Tiên Phong Dược Lệnh

Chương 35

2024-11-20 10:40:55

***

Phía bên kia, Sở Thiên Đường cũng đang cõng sọt dược, chuẩn bị ra khỏi rừng trở về nhà. Đi được một đoạn, nàng bỗng nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên từ phía xa, liền dừng bước. Thần thức nhanh chóng được phóng ra để tra xét.

“Là bọn họ?” Nàng hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc. Cách nơi nàng đang đứng không xa, chính là nhóm lính đánh thuê mà lần trước nàng từng đụng độ. Đoàn trưởng của bọn họ, người đang bị thương nặng, đang được một đồng đội cõng trên lưng, vừa chạy vừa cố tránh sự truy sát của những người đồng đội khác.

“Hửm? Đây là đấu tranh nội bộ sao?” Nàng không khỏi tò mò, liền nhảy lên một cành cây gần đó, ngồi xuống, chưa vội rời đi mà định quan sát tình hình thêm chút nữa.

“Đại Tráng, thả ta xuống, chính ngươi trốn đi!” Đoàn trưởng bị thương, bụng loang lổ máu, cố gắng chịu đau mà nói. Hắn biết, nếu cứ mang theo hắn, cuối cùng cả hai sẽ chết.

“Đoàn trưởng, ngươi đừng nói nữa! Ta vẫn còn chạy được!” Hán tử được gọi là Đại Tráng thở hổn hển, cõng đoàn trưởng trên lưng, vừa chạy vừa thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn bọn truy sát đang bám sát phía sau. Vì quá hoảng loạn, hắn chạy không nhìn đường, bước chân bất cẩn dẫm phải một nhánh cây, trượt chân ngã nhào về phía trước.

“A!”

Đoàn trưởng bị quăng mạnh xuống đất, Đại Tráng hoảng hốt kêu lên:

“Đoàn trưởng! Thực xin lỗi, ta không cố ý!”

Hắn vội bò dậy, luống cuống nâng đoàn trưởng đang đau đớn lên. Định cõng hắn lên lưng một lần nữa, nhưng đoàn trưởng đã đưa tay ngăn lại, ánh mắt đầy sự kiên quyết.

“Đại Tráng, đừng lo cho ta nữa, chạy mau giữ lấy mạng đi!” Đoàn trưởng cố sức đẩy hắn ra, ánh mắt nóng rực nhìn những kẻ đang đuổi theo phía sau, giọng gấp gáp thúc giục: “Đi mau! Nếu còn chần chừ, sẽ không kịp đâu!”

“Không được! Yêm không thể bỏ ngươi lại, sống chết phải cùng nhau đi!” Đại Tráng bướng bỉnh như một con trâu điên, bất chấp tất cả khiêng đoàn trưởng lên vai rồi tiếp tục lao về phía trước. Nhưng chưa chạy được bao xa, cả hai đã bị chia ra thành nhiều tốp người chặn đường, vây kín xung quanh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“A! Chạy nữa đi! Không phải ngươi rất giỏi chạy sao?”

Một tên đàn ông từ phía sau bước lên, trên mặt lộ vẻ gian xảo. Hắn nhìn Đại Tráng với ánh mắt đầy mỉa mai, cười lạnh nói:

“Đại Tráng, ngươi cũng quá không biết thời thế. Theo ta, sống sung sướng, cơm ngon rượu say, chẳng phải tốt hơn sao? Vì cái gì phải hy sinh mạng sống vì hắn? Ngươi cũng đừng quên, người hay huấn luyện ngươi khắc nghiệt nhất ngày thường, chẳng phải chính là vị đoàn trưởng tốt của ngươi hay sao?”

“Đoàn trưởng làm vậy là vì muốn tốt cho yêm!”

Đại Tráng không cần suy nghĩ, hét lớn đáp trả, đôi mắt trừng trừng nhìn những kẻ trước mặt:

“Các ngươi thật quá thất đức! Đoàn trưởng đối với các ngươi tốt như vậy, vậy mà các ngươi lại muốn giết ông ấy. Yêm sẽ không bao giờ đồng lõa với các ngươi làm chuyện tàn ác này!”

“Hừ, đúng là một kẻ ngu xuẩn. Được thôi, ngươi đã muốn cùng hắn chết chung, vậy thì cứ việc toại nguyện!” Tên cầm đầu nở nụ cười độc địa, ánh mắt sắc lạnh, giơ tay ra hiệu cho thuộc hạ xung quanh lập tức ra tay.

Những đồng đội từng cùng chiến đấu bên nhau giờ đây lại chĩa mũi dao sắc bén về phía họ. Đại Tráng cảm thấy lòng vừa đau đớn vừa phẫn nộ. Hắn cắn răng, lại khiêng đoàn trưởng lên vai, tay kia siết chặt đao, quát lớn với giọng đầy quyết tuyệt:

“Tới đây! Muốn giết thì giết cả hai chúng ta đi!”

Hai tên lính đánh thuê phía trước liếc nhau một cái, sau đó đồng loạt lao tới. Một kẻ vung đao chém thẳng về phía Đại Tráng, lưỡi đao của hắn bị thanh đao trong tay Đại Tráng chặn lại, phát ra tiếng leng keng chát chúa. Nhưng tên còn lại thì nhằm thẳng vào đoàn trưởng đang nằm trên lưng hắn, một đao chém về phía cổ.

Đoàn trưởng, lúc này đã kiệt sức, không thể nào cầm nổi vũ khí để chống cự. Nhưng ngay cả khi đối mặt với lưỡi đao đang lao tới, ánh mắt ông vẫn không hề chớp, chỉ chăm chú nhìn kẻ ra tay. Trong lòng ông sớm đã chuẩn bị cho cái chết, nhưng nghĩ đến việc Đại Tráng bị liên lụy vì mình, ông không khỏi cảm thấy áy náy và đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Phong Dược Lệnh

Số ký tự: 0