Tiên Nhân Sờ Đầu Ta, Ta Dạy Tiên Nhân Trường Sinh [Dịch]
Tam Hoa (1)
Phong Khởi Trọng Sơn
2024-09-06 01:52:04
Nữ tử lên tiếng nói chuyện tuổi chừng hai mươi, người mặc tố y, một đôi mắt hoa đào có chút nhếch lên, mái tóc đen nhánh buộc thành bím đẹp mắt, trên đó còn cắm một nhánh trà xanh biếc, nhánh trà trong suốt, hình như có linh uẩn.
Quan sát nữ tử trước mắt một lát, cuối cùng ánh mắt Cố Ninh An rơi vào nhánh trà trên tóc nàng.
Thời gian trôi qua thật nhanh, Tam Hoa năm đó bây giờ đã trưởng thành thành một cô nương duyên dáng yêu kiều.
Trong lòng cảm khái một câu, Cố Ninh An mang ánh mắt trưởng bối nhìn vãn bối, khẽ gật đầu với nữ tử, bước qua cửa đi vào quán trà.
Nữ tử thanh lệ không có để ý ánh mắt Cố Ninh An quá nhiều, sau khi mời hắn ngồi xuống, hỏi một câu muốn uống trà hay không, được câu trả lời khẳng định thì rời đi chuẩn bị.
Không bao lâu, nữ tử thanh lệ bưng lên một chén trà "Nguyện Hồi Xuân", ôn nhu nói một câu "Tiên sinh mời dùng", sau đó định đi chào hỏi khách nhân khác.
"Ngô cô nương xin dừng bước." Cố Ninh An lên tiếng gọi.
Nghe vậy, nữ tử thanh lệ ôm lấy khay, vẻ mặt hiếu kì xoay người hỏi: "Tiên sinh, chúng ta có quen biết?"
Đối với Cố Ninh An, cảm giác đầu tiên của Ngô cô nương chính là quen thuộc, cho nên sau khi nhìn thấy Cố Ninh An trước quán trà thì nàng mới chủ động mời đối phương đi vào.
Phải biết, ngày thường nàng xinh đẹp động lòng người, nhiều nhất chính là các thanh niên cổ quái kỳ lạ tới bắt chuyện, bởi vậy nàng vì tránh những phiền toái này, gần như rất ít xuất hiện trong quán trà, đa số thời điểm đều là ở sau quán trà giúp cha làm việc.
Nếu không phải tháng này cha nhiễm phong hàn nặng, nàng sẽ không đi ra trông coi quán trà.
Không ngờ được là tiên sinh tuấn lãng vốn không quen biết này lại biết được nàng họ gì.
Cho nên nàng mới hỏi một câu như vậy, không biết trước đó hai người có từng gặp hay không.
Cố Ninh An lộ ra vẻ ngoài ý muốn, Tam Hoa lại nhớ hắn, nhưng khi đó nàng chỉ mới mấy tháng a?
"Từng gặp, hơn nữa còn gặp nhau từ rất sớm."
Ngô cô nương nghe nói như vậy, nàng đến gần mấy bước, tỉ mỉ quan sát Cố Ninh An đồng thời giật mình nói: "Khó trách ta cảm thấy tiên sinh quen thuộc như vậy, chúng ta gặp khi nào?"
Cố Ninh An trầm mặc một lát, lên tiếng trả lời: "Ngươi bây giờ bao nhiêu tuổi?"
Nào có vừa gặp mặt đã hỏi tuổi cô nương nhà người ta?
Tiên sinh này dáng dấp tuấn lãng, ánh mắt ngây thơ, sao lại lỗ mãng như thế?
Gương mặt có chút nóng lên, Ngô cô nương do dự một lát, quỷ thần xui khiến đáp lại: "Nữ tử năm nay hai mươi ba."
"Hai mươi ba..." Cố Ninh An lặp lại một lần, sau đó ánh mắt hơi lơ đãng nói: "Vậy chúng ta gặp nhau từ hơn hai mươi hai năm rưỡi trước."
"Khó nói chúng ta là thanh mai trúc mã?" Trong mắt Ngô cô nương chứa dị sắc, một lát sau, nàng lại lắc đầu nói: "Không đúng, ta hiểu chuyện sớm, nơi đây tuy là quan đạo, người lui tới nối liền không dứt."
"Nhưng phần lớn là người qua đường, hồi nhỏ ta hoàn toàn không có bất kỳ một bạn chơi nào."
Ngô cô nương nhíu đôi mi thanh tú lại, dừng một hồi, lại bổ sung một câu: "Cha ta cũng không đề cập tới."
Cố Ninh An khoát tay áo nói: "Ngươi hiểu lầm ... ta nói là ta bây giờ từng gặp ngươi lúc ngươi mới có mấy tháng."
"Ngươi cũng có ân tượng với ta từ lúc đó."
Lần này có chút khó hiểu, vốn còn có ấn tượng rất không tệ về Cố Ninh An, giờ Ngô cô nương sắc mặt đột biến, ném một câu "Trà nóng, tiên sinh chậm dùng" sau đó không quay đầu lại, đi nhanh đi.
Trong mắt nàng, Cố Ninh An thoạt nhìn cũng bình thường, nhưng mà đối phương lại nói hai mươi hai năm trước đã gặp nàng!
Có thể nói là nói bậy, uổng cho nàng còn thấy hắn rất hợp nhãn!
"Quả nhiên cha nói không sai, nam nhân càng tuấn càng biết bịa chuyện!" Thấp giọng oán thầm một câu, Ngô cô nương đi chào hỏi khách nhân khác.
Cách đó không xa, Cố Ninh An nhĩ lực cực giai, nghe Ngô cô nương đó nói như vậy, trong lúc nhất thời biểu cảm của hắn cũng có chút cổ quái.
Nhưng mà đối với hành vi quay đầu bước đi của "Tam Hoa", hắn cũng không để ý.
Quả thật hắn không có nói láo nhưng đúng là người bình thường rất khó chấp nhận một người thoạt nhìn tuổi không khác gì mình nói từng gặp mình lúc nhỏ.
Nâng chung trà lên, nhẹ nhàng thổi bụi trà lơ lửng, Cố Ninh An ngữa cổ khẽ hớp một cái.
"Nguyện Hồi Xuân" vào miệng ngọt ngào, giữa răng môi lưu hương trà, chỉ hớp một cái đã khiến cho người ta hoảng hốt như đặt mình vào cả vườn xuân sắc.
Tinh tế phẩm vị một phen, Cố Ninh An nhíu mày.
"Nguyện Hồi Xuân" này thần vận vẫn còn nhưng thiếu mấy phần hỏa hầu, hẳn không phải đến từ tay Ngô chưởng quỹ.
Quan sát nữ tử trước mắt một lát, cuối cùng ánh mắt Cố Ninh An rơi vào nhánh trà trên tóc nàng.
Thời gian trôi qua thật nhanh, Tam Hoa năm đó bây giờ đã trưởng thành thành một cô nương duyên dáng yêu kiều.
Trong lòng cảm khái một câu, Cố Ninh An mang ánh mắt trưởng bối nhìn vãn bối, khẽ gật đầu với nữ tử, bước qua cửa đi vào quán trà.
Nữ tử thanh lệ không có để ý ánh mắt Cố Ninh An quá nhiều, sau khi mời hắn ngồi xuống, hỏi một câu muốn uống trà hay không, được câu trả lời khẳng định thì rời đi chuẩn bị.
Không bao lâu, nữ tử thanh lệ bưng lên một chén trà "Nguyện Hồi Xuân", ôn nhu nói một câu "Tiên sinh mời dùng", sau đó định đi chào hỏi khách nhân khác.
"Ngô cô nương xin dừng bước." Cố Ninh An lên tiếng gọi.
Nghe vậy, nữ tử thanh lệ ôm lấy khay, vẻ mặt hiếu kì xoay người hỏi: "Tiên sinh, chúng ta có quen biết?"
Đối với Cố Ninh An, cảm giác đầu tiên của Ngô cô nương chính là quen thuộc, cho nên sau khi nhìn thấy Cố Ninh An trước quán trà thì nàng mới chủ động mời đối phương đi vào.
Phải biết, ngày thường nàng xinh đẹp động lòng người, nhiều nhất chính là các thanh niên cổ quái kỳ lạ tới bắt chuyện, bởi vậy nàng vì tránh những phiền toái này, gần như rất ít xuất hiện trong quán trà, đa số thời điểm đều là ở sau quán trà giúp cha làm việc.
Nếu không phải tháng này cha nhiễm phong hàn nặng, nàng sẽ không đi ra trông coi quán trà.
Không ngờ được là tiên sinh tuấn lãng vốn không quen biết này lại biết được nàng họ gì.
Cho nên nàng mới hỏi một câu như vậy, không biết trước đó hai người có từng gặp hay không.
Cố Ninh An lộ ra vẻ ngoài ý muốn, Tam Hoa lại nhớ hắn, nhưng khi đó nàng chỉ mới mấy tháng a?
"Từng gặp, hơn nữa còn gặp nhau từ rất sớm."
Ngô cô nương nghe nói như vậy, nàng đến gần mấy bước, tỉ mỉ quan sát Cố Ninh An đồng thời giật mình nói: "Khó trách ta cảm thấy tiên sinh quen thuộc như vậy, chúng ta gặp khi nào?"
Cố Ninh An trầm mặc một lát, lên tiếng trả lời: "Ngươi bây giờ bao nhiêu tuổi?"
Nào có vừa gặp mặt đã hỏi tuổi cô nương nhà người ta?
Tiên sinh này dáng dấp tuấn lãng, ánh mắt ngây thơ, sao lại lỗ mãng như thế?
Gương mặt có chút nóng lên, Ngô cô nương do dự một lát, quỷ thần xui khiến đáp lại: "Nữ tử năm nay hai mươi ba."
"Hai mươi ba..." Cố Ninh An lặp lại một lần, sau đó ánh mắt hơi lơ đãng nói: "Vậy chúng ta gặp nhau từ hơn hai mươi hai năm rưỡi trước."
"Khó nói chúng ta là thanh mai trúc mã?" Trong mắt Ngô cô nương chứa dị sắc, một lát sau, nàng lại lắc đầu nói: "Không đúng, ta hiểu chuyện sớm, nơi đây tuy là quan đạo, người lui tới nối liền không dứt."
"Nhưng phần lớn là người qua đường, hồi nhỏ ta hoàn toàn không có bất kỳ một bạn chơi nào."
Ngô cô nương nhíu đôi mi thanh tú lại, dừng một hồi, lại bổ sung một câu: "Cha ta cũng không đề cập tới."
Cố Ninh An khoát tay áo nói: "Ngươi hiểu lầm ... ta nói là ta bây giờ từng gặp ngươi lúc ngươi mới có mấy tháng."
"Ngươi cũng có ân tượng với ta từ lúc đó."
Lần này có chút khó hiểu, vốn còn có ấn tượng rất không tệ về Cố Ninh An, giờ Ngô cô nương sắc mặt đột biến, ném một câu "Trà nóng, tiên sinh chậm dùng" sau đó không quay đầu lại, đi nhanh đi.
Trong mắt nàng, Cố Ninh An thoạt nhìn cũng bình thường, nhưng mà đối phương lại nói hai mươi hai năm trước đã gặp nàng!
Có thể nói là nói bậy, uổng cho nàng còn thấy hắn rất hợp nhãn!
"Quả nhiên cha nói không sai, nam nhân càng tuấn càng biết bịa chuyện!" Thấp giọng oán thầm một câu, Ngô cô nương đi chào hỏi khách nhân khác.
Cách đó không xa, Cố Ninh An nhĩ lực cực giai, nghe Ngô cô nương đó nói như vậy, trong lúc nhất thời biểu cảm của hắn cũng có chút cổ quái.
Nhưng mà đối với hành vi quay đầu bước đi của "Tam Hoa", hắn cũng không để ý.
Quả thật hắn không có nói láo nhưng đúng là người bình thường rất khó chấp nhận một người thoạt nhìn tuổi không khác gì mình nói từng gặp mình lúc nhỏ.
Nâng chung trà lên, nhẹ nhàng thổi bụi trà lơ lửng, Cố Ninh An ngữa cổ khẽ hớp một cái.
"Nguyện Hồi Xuân" vào miệng ngọt ngào, giữa răng môi lưu hương trà, chỉ hớp một cái đã khiến cho người ta hoảng hốt như đặt mình vào cả vườn xuân sắc.
Tinh tế phẩm vị một phen, Cố Ninh An nhíu mày.
"Nguyện Hồi Xuân" này thần vận vẫn còn nhưng thiếu mấy phần hỏa hầu, hẳn không phải đến từ tay Ngô chưởng quỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro