Tiên Nhân Sờ Đầu Ta, Ta Dạy Tiên Nhân Trường Sinh [Dịch]
Trở Lại Chốn Cũ (2)
Phong Khởi Trọng Sơn
2024-09-06 01:52:04
Thứ nhất là thăm lão hữu trước đây, thứ hai là tìm kiếm "Hồng Trần Khí" đột nhiên xuất hiện, xem rốt cuộc nó có đặc thù gì, lại có liên quan gì đến “Đạo Đồ”...
Cố Ninh An đi về phía trước vài dặm, chỉ thấy phía bên phải quan đạo, nơi bãi cỏ có từng cái nhà trệt nối liền thành phiến, mái hiên vểnh lên, trên cửa chính treo một tấm gỗ lim.
Trên ván gỗ đỏ viết một chữ "Trà" cứng cáp hữu lực.
Cố Ninh An nhìn chữ đó, không khỏi nhớ lại một thanh niên và một chút chuyện cũ gặp từ rất nhiều năm trước...
Thời gian trước, quán trà này còn không "Phồn hoa" giống như ngày hôm nay, khi đó nơi đây chỉ có một quán trà dùng cỏ tranh và tường đất dựng thành.
Lúc ấy chủ nhân quán trà này là một thanh niên thật thà chất phác và một nữ tử hoài thai tám tháng.
Đôi vợ chồng này tuổi chừng hai mươi lăm.
Cố Ninh An đi qua quan đạo này, cũng giống hôm nay, vì tránh mưa mà tới.
Khi đó quán trà mặc dù đơn sơ nhưng khắp nơi là khói lửa chất phác.
Thanh niên thật thà chất phác luôn vì xào trà mà loay hoay đầu đầy mồ hôi, nữ tử hoài thai tám tháng cũng đau lòng phu quân nhà mình, dù cho hành động bất tiện cũng nhất định phải giúp phu quân nhà mình.
Lúc ấy trong quán trà cũng không giống bây giờ, đứng ở ngoài cửa thì có thể cảm nhận được bên trong cực kỳ náo nhiệt, khi đó đa số là điềm tĩnh tịch liêu.
Thanh niên thật thà chất phác thấy Cố Ninh An lẻ loi một mình, không chịu thu tiền trà nước, viện cớ là: "Chưa có thư sinh tới đây uống trà, tiên sinh là người đầu tiên, mời tiên sinh uống chén trà cũng là muốn cho hài tử nhà mình dính chút văn khí."
Trượng phu thật thà chất phác, thê tử quan tâm, một hài tử sắp xuất thế.
Một nhà này vốn nên được hưởng hạnh phúc giản dị đó.
Ai có thể nghĩ trời không toại lòng người!
Trong khoảnh khắc Mộ Vân Đạo mưa rào đột kích, nữ tử hoài thai sinh non ...
Cho dù là triều đại nào, sinh non, nếu như sơ sẩy một cái, kết quả chính là một thi hai mệnh!
Thanh niên thật thà chất phác ôm nương tử hơi thở mong manh nhà mình, tuyệt vọng nhìn màn mưa ngăn chặn tầm mắt mình.
Cố Ninh An hơi thông thuật pháp, nhưng khi đó hắn cũng chỉ có một biện pháp, có thể bảo vệ được đứa bé trong bụng nữ tử đó... cái giá phải trả là dùng nguyên khí chân linh của mẫu thân rót vào bụng thai nhi, trái lại cũng thế... nói đơn giản một chút là hắn chỉ có thể cứu được một trong hai người.
Biết được tin tức này, thanh niên thật thà chất phác không ngừng dập đầu với Cố Ninh An, cầu xin hắn cứu lấy nương tử... nhưng mà Cố Ninh An không ngờ được là nữ tử hoài thai đó sau khi cảm ơn hắn một câu thì tâm thần buông lỏng, tự dập tắt sức sống của mình.
Nữ tử này chính là phàm nhân, ở phần cuối của sinh mệnh, lại dùng thủ đoạn gần như thuật pháp để "Cứu" con của mình...
Cuối cùng, hài tử được bảo vệ, là một bé gái, tên cúng cơm là Tam Hoa, nguyên nhân là do mẫu thân nàng cực kỳ thích mèo...
"Tiên sinh, bên ngoài sắp mưa, ngài nên vào nhà trước đi... nơi đây khó tìm đại phu, nhiễm phong hàn sẽ khó chịu lắm." Một tiếng gọi khẽ dịu dàng "Đánh vỡ" hồi ức của Cố Ninh An.
Dần dần, hình ảnh mẫu thân kiên nghị trong ký ức chậm rãi chồng vào người trước mắt...
Cố Ninh An đi về phía trước vài dặm, chỉ thấy phía bên phải quan đạo, nơi bãi cỏ có từng cái nhà trệt nối liền thành phiến, mái hiên vểnh lên, trên cửa chính treo một tấm gỗ lim.
Trên ván gỗ đỏ viết một chữ "Trà" cứng cáp hữu lực.
Cố Ninh An nhìn chữ đó, không khỏi nhớ lại một thanh niên và một chút chuyện cũ gặp từ rất nhiều năm trước...
Thời gian trước, quán trà này còn không "Phồn hoa" giống như ngày hôm nay, khi đó nơi đây chỉ có một quán trà dùng cỏ tranh và tường đất dựng thành.
Lúc ấy chủ nhân quán trà này là một thanh niên thật thà chất phác và một nữ tử hoài thai tám tháng.
Đôi vợ chồng này tuổi chừng hai mươi lăm.
Cố Ninh An đi qua quan đạo này, cũng giống hôm nay, vì tránh mưa mà tới.
Khi đó quán trà mặc dù đơn sơ nhưng khắp nơi là khói lửa chất phác.
Thanh niên thật thà chất phác luôn vì xào trà mà loay hoay đầu đầy mồ hôi, nữ tử hoài thai tám tháng cũng đau lòng phu quân nhà mình, dù cho hành động bất tiện cũng nhất định phải giúp phu quân nhà mình.
Lúc ấy trong quán trà cũng không giống bây giờ, đứng ở ngoài cửa thì có thể cảm nhận được bên trong cực kỳ náo nhiệt, khi đó đa số là điềm tĩnh tịch liêu.
Thanh niên thật thà chất phác thấy Cố Ninh An lẻ loi một mình, không chịu thu tiền trà nước, viện cớ là: "Chưa có thư sinh tới đây uống trà, tiên sinh là người đầu tiên, mời tiên sinh uống chén trà cũng là muốn cho hài tử nhà mình dính chút văn khí."
Trượng phu thật thà chất phác, thê tử quan tâm, một hài tử sắp xuất thế.
Một nhà này vốn nên được hưởng hạnh phúc giản dị đó.
Ai có thể nghĩ trời không toại lòng người!
Trong khoảnh khắc Mộ Vân Đạo mưa rào đột kích, nữ tử hoài thai sinh non ...
Cho dù là triều đại nào, sinh non, nếu như sơ sẩy một cái, kết quả chính là một thi hai mệnh!
Thanh niên thật thà chất phác ôm nương tử hơi thở mong manh nhà mình, tuyệt vọng nhìn màn mưa ngăn chặn tầm mắt mình.
Cố Ninh An hơi thông thuật pháp, nhưng khi đó hắn cũng chỉ có một biện pháp, có thể bảo vệ được đứa bé trong bụng nữ tử đó... cái giá phải trả là dùng nguyên khí chân linh của mẫu thân rót vào bụng thai nhi, trái lại cũng thế... nói đơn giản một chút là hắn chỉ có thể cứu được một trong hai người.
Biết được tin tức này, thanh niên thật thà chất phác không ngừng dập đầu với Cố Ninh An, cầu xin hắn cứu lấy nương tử... nhưng mà Cố Ninh An không ngờ được là nữ tử hoài thai đó sau khi cảm ơn hắn một câu thì tâm thần buông lỏng, tự dập tắt sức sống của mình.
Nữ tử này chính là phàm nhân, ở phần cuối của sinh mệnh, lại dùng thủ đoạn gần như thuật pháp để "Cứu" con của mình...
Cuối cùng, hài tử được bảo vệ, là một bé gái, tên cúng cơm là Tam Hoa, nguyên nhân là do mẫu thân nàng cực kỳ thích mèo...
"Tiên sinh, bên ngoài sắp mưa, ngài nên vào nhà trước đi... nơi đây khó tìm đại phu, nhiễm phong hàn sẽ khó chịu lắm." Một tiếng gọi khẽ dịu dàng "Đánh vỡ" hồi ức của Cố Ninh An.
Dần dần, hình ảnh mẫu thân kiên nghị trong ký ức chậm rãi chồng vào người trước mắt...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro