Chương 65
2024-10-10 21:20:12
Nói xong, nàng coi như không thấy sự thay đổi trong biểu cảm trên mặt Lý Hư Bạch, lại lần nữa nhìn Vi Vô Cực: “Ta đi đến núi Nhĩ Khổng không
đơn thuần là vì hộp sắt. Người các huynh muốn cứu là phụ thân của tỷ tỷ
ta. Mười mấy năm nay ta không ở đây, tỷ tỷ đã chèo chống hiệu sách, chăm sóc mẹ ta, thậm chí là vì ta mà gả cho một người mình không thích. Ta
đã nợ tỷ tỷ rất nhiều. Vì thế ta muốn cứu được Liên thúc ra cũng để cha
con tỷ tỷ đoàn tụ.”
Lý Hư Bạch lập tức ngắt lời nàng: “Ta không muốn kéo cô vào.”
Thanh Đàn một lần nữa nhìn về phía hắn, trong đôi mắt đen láy lóe lên khí thế dứt khoát quả quyết: “Đừng nói là Sinh Tử Hải ở núi Nhĩ Khổng, cho dù là đầm rồng hang hổ, ta cũng phải đi một chuyến. Mặc dù kế hoạch của các huynh chặt chẽ nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ có điều bất trắc, lỡ như có việc gì thì ta còn có thể góp chút sức lực cho các huynh.”
Vi Vô Cực ước gì có thêm một trợ thủ, lập tức nói: “Được, khi khởi hành ta sẽ gọi muội.”
Lý Hư Bạch quay đầu trừng mắt nhìn hắn.
Vi Vô Cực lè lưỡi: “Thêm một người là thêm một sự giúp đỡ mà. Võ công của muội ấy cao lắm.”
Thanh Đàn liếc Lý Hư Bạch: “Đúng vậy, có thêm một sự giúp đỡ thì có gì không tốt, cũng đâu có đòi huynh đưa bạc.”
Lý Hư Bạch càng thêm không vui, nàng không hiểu ý hắn sao? Hắn không muốn nàng dính líu vào, hắn hy vọng nàng có thể an toàn và tránh xa chuyện này.
Thanh Đàn hất cằm lên với Vi Vô Cực đằng sau hắn: “Huynh nhìn xem. Ta giữ lời rồi, không đánh không mắng, chỉ ôn chuyện thôi. Bây giờ ôn xong rồi, huynh có đi ra đây không?”
Vi Vô Cực như trút được gánh nặng, cúi đầu khom lưng nói: “Hai vị đi thong thả, không tiễn.”
Lý Hư Bạch nghiêm mặt đi trước Thanh Đàn. Ánh mắt Thanh Đàn nhìn theo hắn, nhưng ngay cả liếc nhìn cũng không nhìn nhau một cái.
Kỳ lạ, tự dưng hắn giận cái gì? Lo lắng nàng đi theo đến núi Nhĩ Khổng sẽ để lộ bí mật sao?
Hai người đi vào đường ngầm, Lý Hư Bạch giơ hỏa chiết tử lên, rõ ràng là tốc độ chậm hơn lúc đến rất nhiều.
Thanh Đàn an ủi: “Huynh không cần lo lắng, chuyện của các huynh ta sẽ giữ kín. Bí mật về tiên nhân trạng ta sẽ sống để bụng chết mang theo, tuyệt đối không truyền ra ngoài.”
Lý Hư Bạch vẫn im lặng, bởi vì nguyên nhân hắn không thoải mái không phải vì lo lắng Thanh Đàn để lộ bí mật, mà là mấy câu vừa rồi nàng nói với Vi Vô Cực. Người nói vô tình người nghe hữu ý, trong mắt hắn, kiểu lời nói bật thốt ra như thế mới càng giống lời thật lòng.
Thanh Đàn thấy hắn không trả lời thì nói tiếp: “Có cần ta thề không?”
Lý Hư Bạch trầm giọng nói: “Cô biết là ta không tin quỷ thần mà.”
Thanh Đàn mỉm cười nói: “Thề và việc có tin quỷ thần hay không không liên quan đến nhau, mà là một lời hứa hẹn mình dành cho đối phương. Nếu như là người giữ chữ tín, không tin quỷ thần thì cũng sẽ tuân thủ lời thề.”
Lý Hư Bạch thản nhiên nói: “Không cần thề, ta tin cô.”
“Đa tạ.”
“Tại sao phải đa tạ?” Giọng điệu Lý Hư Bạch trầm thấp.
Thanh Đàn mỉm cười: “Huynh đề phòng ta lâu như vậy, đột nhiên tin tưởng ta như thế, ta đương nhiên phải cảm ơn rồi.”
Lý Hư Bạch không lên tiếng. Đi được khoảng một nửa đường ngầm, hắn đột nhiên dừng bước chân lại: “Ta còn nhớ lúc nhắc tới Phật Ly cô sẽ hận nghiến răng nghiến lợi. Vừa rồi nhìn thấy Vi Vô Cực, vì sao cô lại khách sáo, còn đồng ý giúp hắn?”
Thanh Đàn nghịch ngợm nói: “Bởi vì ta là người lòng dạ bao la.”
Lý Hư Bạch quay đầu nhìn nàng: “Ta muốn biết, vì sao cô lại đột nhiên thay đổi thái độ?”
Trong đường ngầm nên ánh sáng của hỏa chiết tử có vẻ hơi yếu nhưng có thể lờ mờ thấy được hắn cau mày, không vui. Thanh Đàn thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Đương nhiên là vì vụ án tiền dẫn.”
Nàng nói thẳng: “Trước kia ta quả thật oán hận Phật Ly, bởi vì ta đã cứu huynh ấy mà huynh ấy lại cướp đồ của ta. Nhưng mà bây giờ, ngọc tỷ có công dụng lớn hơn, có thể giải oan cho cha mẹ huynh, có thể đòi lại công bằng cho những người vô tội chôn cùng vào năm đó, đương nhiên là ta bằng lòng giúp huynh ấy.”
“Hiện tại, ngọc tỷ đối với sư phụ ta mà nói đã không còn quan trọng nữa. Phần thưởng của triều đình không đáng để nhắc tới khi so với tính mạng của cả trăm người. Chút ân oán cá nhân giữa ta và Phật Ly càng không được tính là gì cả.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giúp Phật Ly ngoại trừ công lý, chính nghĩa thì còn một nguyên nhân khác là hắn đã uống Thần Lực Đan, không sống được lâu, nàng không đành lòng.
Lý Hư Bạch nghiêng người, nhìn vách tường của đường ngầm: “Cô vẫn còn nhớ Phật Ly sao?”
Thanh Đàn bật cười: “Đương nhiên là nhớ. Khi còn bé, mỗi ngày ta đều nghĩ đến huynh ấy tám trăm lần, ta cũng còn nhớ từng câu, từng chữ mà huynh ấy nói.” Đáng tiếc, cho dù ngươi ngày ngày nghĩ đến một người thì vẫn sẽ quên đi dung mạo người đó.
Chút ánh sáng yếu ớt của hỏa chiết tử rọi lên vách tường, giống như chút ký ức khi còn nhỏ lưu lại.
Lý Hư Bạch nhìn qua chút ánh sáng đó: “Ta chỉ từng thấy dáng vẻ mười mấy tuổi của Vi Vô Cực, hắn… thay đổi nhiều so với khi bé lắm sao?”
Thanh Đàn nói đúng sự thật: “Ta không nhớ ra được dáng vẻ Phật Ly như thế nào. Chỉ nhớ da huynh ấy rất trắng, rất đẹp.”
Mặc dù không nhớ rõ khuôn mặt nhưng lời hắn từng nói, việc hắn từng làm, nàng sẽ liên tục nhớ lại trong đầu để tránh quên mất. Chuyện xảy ra trong cổ mộ, nàng đều nhớ mỗi một chi tiết nhỏ.
Thanh Đàn mỉm cười: “Nói ra thì huynh ấy còn là người đàn ông đầu tiên ta từng ôm.”
Lý Hư Bạch im lặng một lúc: “Nếu không có vụ án này, có phải cô vẫn sẽ hận hắn không?”
Thanh Đàn nói đúng sự thật: “Không hận.”
Lý Hư Bạch hỏi: “Vì sao?”
“Vì… nhân sinh khổ đoản, cần gì nắm mãi không buông.” Lúc nàng biết được chân tướng của Thần Lực Đan, hận ý đối với Phật Ly lập tức tan thành mây khói.
Nhất là khi biết Vi Vô Cực chính là Phật Ly, nhìn dáng vẻ vui vẻ, không tim không phổi của hắn, giống như có thể sống vô ưu vô lo đến một trăm tuổi vậy. Nàng không đành lòng nói ra sự thật, cũng không biết làm thế nào để mở miệng nói ra chuyện tàn nhẫn này.
Huống chi,Vi Vô Cực còn phải đi đến núi Nhĩ Khổng cứu phụ thân hắn và Liên Hạc. Vào lúc quan trọng như thế này, nàng không muốn nói cho hắn biết là hắn không còn sống được lâu nữa.
Thanh Đàn chỉ có thể âm thầm tiếc hận: “Đúng rồi, thân thể của Vi Vô Cực thế nào?”
“Rất tốt.”
“Huynh có từng bắt mạch cho huynh ấy không?”
“Hắn không bị bệnh thì bắt mạch làm gì?” Giọng điệu của Lý Hư Bạch hơi nôn nóng, thậm chí là không vui.
Thanh Đàn không thể nói thẳng được, uyển chuyển nói: “Nếu như huynh ấy là bạn của huynh thì huynh nên quan tâm thân thể huynh ấy nhiều hơn, tìm cơ hội bắt mạch cho huynh ấy xem huynh ấy có bệnh không.”
“Không ngờ cô quan tâm hắn như vậy.” Lý Hư Bạch chợt quay mặt sang, Thanh Đàn nhìn thoáng qua vẻ mặt hắn, rất khác với bình thường, đáng tiếc còn chưa thấy rõ thì hỏa chiết tử trong tay hắn đã tắt rồi.
Trong đường ngầm tối đen như mực, Lý Hư Bạch đứng trong bóng đêm, thốt lên hỏi: “Có phải cô thích Vi Vô Cực không?”
Đây là câu hỏi kỳ lạ gì vậy? Hơn nữa còn kèm theo cảm giác hùng hổ chất vấn, Thanh Đàn buồn cười: “Sao huynh lại hỏi như vậy?”
“Vậy vì sao cô lại quan tâm hắn như vậy?”
Quan tâm hắn đương nhiên là vì Thần Lực Đan. Thanh Đàn nghẹn lời, không biết giải thích thế nào. Lúc này sự yên lặng dễ làm người ta hiểu nhầm nhất, sẽ bị xem như là ngầm thừa nhận và chột dạ.
“Cô chưa bao giờ quan tâm đến cơ thể ta, ngược lại còn chế giễu ta một ngày không cần cao dưỡng thì liệu có chết không.”
Lý Hư Bạch luôn tự kiềm chế giữ lễ, lịch sự ưu nhã, chưa bao giờ dùng từ ngữ chua ngoa và giọng điệu kịch liệt như vậy để nói móc người khác. Cho dù là trong bóng tối, Thanh Đàn cũng cảm nhận được cơn giận của hắn, vội vàng giải thích: “Đó là lời nói đùa với Bồng Lai thôi, xin lỗi huynh.”
Chỉ là xin lỗi ư? Điều hắn muốn cũng không phải là câu xin lỗi này.
Giọng nói Lý Hư Bạch lạnh lùng: “Bây giờ cô đã biết được thân phận của ta, cũng biết ta có võ công, không cần làm bộ có ý với ta để thăm dò ta nữa. Ta muốn biết, những lời cô từng nói, rốt cuộc có mấy câu là thật? Hoặc là, căn bản không có câu nào là thật, tất cả đều là vở diễn hư tình giả ý.”
Thanh Đàn ngẩn ra: “Đương nhiên không phải, vì sao huynh lại đột nhiên nói đến những chuyện này?”
“Vì mẫu thân cô bảo lão đường chủ đề nghị thành thân với ta.”
Không ngờ mẹ lại âm thầm làm việc này thật. Thanh Đàn xấu hổ bật cười: “Huynh từ chối là được rồi.”
Lý Hư Bạch càng thêm tức giận: “Từ chối ư?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nàng căn bản không quan tâm đúng không?
“Mẹ ta không biết huynh có huyết hải thâm thù, cho nên mới tùy tiện đi đề nghị thành thân. Huynh không cần lo, bảo lão đường chủ từ chối là được.” Thanh Đàn không muốn nói chuyện trong bóng tối như vậy mãi, đưa tay lấy hỏa chiết tử trong tay hắn, không may đụng vào tay hắn. Hắn nắm chặt lấy hỏa chiết tử, tiếp tục hỏi: “Cho nên chuyện đề nghị thành thân cũng chỉ là hiểu lầm của mẹ cô. Cô không biết rõ tình hình chứ không phải là chủ ý của cô?”
Thanh Đàn có chút lúng túng. Tình hình lúc trước là nàng giả làm Khê Khách đi đến hiệu sách Khê Khách thăm dò Liên Ba, nói bậy bạ là coi trọng hắn làm Lâm thị xem là thật. Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, sự việc đã sớm không còn giống như lúc trước, nếu giải thích thì cần phải rất lâu, Thanh Đàn đành phải nói mơ hồ: “Ta quả thật không biết, huynh coi như không có chuyện này là được rồi.”
Lý Hư Bạch càng thêm tức giận, lạnh lùng nói: “Ý của cô là, hôn sự không thành là tốt nhất, dù sao cô cũng không có ý định gả cho ta?”
“Đi ra ngoài rồi nói.” Trong đường ngầm chật chội, tối đen, Thanh Đàn chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài, tìm thấy hỏa chiết tử trong tay hắn, vỗ tay hắn hai cái, hắn lại cứ không buông tay.
Thanh Đàn không nhịn được nói: “Người ta nói rượu có thể làm tăng thêm lòng dũng cảm, huynh đây là bóng tối có thể làm tăng lòng dũng cảm à? Có phải là có ánh sáng thì huynh sẽ không dám hỏi nữa không?”
“Không phải.” Bị vạch trần rất khó chịu, Lý Hư Bạch ngại thừa nhận, châm hỏa chiết tử lên, bước nhanh về phía lối ra.
Lại lần nữa quay về căn phòng trước đó, hai người không nói lời nào.
Lý Hư Bạch đứng trước tủ quần áo, khóa cơ quan Khán Gia Tước lại.
Thanh Đàn nói: “Ta có việc đi trước một bước.”
Không đợi hắn đáp lại, mép váy đã lướt qua, nàng đã bay ra ngoài cửa. Lý Hư Bạch không nhịn được mà tức giận, vội đi như vậy, rõ ràng là chột dạ.
Thanh Đàn vội vã rời khỏi Lý gia, đi thẳng đến Hoài Thiện đường bái kiến Bạch lão đường chủ.
Bạch Tam Tỉnh nhìn thấy Thanh Đàn thì không khỏi vui vẻ cười nói: “Không tệ, không tệ. Hình xăm trên trán ngươi đã phai đi hơn một nửa rồi, nhanh hơn ta nghĩ.”
“Vì nước thuốc của lão đường chủ có hiệu quả ạ.” Thanh Đàn không hề keo kiệt mà khen lão đường chủ, sau đó mới đi vào chủ đề chính: “Lão đường chủ ơi. Ngài hiểu sâu biết rộng vậy ngài từng nghe qua một loại thuốc tên là Thần Lực Đan không ạ. Sau khi uống công lực có thể tăng cao nhưng mà sẽ chết sớm, nghe nói không sống qua được ba mươi sáu tuổi.”
Lão đường chủ vuốt chòm râu: “Lão phu chưa từng nghe đến Thần Lực Đan. Có điều, theo những gì ngươi nói, ta nhớ đến tổ tiên từng nhắc đến tiền triều có một nơi gọi là Miêu Thần Cốc. Trong cốc sinh có một vị cỏ lạ tên là Hồng Trành, sau khi sử dụng nó thì sẽ đả thông kinh mạch, nối xương nối gân, công lực tăng mạnh. Nhưng mà sau khi sử dụng cũng sẽ chết sớm, nghe nói không ai sống quá ba mươi sáu tuổi.”
Thanh Đàn vội hỏi: “Miêu Thần Cốc ở đâu ạ?”
Bạch đường chủ lắc đầu nói: “Đều là chuyện của tiền triều thôi. Nghe nói Cốc chủ Đoàn thị dính líu tới chuyện mưu phản nên bị triều đình phái binh chinh phạt. Miêu Thần Cốc cũng dần hoang tàn vắng vẻ, không ai biết đến nữa.”
Thanh Đàn vừa nghe đến Đoàn thị thì dường như có thể khẳng định, Thần Lực Đan làm từ Hồng Trành, vì Giang Tiến Tửu đã từng nói, Thần Lực Đan do ông mua từ tay con cháu dòng họ Đoàn.
Nàng gấp gáp hỏi: “Hồng Trành có thuốc giải không ạ?”
Lão đường chủ trầm ngâm một lúc: “Đạo lý khi dùng Hồng Trành cũng giống như nông dân chuyên trồng hoa dùng lửa than thúc hoa nở vậy. Hoa nở sớm, đương nhiên cũng sẽ tàn sớm. Giống như một món ăn vậy, nếu như đã nấu chín rồi thì làm sao khiến nó sống lại được?”
Thanh Đàn và lão đường chủ nói chuyện hồi lâu, kết quả cuối cùng chính là không có thuốc giải.
Mặc dù nàng thất vọng nhưng lại không chịu hết hy vọng. Vạn vật trên thế gian tương sinh tương khắc. Hồng Trành giống như nông dân chuyên trồng hoa thúc hoa nở, nở sớm tàn sớm. Vậy nếu như trên đời còn có một vị thuốc, có thể khiến hoa đóng băng lại không nở, dùng nó để trung hòa tốc độ của Hồng Trành thì có được xem là thuốc giải không?
Lý Hư Bạch lập tức ngắt lời nàng: “Ta không muốn kéo cô vào.”
Thanh Đàn một lần nữa nhìn về phía hắn, trong đôi mắt đen láy lóe lên khí thế dứt khoát quả quyết: “Đừng nói là Sinh Tử Hải ở núi Nhĩ Khổng, cho dù là đầm rồng hang hổ, ta cũng phải đi một chuyến. Mặc dù kế hoạch của các huynh chặt chẽ nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ có điều bất trắc, lỡ như có việc gì thì ta còn có thể góp chút sức lực cho các huynh.”
Vi Vô Cực ước gì có thêm một trợ thủ, lập tức nói: “Được, khi khởi hành ta sẽ gọi muội.”
Lý Hư Bạch quay đầu trừng mắt nhìn hắn.
Vi Vô Cực lè lưỡi: “Thêm một người là thêm một sự giúp đỡ mà. Võ công của muội ấy cao lắm.”
Thanh Đàn liếc Lý Hư Bạch: “Đúng vậy, có thêm một sự giúp đỡ thì có gì không tốt, cũng đâu có đòi huynh đưa bạc.”
Lý Hư Bạch càng thêm không vui, nàng không hiểu ý hắn sao? Hắn không muốn nàng dính líu vào, hắn hy vọng nàng có thể an toàn và tránh xa chuyện này.
Thanh Đàn hất cằm lên với Vi Vô Cực đằng sau hắn: “Huynh nhìn xem. Ta giữ lời rồi, không đánh không mắng, chỉ ôn chuyện thôi. Bây giờ ôn xong rồi, huynh có đi ra đây không?”
Vi Vô Cực như trút được gánh nặng, cúi đầu khom lưng nói: “Hai vị đi thong thả, không tiễn.”
Lý Hư Bạch nghiêm mặt đi trước Thanh Đàn. Ánh mắt Thanh Đàn nhìn theo hắn, nhưng ngay cả liếc nhìn cũng không nhìn nhau một cái.
Kỳ lạ, tự dưng hắn giận cái gì? Lo lắng nàng đi theo đến núi Nhĩ Khổng sẽ để lộ bí mật sao?
Hai người đi vào đường ngầm, Lý Hư Bạch giơ hỏa chiết tử lên, rõ ràng là tốc độ chậm hơn lúc đến rất nhiều.
Thanh Đàn an ủi: “Huynh không cần lo lắng, chuyện của các huynh ta sẽ giữ kín. Bí mật về tiên nhân trạng ta sẽ sống để bụng chết mang theo, tuyệt đối không truyền ra ngoài.”
Lý Hư Bạch vẫn im lặng, bởi vì nguyên nhân hắn không thoải mái không phải vì lo lắng Thanh Đàn để lộ bí mật, mà là mấy câu vừa rồi nàng nói với Vi Vô Cực. Người nói vô tình người nghe hữu ý, trong mắt hắn, kiểu lời nói bật thốt ra như thế mới càng giống lời thật lòng.
Thanh Đàn thấy hắn không trả lời thì nói tiếp: “Có cần ta thề không?”
Lý Hư Bạch trầm giọng nói: “Cô biết là ta không tin quỷ thần mà.”
Thanh Đàn mỉm cười nói: “Thề và việc có tin quỷ thần hay không không liên quan đến nhau, mà là một lời hứa hẹn mình dành cho đối phương. Nếu như là người giữ chữ tín, không tin quỷ thần thì cũng sẽ tuân thủ lời thề.”
Lý Hư Bạch thản nhiên nói: “Không cần thề, ta tin cô.”
“Đa tạ.”
“Tại sao phải đa tạ?” Giọng điệu Lý Hư Bạch trầm thấp.
Thanh Đàn mỉm cười: “Huynh đề phòng ta lâu như vậy, đột nhiên tin tưởng ta như thế, ta đương nhiên phải cảm ơn rồi.”
Lý Hư Bạch không lên tiếng. Đi được khoảng một nửa đường ngầm, hắn đột nhiên dừng bước chân lại: “Ta còn nhớ lúc nhắc tới Phật Ly cô sẽ hận nghiến răng nghiến lợi. Vừa rồi nhìn thấy Vi Vô Cực, vì sao cô lại khách sáo, còn đồng ý giúp hắn?”
Thanh Đàn nghịch ngợm nói: “Bởi vì ta là người lòng dạ bao la.”
Lý Hư Bạch quay đầu nhìn nàng: “Ta muốn biết, vì sao cô lại đột nhiên thay đổi thái độ?”
Trong đường ngầm nên ánh sáng của hỏa chiết tử có vẻ hơi yếu nhưng có thể lờ mờ thấy được hắn cau mày, không vui. Thanh Đàn thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Đương nhiên là vì vụ án tiền dẫn.”
Nàng nói thẳng: “Trước kia ta quả thật oán hận Phật Ly, bởi vì ta đã cứu huynh ấy mà huynh ấy lại cướp đồ của ta. Nhưng mà bây giờ, ngọc tỷ có công dụng lớn hơn, có thể giải oan cho cha mẹ huynh, có thể đòi lại công bằng cho những người vô tội chôn cùng vào năm đó, đương nhiên là ta bằng lòng giúp huynh ấy.”
“Hiện tại, ngọc tỷ đối với sư phụ ta mà nói đã không còn quan trọng nữa. Phần thưởng của triều đình không đáng để nhắc tới khi so với tính mạng của cả trăm người. Chút ân oán cá nhân giữa ta và Phật Ly càng không được tính là gì cả.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giúp Phật Ly ngoại trừ công lý, chính nghĩa thì còn một nguyên nhân khác là hắn đã uống Thần Lực Đan, không sống được lâu, nàng không đành lòng.
Lý Hư Bạch nghiêng người, nhìn vách tường của đường ngầm: “Cô vẫn còn nhớ Phật Ly sao?”
Thanh Đàn bật cười: “Đương nhiên là nhớ. Khi còn bé, mỗi ngày ta đều nghĩ đến huynh ấy tám trăm lần, ta cũng còn nhớ từng câu, từng chữ mà huynh ấy nói.” Đáng tiếc, cho dù ngươi ngày ngày nghĩ đến một người thì vẫn sẽ quên đi dung mạo người đó.
Chút ánh sáng yếu ớt của hỏa chiết tử rọi lên vách tường, giống như chút ký ức khi còn nhỏ lưu lại.
Lý Hư Bạch nhìn qua chút ánh sáng đó: “Ta chỉ từng thấy dáng vẻ mười mấy tuổi của Vi Vô Cực, hắn… thay đổi nhiều so với khi bé lắm sao?”
Thanh Đàn nói đúng sự thật: “Ta không nhớ ra được dáng vẻ Phật Ly như thế nào. Chỉ nhớ da huynh ấy rất trắng, rất đẹp.”
Mặc dù không nhớ rõ khuôn mặt nhưng lời hắn từng nói, việc hắn từng làm, nàng sẽ liên tục nhớ lại trong đầu để tránh quên mất. Chuyện xảy ra trong cổ mộ, nàng đều nhớ mỗi một chi tiết nhỏ.
Thanh Đàn mỉm cười: “Nói ra thì huynh ấy còn là người đàn ông đầu tiên ta từng ôm.”
Lý Hư Bạch im lặng một lúc: “Nếu không có vụ án này, có phải cô vẫn sẽ hận hắn không?”
Thanh Đàn nói đúng sự thật: “Không hận.”
Lý Hư Bạch hỏi: “Vì sao?”
“Vì… nhân sinh khổ đoản, cần gì nắm mãi không buông.” Lúc nàng biết được chân tướng của Thần Lực Đan, hận ý đối với Phật Ly lập tức tan thành mây khói.
Nhất là khi biết Vi Vô Cực chính là Phật Ly, nhìn dáng vẻ vui vẻ, không tim không phổi của hắn, giống như có thể sống vô ưu vô lo đến một trăm tuổi vậy. Nàng không đành lòng nói ra sự thật, cũng không biết làm thế nào để mở miệng nói ra chuyện tàn nhẫn này.
Huống chi,Vi Vô Cực còn phải đi đến núi Nhĩ Khổng cứu phụ thân hắn và Liên Hạc. Vào lúc quan trọng như thế này, nàng không muốn nói cho hắn biết là hắn không còn sống được lâu nữa.
Thanh Đàn chỉ có thể âm thầm tiếc hận: “Đúng rồi, thân thể của Vi Vô Cực thế nào?”
“Rất tốt.”
“Huynh có từng bắt mạch cho huynh ấy không?”
“Hắn không bị bệnh thì bắt mạch làm gì?” Giọng điệu của Lý Hư Bạch hơi nôn nóng, thậm chí là không vui.
Thanh Đàn không thể nói thẳng được, uyển chuyển nói: “Nếu như huynh ấy là bạn của huynh thì huynh nên quan tâm thân thể huynh ấy nhiều hơn, tìm cơ hội bắt mạch cho huynh ấy xem huynh ấy có bệnh không.”
“Không ngờ cô quan tâm hắn như vậy.” Lý Hư Bạch chợt quay mặt sang, Thanh Đàn nhìn thoáng qua vẻ mặt hắn, rất khác với bình thường, đáng tiếc còn chưa thấy rõ thì hỏa chiết tử trong tay hắn đã tắt rồi.
Trong đường ngầm tối đen như mực, Lý Hư Bạch đứng trong bóng đêm, thốt lên hỏi: “Có phải cô thích Vi Vô Cực không?”
Đây là câu hỏi kỳ lạ gì vậy? Hơn nữa còn kèm theo cảm giác hùng hổ chất vấn, Thanh Đàn buồn cười: “Sao huynh lại hỏi như vậy?”
“Vậy vì sao cô lại quan tâm hắn như vậy?”
Quan tâm hắn đương nhiên là vì Thần Lực Đan. Thanh Đàn nghẹn lời, không biết giải thích thế nào. Lúc này sự yên lặng dễ làm người ta hiểu nhầm nhất, sẽ bị xem như là ngầm thừa nhận và chột dạ.
“Cô chưa bao giờ quan tâm đến cơ thể ta, ngược lại còn chế giễu ta một ngày không cần cao dưỡng thì liệu có chết không.”
Lý Hư Bạch luôn tự kiềm chế giữ lễ, lịch sự ưu nhã, chưa bao giờ dùng từ ngữ chua ngoa và giọng điệu kịch liệt như vậy để nói móc người khác. Cho dù là trong bóng tối, Thanh Đàn cũng cảm nhận được cơn giận của hắn, vội vàng giải thích: “Đó là lời nói đùa với Bồng Lai thôi, xin lỗi huynh.”
Chỉ là xin lỗi ư? Điều hắn muốn cũng không phải là câu xin lỗi này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói Lý Hư Bạch lạnh lùng: “Bây giờ cô đã biết được thân phận của ta, cũng biết ta có võ công, không cần làm bộ có ý với ta để thăm dò ta nữa. Ta muốn biết, những lời cô từng nói, rốt cuộc có mấy câu là thật? Hoặc là, căn bản không có câu nào là thật, tất cả đều là vở diễn hư tình giả ý.”
Thanh Đàn ngẩn ra: “Đương nhiên không phải, vì sao huynh lại đột nhiên nói đến những chuyện này?”
“Vì mẫu thân cô bảo lão đường chủ đề nghị thành thân với ta.”
Không ngờ mẹ lại âm thầm làm việc này thật. Thanh Đàn xấu hổ bật cười: “Huynh từ chối là được rồi.”
Lý Hư Bạch càng thêm tức giận: “Từ chối ư?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nàng căn bản không quan tâm đúng không?
“Mẹ ta không biết huynh có huyết hải thâm thù, cho nên mới tùy tiện đi đề nghị thành thân. Huynh không cần lo, bảo lão đường chủ từ chối là được.” Thanh Đàn không muốn nói chuyện trong bóng tối như vậy mãi, đưa tay lấy hỏa chiết tử trong tay hắn, không may đụng vào tay hắn. Hắn nắm chặt lấy hỏa chiết tử, tiếp tục hỏi: “Cho nên chuyện đề nghị thành thân cũng chỉ là hiểu lầm của mẹ cô. Cô không biết rõ tình hình chứ không phải là chủ ý của cô?”
Thanh Đàn có chút lúng túng. Tình hình lúc trước là nàng giả làm Khê Khách đi đến hiệu sách Khê Khách thăm dò Liên Ba, nói bậy bạ là coi trọng hắn làm Lâm thị xem là thật. Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, sự việc đã sớm không còn giống như lúc trước, nếu giải thích thì cần phải rất lâu, Thanh Đàn đành phải nói mơ hồ: “Ta quả thật không biết, huynh coi như không có chuyện này là được rồi.”
Lý Hư Bạch càng thêm tức giận, lạnh lùng nói: “Ý của cô là, hôn sự không thành là tốt nhất, dù sao cô cũng không có ý định gả cho ta?”
“Đi ra ngoài rồi nói.” Trong đường ngầm chật chội, tối đen, Thanh Đàn chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài, tìm thấy hỏa chiết tử trong tay hắn, vỗ tay hắn hai cái, hắn lại cứ không buông tay.
Thanh Đàn không nhịn được nói: “Người ta nói rượu có thể làm tăng thêm lòng dũng cảm, huynh đây là bóng tối có thể làm tăng lòng dũng cảm à? Có phải là có ánh sáng thì huynh sẽ không dám hỏi nữa không?”
“Không phải.” Bị vạch trần rất khó chịu, Lý Hư Bạch ngại thừa nhận, châm hỏa chiết tử lên, bước nhanh về phía lối ra.
Lại lần nữa quay về căn phòng trước đó, hai người không nói lời nào.
Lý Hư Bạch đứng trước tủ quần áo, khóa cơ quan Khán Gia Tước lại.
Thanh Đàn nói: “Ta có việc đi trước một bước.”
Không đợi hắn đáp lại, mép váy đã lướt qua, nàng đã bay ra ngoài cửa. Lý Hư Bạch không nhịn được mà tức giận, vội đi như vậy, rõ ràng là chột dạ.
Thanh Đàn vội vã rời khỏi Lý gia, đi thẳng đến Hoài Thiện đường bái kiến Bạch lão đường chủ.
Bạch Tam Tỉnh nhìn thấy Thanh Đàn thì không khỏi vui vẻ cười nói: “Không tệ, không tệ. Hình xăm trên trán ngươi đã phai đi hơn một nửa rồi, nhanh hơn ta nghĩ.”
“Vì nước thuốc của lão đường chủ có hiệu quả ạ.” Thanh Đàn không hề keo kiệt mà khen lão đường chủ, sau đó mới đi vào chủ đề chính: “Lão đường chủ ơi. Ngài hiểu sâu biết rộng vậy ngài từng nghe qua một loại thuốc tên là Thần Lực Đan không ạ. Sau khi uống công lực có thể tăng cao nhưng mà sẽ chết sớm, nghe nói không sống qua được ba mươi sáu tuổi.”
Lão đường chủ vuốt chòm râu: “Lão phu chưa từng nghe đến Thần Lực Đan. Có điều, theo những gì ngươi nói, ta nhớ đến tổ tiên từng nhắc đến tiền triều có một nơi gọi là Miêu Thần Cốc. Trong cốc sinh có một vị cỏ lạ tên là Hồng Trành, sau khi sử dụng nó thì sẽ đả thông kinh mạch, nối xương nối gân, công lực tăng mạnh. Nhưng mà sau khi sử dụng cũng sẽ chết sớm, nghe nói không ai sống quá ba mươi sáu tuổi.”
Thanh Đàn vội hỏi: “Miêu Thần Cốc ở đâu ạ?”
Bạch đường chủ lắc đầu nói: “Đều là chuyện của tiền triều thôi. Nghe nói Cốc chủ Đoàn thị dính líu tới chuyện mưu phản nên bị triều đình phái binh chinh phạt. Miêu Thần Cốc cũng dần hoang tàn vắng vẻ, không ai biết đến nữa.”
Thanh Đàn vừa nghe đến Đoàn thị thì dường như có thể khẳng định, Thần Lực Đan làm từ Hồng Trành, vì Giang Tiến Tửu đã từng nói, Thần Lực Đan do ông mua từ tay con cháu dòng họ Đoàn.
Nàng gấp gáp hỏi: “Hồng Trành có thuốc giải không ạ?”
Lão đường chủ trầm ngâm một lúc: “Đạo lý khi dùng Hồng Trành cũng giống như nông dân chuyên trồng hoa dùng lửa than thúc hoa nở vậy. Hoa nở sớm, đương nhiên cũng sẽ tàn sớm. Giống như một món ăn vậy, nếu như đã nấu chín rồi thì làm sao khiến nó sống lại được?”
Thanh Đàn và lão đường chủ nói chuyện hồi lâu, kết quả cuối cùng chính là không có thuốc giải.
Mặc dù nàng thất vọng nhưng lại không chịu hết hy vọng. Vạn vật trên thế gian tương sinh tương khắc. Hồng Trành giống như nông dân chuyên trồng hoa thúc hoa nở, nở sớm tàn sớm. Vậy nếu như trên đời còn có một vị thuốc, có thể khiến hoa đóng băng lại không nở, dùng nó để trung hòa tốc độ của Hồng Trành thì có được xem là thuốc giải không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro