Chương 36
2024-11-20 10:40:55
Đại Tráng nhìn thấy nhát đao từ bên sườn chém tới, trong lòng như lửa đốt, hốc mắt đỏ ngầu, hét lên:
“Đoàn trưởng!”
Mọi người đều nghĩ rằng cú đao này chắc chắn sẽ lấy mạng đoàn trưởng, nhưng bất ngờ thay, ngay khi lưỡi đao chỉ còn cách cổ một khoảng nhỏ, một luồng lực cực lớn bất ngờ xuất hiện, đánh bay tên lính đánh thuê.
“Phanh!”
“Phụt!”
Tên lính đánh thuê bị đá bay xa hơn mười mét, đập mạnh vào một gốc cây lớn. Máu tươi phun ra từ miệng hắn, thân thể co giật vài cái, rồi hoàn toàn bất động. Cảnh tượng bất ngờ này khiến tất cả những người còn lại đều chết sững, không thốt nên lời.
“Là… là ngươi!” Đại Tráng mở to mắt nhìn thiếu niên vừa xuất hiện trước mặt mình, giọng run rẩy đầy kinh ngạc.
Ngay cả đoàn trưởng, dù đã trải qua biết bao nguy hiểm sinh tử, cũng không khỏi kinh hãi. Một cú đá có thể hạ gục tên lính đánh thuê và khiến hắn chết ngay tại chỗ, lực đạo này phải khủng khiếp đến mức nào?
"Lại là ngươi, tiểu quỷ!" Tên lính đánh thuê cầm đầu vừa nhìn thấy Sở Thiên Đường, ánh mắt lập tức lóe lên sát ý pha lẫn chút kiêng dè khó nhận ra.
Hắn không phải kẻ ngu ngốc. Tiểu quỷ này có thể chỉ một cú đá mà hất văng đồng bọn của hắn ra xa mười mét, đủ để thấy thực lực không hề tầm thường. Hơn nữa, bọn họ đông người như vậy mà lại không ai phát hiện ra hắn đến gần, chuyện này quả thật không phải chuyện nhỏ. Phải biết rằng, bọn họ vốn là lính đánh thuê, tính cảnh giác từ lâu đã cao hơn người thường rất nhiều.
"Ai dà, không ngờ lại gặp nhau. Xem ra vận khí của các ngươi đúng là không tốt chút nào." Sở Thiên Đường cười nhạt, đôi mắt khẽ nheo lại nhìn kẻ cầm đầu với khuôn mặt âm trầm.
"Tiểu tử, chuyện này không liên quan đến ngươi. Ta khuyên ngươi biết điều thì đừng xen vào! Nếu không... hừ!" Tên lính đánh thuê cầm đầu hừ lạnh, giọng nói đầy uy hiếp.
Sở Thiên Đường đưa tay nhặt một chiếc lá rơi xuống, kẹp giữa hai ngón tay mà xoay xoay thưởng thức, khóe môi cong lên thành nụ cười tà: "Chính là tiểu gia ta tay ngứa, muốn xen vào. Các ngươi lại có thể làm gì ta?"
"Vậy thì cho ngươi đi cùng bọn họ xuống hoàng tuyền! Lên!" Tên cầm đầu gầm lên một tiếng, cầm đao lao về phía Sở Thiên Đường.
Nhưng hắn vừa mới nhấc chân, chiếc lá trong tay Sở Thiên Đường đã phóng ra với tốc độ nhanh như chớp. Một tiếng *vút* vang lên, chiếc lá như hóa thành ám khí sắc bén, chuẩn xác bay thẳng đến giữa trán hắn. Chỉ nghe một tiếng "phụp", chiếc lá đâm xuyên qua, khiến hắn mở to mắt đầy không cam tâm, kêu lên một tiếng rồi đổ gục xuống đất, thân thể bất động.
"Ầm!"
Tên cầm đầu vừa ngã xuống, đám lính đánh thuê còn lại lập tức rối loạn. Kẻ thì hoảng hốt tìm đường tháo chạy, kẻ thì không cam lòng, gầm lên, cầm đao lao về phía Sở Thiên Đường.
Nhưng với những kẻ phản bội đồng đội và không ngần ngại tàn sát chính người của mình như bọn chúng, Sở Thiên Đường làm sao có thể bỏ qua? Nàng nhanh tay giật lấy thanh đao từ tay một tên lính đứng gần, giọng nói nhẹ bẫng nhưng lạnh lùng: "Mượn dùng một chút."
Lời vừa dứt, bóng dáng nàng như quỷ mị lao đi. Chỉ trong vài nhịp thở, từng tiếng hét thảm vang lên, đám lính đánh thuê lần lượt ngã xuống dưới lưỡi đao sắc lạnh.
"Aaa!"
"Không…!"
"Á…!"
Tiếng kêu thê lương vang vọng trong bóng đêm, hòa cùng mùi máu tanh nồng nặc bị gió đêm cuốn đi, bao trùm cả không gian.
Khi mọi thứ yên lặng trở lại, trên mặt đất chỉ còn lại những thi thể nằm la liệt. Máu thấm đỏ từng mảng đất, còn đám người vừa rồi vẫn đang bị truy sát thì giờ đây đứng đờ người như tượng. Họ sợ hãi đến mức không thể thốt lên lời, mãi cho đến khi tiểu thiếu niên mặc đồ đen, với dáng vẻ lạnh lùng, chậm rãi bước đến gần họ. Sở Thiên Đường cầm thanh đao còn vấy máu đưa trả, giọng điệu bình thản: "Nè, trả lại ngươi."
“Đoàn trưởng!”
Mọi người đều nghĩ rằng cú đao này chắc chắn sẽ lấy mạng đoàn trưởng, nhưng bất ngờ thay, ngay khi lưỡi đao chỉ còn cách cổ một khoảng nhỏ, một luồng lực cực lớn bất ngờ xuất hiện, đánh bay tên lính đánh thuê.
“Phanh!”
“Phụt!”
Tên lính đánh thuê bị đá bay xa hơn mười mét, đập mạnh vào một gốc cây lớn. Máu tươi phun ra từ miệng hắn, thân thể co giật vài cái, rồi hoàn toàn bất động. Cảnh tượng bất ngờ này khiến tất cả những người còn lại đều chết sững, không thốt nên lời.
“Là… là ngươi!” Đại Tráng mở to mắt nhìn thiếu niên vừa xuất hiện trước mặt mình, giọng run rẩy đầy kinh ngạc.
Ngay cả đoàn trưởng, dù đã trải qua biết bao nguy hiểm sinh tử, cũng không khỏi kinh hãi. Một cú đá có thể hạ gục tên lính đánh thuê và khiến hắn chết ngay tại chỗ, lực đạo này phải khủng khiếp đến mức nào?
"Lại là ngươi, tiểu quỷ!" Tên lính đánh thuê cầm đầu vừa nhìn thấy Sở Thiên Đường, ánh mắt lập tức lóe lên sát ý pha lẫn chút kiêng dè khó nhận ra.
Hắn không phải kẻ ngu ngốc. Tiểu quỷ này có thể chỉ một cú đá mà hất văng đồng bọn của hắn ra xa mười mét, đủ để thấy thực lực không hề tầm thường. Hơn nữa, bọn họ đông người như vậy mà lại không ai phát hiện ra hắn đến gần, chuyện này quả thật không phải chuyện nhỏ. Phải biết rằng, bọn họ vốn là lính đánh thuê, tính cảnh giác từ lâu đã cao hơn người thường rất nhiều.
"Ai dà, không ngờ lại gặp nhau. Xem ra vận khí của các ngươi đúng là không tốt chút nào." Sở Thiên Đường cười nhạt, đôi mắt khẽ nheo lại nhìn kẻ cầm đầu với khuôn mặt âm trầm.
"Tiểu tử, chuyện này không liên quan đến ngươi. Ta khuyên ngươi biết điều thì đừng xen vào! Nếu không... hừ!" Tên lính đánh thuê cầm đầu hừ lạnh, giọng nói đầy uy hiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sở Thiên Đường đưa tay nhặt một chiếc lá rơi xuống, kẹp giữa hai ngón tay mà xoay xoay thưởng thức, khóe môi cong lên thành nụ cười tà: "Chính là tiểu gia ta tay ngứa, muốn xen vào. Các ngươi lại có thể làm gì ta?"
"Vậy thì cho ngươi đi cùng bọn họ xuống hoàng tuyền! Lên!" Tên cầm đầu gầm lên một tiếng, cầm đao lao về phía Sở Thiên Đường.
Nhưng hắn vừa mới nhấc chân, chiếc lá trong tay Sở Thiên Đường đã phóng ra với tốc độ nhanh như chớp. Một tiếng *vút* vang lên, chiếc lá như hóa thành ám khí sắc bén, chuẩn xác bay thẳng đến giữa trán hắn. Chỉ nghe một tiếng "phụp", chiếc lá đâm xuyên qua, khiến hắn mở to mắt đầy không cam tâm, kêu lên một tiếng rồi đổ gục xuống đất, thân thể bất động.
"Ầm!"
Tên cầm đầu vừa ngã xuống, đám lính đánh thuê còn lại lập tức rối loạn. Kẻ thì hoảng hốt tìm đường tháo chạy, kẻ thì không cam lòng, gầm lên, cầm đao lao về phía Sở Thiên Đường.
Nhưng với những kẻ phản bội đồng đội và không ngần ngại tàn sát chính người của mình như bọn chúng, Sở Thiên Đường làm sao có thể bỏ qua? Nàng nhanh tay giật lấy thanh đao từ tay một tên lính đứng gần, giọng nói nhẹ bẫng nhưng lạnh lùng: "Mượn dùng một chút."
Lời vừa dứt, bóng dáng nàng như quỷ mị lao đi. Chỉ trong vài nhịp thở, từng tiếng hét thảm vang lên, đám lính đánh thuê lần lượt ngã xuống dưới lưỡi đao sắc lạnh.
"Aaa!"
"Không…!"
"Á…!"
Tiếng kêu thê lương vang vọng trong bóng đêm, hòa cùng mùi máu tanh nồng nặc bị gió đêm cuốn đi, bao trùm cả không gian.
Khi mọi thứ yên lặng trở lại, trên mặt đất chỉ còn lại những thi thể nằm la liệt. Máu thấm đỏ từng mảng đất, còn đám người vừa rồi vẫn đang bị truy sát thì giờ đây đứng đờ người như tượng. Họ sợ hãi đến mức không thể thốt lên lời, mãi cho đến khi tiểu thiếu niên mặc đồ đen, với dáng vẻ lạnh lùng, chậm rãi bước đến gần họ. Sở Thiên Đường cầm thanh đao còn vấy máu đưa trả, giọng điệu bình thản: "Nè, trả lại ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro