Tiên Nhân Trạng

Chương 66

2024-10-10 21:20:12

Thanh Đàn rời khỏi Hoài Thiện đường thì lại đi đến tiêu cục Phong Vân để hỏi Giang Tiến Tửu có thuốc giải Thần Lực Đan hay không.

Giang Tiến Tửu hổ thẹn thở dài: “A Đàn, mặc dù thầy không phải là người tốt, nhưng cũng không đến mức lòng dạ hiểm độc không có chút lương tâm và nhân tính nào. Con là đồ đệ của thầy, nếu như Thần Lực Đan có thuốc giải, sao thầy lại không chuẩn bị một viên thuốc giải cho con chứ?”

Nói như vậy, cũng chính là không có thuốc giải.

Thanh Đàn thất vọng đến cực điểm, gượng cười nói: “Không phải con cho rằng sư là người tâm địa độc ác, chỉ là nghĩ lúc đó có thể sư phụ khá nghèo, không mua nổi thuốc giải. Con còn nhớ thầy đã nói Thần Lực Đan rất đắt, nhiều lần dặn dò con tốt nhất đừng uống, mang về trả cho thầy.”

Bây giờ nghĩ lại mới biết, Giang Tiến Tửu đã chuẩn bị lương khô bảy ngày cho nàng, thật ra ông vẫn muốn nàng phá giải cơ quan chứ không phải dựa vào Thần Lực Đan.

Giang Tiến Tửu nói: “Nếu có thuốc giải, cho dù thầy có nghèo hơn nữa thì cũng sẽ mua một viên. Người bán thuốc nói cho thầy biết là không có thuốc giải, bảo thầy suy nghĩ kỹ rồi mới uống.”

Thanh Đàn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Sư phụ, làm sao thầy biết người bán thuốc chính là con cháu Đoàn thị?”

“Hắn tự nói mà.” Giang Tiến Tửu nhớ lại: “Lúc đó, thầy nhận lệnh đi đến Sóc Châu bắt gian tế của Bắc Nhung. Có một ngày, thầy bắt được một tên gian tế Bắc Nhung ở chợ trao đổi. Thầy định đưa hắn đến quan phủ để nhận thưởng. Hắn nhìn ra được thầy có võ công, biết người tập võ có hứng thú với mấy thứ như bí kíp võ công và bí dược, bèn chủ động nói đến Thần Lực Đan, cầu xin thầy tha cho hắn một mạng. Thầy hỏi thân thế lai lịch của hắn, hắn tự xưng họ Đoàn, nói mình vốn là người Hán, bởi vì tổ tiên dính líu đến mưu phản nên chạy trốn tới Bắc Nhung, từ đó đặt chân ở Bắc Nhung luôn. Vì kiếm sống, hắn dùng thân phận thương nhân Bắc Nhung, lui tới các phiên chợ trao đổi trà ngựa, thăm dò quân tình Đại Chu.”

Nói như vậy thì hắn quả thật chính là con cháu của Đoàn thị Miêu Thần Cốc, Thanh Đàn hỏi: “Hắn ở nơi nào?”

“Người Bắc Nhung sống bằng nghề du mục, không có chỗ ở cố định, ta chưa từng hỏi hắn ở nơi nào.”

“Sư phụ gặp hắn ở đâu?”

“Thành Yến Hồi.”

“Sư phụ nhớ hắn tên gì không? Có đặc điểm gì?”

“Tên là Đoàn Tư Nam, đuôi lông mày hắn bị lẹm mất một đoạn, để lại vết sẹo. Đó là do thầy làm bị thương.”

Thanh Đàn như có điều suy nghĩ mà gật đầu.

“Sao đột nhiên con hỏi chuyện này?”

Thần Lực Đan là một khối u trong lòng Giang Tiến Tửu, đêm ba mươi ông uống chút rượu mà còn xấu hổ như vậy, hôm nay tỉnh táo, đối diện với câu hỏi của Thanh Đàn, ông thật sự hổ thẹn vô cùng.

Bí mật của tiên nhân trạng không thể tiết lộ ra ngoài, Thanh Đàn đành phải nói dối để ứng phó trước: “Hôm nay con đến Hoài Thiện đường nói chuyện với lão đường chủ, nghe ông ấy nhắc đến Miêu Thần Cốc tiền triều có một vị cỏ lạ tên là Hồng Trành. Tác dụng của nó tương tự với Thần Lực Đan. Nghe nói người dùng Hồng Trành cũng không sống quá ba mươi sáu tuổi, cho nên con mới tò mò, có phải Thần Lực Đan làm từ Hồng Trành không?”

Giang Tiến Tửu lắc đầu: “Đoàn Tư Nam không hề đề cập tới việc Thần Lực Đan được làm từ gì. Về phần loại cỏ Hồng Trành này, thầy cũng lần đầu nghe nói đến.”

Thanh Đàn yên lặng thầm nghĩ, nếu có thể tìm được Đoàn Tư Nam thì có lẽ vẫn còn chút hy vọng. Năm đó không có thuốc giải, biết đâu mười mấy năm sau có thuốc giải thì sao? Nàng là người chưa đến giây cuối cùng thì chưa thôi, rời khỏi tiêu cục Phong Vân, nàng đến nhà Lý Hư Bạch một lần nữa.

Bồng Lai thấy nàng đã đi còn quay lại thì vội hỏi: “Có phải nữ lang làm rơi đồ gì không?”

Thanh Đàn cười nhẹ nhàng nói: “Không rơi đồ, ngược lại vẫn còn vài lời chưa nói hết.”

Bồng Lai mời nàng vào đình viện, tò mò nói: “Có phải nữ lang cãi nhau với lang quân nhà ta không?”

Thanh Đàn ngẩn ra: “Không có, sao vậy?”

Bồng Lai gãi đầu: “Sau khi nữ lang đi, lang quân nhà ta tức giận đi nằm rồi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Tức giận đi nằm là sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bồng Lai lắp bắp nói: “Tính tình lang quân nhà ta ôn hòa. Khi tức giận thì không đi uống rượu cũng không đi nghe hát, chỉ thích đắp chăn đi ngủ.”

Thanh Đàn buồn cười: “Không phải là nằm trong chăn khóc chứ?”

Bồng Lai bật cười, xua tay nói: “Không đâu, lang quân nhà ta chưa bao giờ khóc. Cho dù gặp phải chuyện gì thì cũng mang dáng vẻ nhẹ như mây gió, tức giận thì đi ngủ một giấc.”

Bước chân Thanh Đàn hơi khựng lại: “Vậy bây giờ ta đi tìm hắn, liệu có khiến hắn càng giận hơn không?”

“Đương nhiên là không. Mỗi lần lang quân nhà ta đến hiệu sách thì tâm tình đều rất tốt, chứng tỏ ngài ấy rất vui khi gặp nữ lang. Từ nhỏ ta đã đi theo lang quân nhà ta. Ta hiểu rõ sự vui buồn của ngài ấy như lòng bàn tay mà.”

Bồng Lai đi đến trước phòng của Lý Hư Bạch, đang muốn đưa tay gõ cửa thì Thanh Đàn mỉm cười xua tay, ra hiệu nàng tự vào là được.

Bồng Lai lập tức biết điều rời đi. Thanh Đàn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, quả nhiên nhìn thấy cả người Lý Hư Bạch đều được che phủ trong chăn, hắn nằm thẳng tao nhã, hai cánh tay gác trên đỉnh đầu. Không ngờ dáng vẻ người này khi tức giận cũng thú vị như vậy.

Thanh Đàn nín cười, chậm rãi đi đến trước giường hắn.

Lý Hư Bạch không hề ngủ, tưởng rằng người đi vào là Bồng Lai, giọng nói nghèn nghẹn hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Vừa rồi ta vẫn chưa nói hết lời.” Giọng nói của Thanh Đàn đột nhiên vang lên bên giường.

Lý Hư Bạch kinh ngạc, vội vàng kéo chăn ra, Thanh Đàn đã thoải mái ngồi ở mép giường hắn, đôi mắt sáng ngời mỉm cười nhìn hắn: “Huynh không cần dậy đâu, ta nói xong sẽ đi ngay, huynh cứ ngủ tiếp đi.”

Nàng còn chưa nói dứt lời, Lý Hư Bạch đã nhanh chóng ngồi dậy, rất không tự nhiên mà dùng tay che cổ áo lại, vẻ mặt lúng túng.

Thanh Đàn buồn cười quan sát hắn: “Huynh che cổ áo lại làm gì?”

Vì che đậy, Lý Hư Bạch làm bộ sờ cổ, sau đó hắng giọng: “Lời gì mà vẫn chưa nói hết?”

“Ban nãy ta đi gặp Bạch lão đường chủ.”

Lý Hư Bạch lập tức nghĩ đến chuyện khác: “Có phải là vội nói cho ông ấy biết việc đề nghị thành hôn chỉ là cô thuận miệng nói đùa, bảo ông cụ đừng xem là thật không.”

Thanh Đàn mỉm cười: “Đương nhiên là không phải. Ta vội nghe ngóng một việc từ lão đường chủ.”

“Việc gì?”

“Tiền triều có một nơi gọi là Miêu Thần Cốc, trong cốc có một vị cỏ lạ tên là Hồng Trành. Sau khi sử dụng nó thì công lực tăng mạnh nhưng cái giá phải trả là chết sớm, không có ai sống quá ba mươi sáu tuổi. Ta hỏi lão đường chủ có biết Hồng Trành không, có phải có cách kéo dài tuổi thọ của người từng dùng Hồng Trành không.”

Vẻ không vui trên mặt Lý Hư Bạch lập tức giảm đi: “Tự dưng cô hỏi chuyện này làm gì?”

“Vì Vi Vô Cực.”

Lúc Thanh Đàn biết được từ Giang Tiến Tửu rằng Phật Ly sống nhiều lắm là đến ba mươi sáu tuổi, khi đó Phật Ly chỉ là một cái tên mà nàng đã mơ hồ tiếc nuối mà thôi.

Nhưng khi nàng biết Phật Ly chính là Vi Vô Cực mà nàng đã quen biết từ lâu thì Phật Ly không còn là cái tên trong trí nhớ nữa mà là một người sống sờ sờ.

Nàng nhìn khuôn mặt không biết sầu khổ, không sợ sinh tử, tinh thần phấn chấn của Vi Vô Cực, vừa nghĩ tới mười năm sau hắn sẽ thành một đống xương khô, chết rất khó coi cũng rất đau khổ.

Trong lòng nàng không chỉ có tiếc nuối mà thậm chí còn sinh ra áy náy. Vì viên Thần Lực Đan đó vốn dĩ là thứ nàng phải uống, người sống không quá ba mươi sáu tuổi vốn là nàng.

Phản ứng đầu tiên của nàng là giấu Vi Vô Cực, nàng không muốn cho hắn biết sự thật tàn nhẫn này. Khi Lý Hư Bạch hiểu lầm sự quan tâm của nàng dành cho Vi Vô Cực là thích, nàng cũng không giải thích, vì chuyện xảy ra đột ngột nên nàng vẫn chưa nghĩ ra được rốt cuộc phải làm thế nào.

Sau khi lần lượt đi tìm lão đường chủ và Giang Tiến Tửu, nàng quyết định tạm thời giấu Vi Vô Cực nhưng thẳng thắn nói rõ sự thật với Lý Hư Bạch. Vì Lý Hư Bạch không chỉ là bạn của Vi Vô Cực mà cũng là đại phu. Nếu như mười năm sau, y thuật của hắn có thể vượt qua Bạch lão đường chủ thì cũng có thể tìm được phương pháp phá giải.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cho dù là đối diện với Lý Hư Bạch, Thanh Đàn cũng có chút khó mà mở lời được, nàng lề mề trong chốc lát rồi mới hỏi Lý Hư Bạch: “Vi Vô Cực có từng nói cho huynh biết chuyện của huynh ấy trong cổ mộ không?”

Lý Hư Bạch nhìn lại nàng: “Có. Sao vậy?”

“Hẳn là huynh ấy cũng nói cho huynh biết, cơ quan của cổ mộ bị nổ tung, sở dĩ bọn ta có thể lấy được hộp sắt, còn sống rời khỏi cổ mộ là vì sư phụ ta đã chuẩn bị cho ta một viên Thần Lực Đan. Sau khi huynh ấy uống vào thì nội lực đã tăng mạnh, tay không đẩy cửa cổ mộ ra.”

Lý Hư Bạch nói: “Không sai, hắn có nói với ta.”

Thanh Đàn cúi đầu, thở dài, thấp giọng nói: “Mấy ngày trước ta mới biết được, viên Thần Lực Đan đó được làm từ cỏ Hồng Trành.”

Lý Hư Bạch bình tĩnh một cách bất ngờ, thậm chí còn không có bất cứ phản ứng gì, ánh mắt nhìn khuôn mặt hơi buồn của nàng. Nhìn một lúc, hắn hỏi: “Sao cô biết?”

“Đêm ngày ba mươi Tết, sư phụ đã chính miệng nói với ta.” Thanh Đàn ngước mặt nhìn khuôn mặt bình tĩnh đến khác thường của hắn: “Có một việc ta muốn nhờ huynh.”

“Chuyện gì?”

“Huynh và Tiêu Nguyên Thịnh là bạn tốt, có thể bảo hắn giúp ta tìm một người ở Sóc Châu không. Ông ta tên là Đoàn Tư Nam, từng xuất hiện ở thành Yến Hồi, đuôi lông mày có một vết sẹo. Tuy bây giờ thân phận của ông ta là người Bắc Nhung nhưng tổ tiên là người Hán.”

“Cô muốn tìm người này làm gì?”

“Ông ta chính là người bán Thần Lực Đan cho sư phụ ta. Nếu Tiêu Nguyên Thịnh có thể tìm được ông ta thì có lẽ ông ta có thuốc giải.”

Thanh Đàn không đành lòng nói ra toàn bộ tình hình thực tế, đỡ trán thở dài: “Ban nãy ở trong đường ngầm, lòng ta loạn như ma, không biết mở miệng với huynh như thế nào. Ta cảm thấy rất có lỗi với huynh ấy.”

Ánh mắt Lý Hư Bạch nặng nề nhìn nàng: “Nếu cô đến đó muộn hai ngày thì hắn đã chết đói trong cổ mộ rồi. Vì gặp được cô mà hắn có thể sống lâu thêm mười mấy năm. Cô đã cứu mạng hắn, không hề có lỗi với hắn.”

“Ta cảm thấy áy náy lắm, vốn dĩ ta mới là người phải uống viên Thần Lực Đan đó.” Thanh Đàn cắn môi: “Huynh đừng nói cho hắn biết. Ta sợ hắn không chịu nổi kích thích.”

Lý Hư Bạch lặng lẽ cười: “Được. Ta không nói cho hắn biết.”

Thanh Đàn nói xong thì trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, đừng dậy nói: “Ta đi đây, huynh ngủ tiếp đi.”

Lý Hư Bạch vén chăn lên, cũng đứng dậy theo.

Thanh Đàn vốn đã cất bước muốn đi, chợt dừng lại, cúi đầu nhìn chăn mền của Lý Hư Bạch. Vào lúc hắn vén chăn lên, nàng phát hiện ra một việc kỳ lạ.

Bên trong chăn của hắn là màu đen, trên khăn trải giường cũng phủ một miếng vải màu đen. Chiếc chăn hắn đắp có mặt ngoài màu xanh lam sáng ngời, trên đó có thêu hình tùng hạc. Hắn là người có bệnh sạch sẽ, phần cổ lộ ra trắng trẻo như sứ, tuyệt đối không phải là dáng vẻ lâu ngày không tắm, dùng lớp bên trong chăn màu đen, còn dùng khăn trải giường màu đen là vì điều gì? Chắc cũng không phải là vì màu đen ít thấy dơ đâu nhỉ?

Lý Hư Bạch phát hiện ra nàng đang nhìn đệm giường, lập tức trở tay dùng chăn che lại.

Thanh Đàn càng tò mò hơn, hỏi: “Vì sao huynh phải dùng mặt trong chăn và khăn trải giường màu đen?”

Lý Hư Bạch thản nhiên nói: “Không vì sao cả, thích thôi.”

Thanh Đàn không tin: “Thích ư? Vậy sao huynh không có quần áo màu đen? Mặt ngoài chăn không dùng màu đen?”

Lý Hư Bạch hơi nhíu mày: “Cô hỏi nhiều như vậy làm gì, cô cũng đâu có dùng.”

Những lời này bật thốt lên, nói xong hắn mới cảm thấy không đúng, mang tai lập tức ửng đỏ, xấu hổ đến mức không có cách nào hình dung được.

Thanh Đàn nín cười đi tới cửa, cố ý nói: “Ta không muốn ngủ trong đống chăn mền màu đen như mực vậy đâu. Huynh vẫn nên đổi đi.”

Nói xong thì nhanh nhẹn rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Nhân Trạng

Số ký tự: 0