Ám Chỉ Mơ Hồ (1...
Trường Đình Không Tỉnh
2024-08-21 09:31:43
Lúc này tuy là cấp bậc của hắn đã không còn tăng lên nữa, nhưng hắn nhận được các loại ưu ái của nữ tu sĩ, tự bản thân tiếp xúc với tu sĩ thì tu vi cũng dần dần cao lên.
Loại biến hóa này đang phát triển theo hướng tốt, cũng khiến cho Lưu Ngọc tin tưởng, con đường mà hắn lựa chọn là không sai, chỉ cần hắn dọc theo con đường này đi thẳng tới, cuối cùng tất nhiên hắn có thể nắm chắc vận mệnh của bản thân!
Nhìn tia sáng màu hồng dần biến mất cuối chân trời, hồ nước trong lòng của Lưu Ngọc nổi lên từng gợn sóng lớn, sinh ra rất nhiều lý giải và lĩnh ngộ.
Một lát sau, hồ nước rung động trong lòng hắn dần dần biến mất, nước hồ lại sáng như gương.
Lưu Ngọc thu lại ý cười, hắn cũng không có ý định có một đêm phong lưu, một là hắn đang đối mặt với cửa ải Trúc Cơ khó khăn, cho dù là giữ lại một chút nguyên âm chỉ có thể tăng thêm một chút tỷ lệ thành công cũng không thể bỏ, hai là tuy vóc người của nàng ta là ngực tấn công, mông phòng thủ, vô cùng đầy đặn, nhưng dung mạo của nàng ta lại hết sức phổ thông.
Đêm nay hắn không có ý định đồng ý với lời mời ám muội của Tôn Cúc, nhưng hắn cũng không vứt lệnh bài này đi, mà là bỏ nó vào túi trữ vật giữ lại làm đồ kỷ niệm.
Lưu Ngọc ném Huyết Ẩm đao lên không trung, cả người hóa thành một tia sáng màu đỏ thẫm bay về phía Thanh Linh phong.
Lúc này sắc trời đã tối, mặt trời đã hoàn toàn biết mất phía chân trời, ngay cả ánh chiều tà cũng không còn, bóng đêm bao phủ cả bầu trời và mặt đất.
Trên bầu trời đêm có từng đạo tia sáng vô cùng nổi bật, từ xa đến gần lại từ gần đến xa, trong tia sáng là những khuôn mặt xa lạ, lúc lướt qua nhau thường là lạnh lùng nhìn nhau một cái.
Khoảng một canh giờ sau, Lưu Ngọc điều khiển Huyết Ẩm đao từ Thanh Tuyền phong bay về Thanh Linh phong, tia sáng hạ xuống ở động phủ Đinh Thập Ngũ.
Lưu Ngọc thu hồi pháp khí, lấy một lệnh bài từ túi trữ vật ra, hai tay hắn khẽ động, mấy đạo quyết pháp đánh vào lệnh bài.
Lệnh bài ngay lập tức bắn ra một đạo ánh sáng trắng, trận pháp cấm chế của động phủ mở ra một con đường dài hơn một trượng, cửa đá của động phủ cũng từ từ mở ra.
Động phủ Luyện Khí kỳ là động phủ tốt nhất trên Thanh Linh phong, trận pháp phòng ngự tất nhiên sẽ không kém, nó vượt xa cấm chế phòng hộ của Thanh Mộc phong, cho dù là một đệ tử nội môn bình thường có toàn lực tấn công thì nó cũng có thể kiên trì trong vòng nửa canh giờ.
Lưu Ngọc nhấc chân đi vào động phủ, đồng thời đóng trận pháp lại.
Động phủ này vừa đến tay hắn thì hắn đã đi đóng quân ở Hàn Nguyệt thành, năm năm qua không hề có người ở, rất nhiều đồ vật đều đã có một lớp bụi bặm vô cùng dày, đắp lên dấu vết của năm tháng.
Mặc dù Lưu Ngọc không phải là một tu sĩ thích sạch sẽ, nhưng với tình hình trước mặt này thì hắn cũng phải quét dọn một phen.
Nếu không thì không còn cách nào để ở.
Hắn lấy ra một miếng vài gấm từ túi trữ vật, cắt thành một miếng nhỏ, phần còn lại thì được hắn để lại vào túi trữ vật.
Sau đó pháp quyết trong hai tay của hắn lóe lên, trong miệng thì niệm lên mấy chú văn, Thủy Linh lực trong không khí lay động hơi nước, chậm rãi ngưng tụ thành một quả cầu nước màu lam, đó chính là Thủy Cầu thuật.
Lưu Ngọc là Tam linh căn Mộc Hỏa Thổ, uy lực thi triển hai hệ Kim và Thủy sẽ kém hơn, hắn muốn thi triển thì sẽ phải tốn sức gấp đôi, nhưng pháp thuật cơ bản nhất của hai hệ này hắn vẫn học qua một hai cái, vận dụng trong cuộc sống hằng ngày rất thuận tiện.
Lưu Ngọc làm ướt miếng vải gấm nhỏ trên tay trong thủy cầu, khống chế không để thủy cầu không rơi xuống đất rồi hắn bắt đầu dọn dẹp động phủ.
Bây giờ hắn chỉ cẩn thận lau dọn giường đá trong phòng ngủ và bàn ghế, những phòng khác chỉ là quét dọn sơ qua, ngày khác hắn sẽ dọn dẹp lại một lần nữa.
Một tháng qua thật sự khiến cho người ta mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, tuy Lưu Ngọc muốn đổi Trúc Cơ đan, trong lòng hắn cũng đã có kế hoạch chi tiết, nhưng hắn cũng không nóng lòng vội vàng, bây giờ hắn vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt, để tránh bị tổn hại tinh thần.
Nếu như Nguyên Dương tông không có tình huống đặc biệt thì trong lúc đệ tử vừa hoàn thành một nhiệm vụ sẽ không lập tức chỉ thị một nhiệm vụ khác, mà là sẽ có một đoạn thời gian cho đệ tử nghỉ ngơi.
Chiến tranh mỏ Linh Thạch bùng phát tháng trước có hai tháng để nghỉ ngơi, bây giờ ít nhất cũng có tầm một tháng để nghỉ ngơi, lâu thì hai tháng, cho dù đại tông môn trong thời chiến cũng sẽ hoạt động có trật tự, sẽ không dễ dàng làm xằng bậy.
Cho nên bây giờ Lưu Ngọc có thời gian ít nhất là một tháng để chuẩn bị, chỉ cần trong thời gian một tháng hắn đổi được Trúc Cơ đan thì hắn có thể tránh được việc ra tiền tuyến.
Còn về phần hắn dùng thân phận Luyện Đan Sư để né tránh việc ra tiền tuyến, phương pháp này tuy rằng khả thi, nhưng mà hậu quả của nó cũng rất nhiều.
Luyện Đan Sư thưa thớt và tôn quý ở chỗ là Luyện Đan Sư cao giai, ít nhất cũng phải là Luyện Đan Sư có thể luyện chế được đan dược Trúc Cơ kỳ, mỗi gia tộc Trúc Cơ kỳ đều sẽ bồi dưỡng được một hai vị Luyện Đan Sư luyện chế đan dược Luyện Khí kỳ, chứ đừng nói chi là Nguyên Dương tông.
Loại biến hóa này đang phát triển theo hướng tốt, cũng khiến cho Lưu Ngọc tin tưởng, con đường mà hắn lựa chọn là không sai, chỉ cần hắn dọc theo con đường này đi thẳng tới, cuối cùng tất nhiên hắn có thể nắm chắc vận mệnh của bản thân!
Nhìn tia sáng màu hồng dần biến mất cuối chân trời, hồ nước trong lòng của Lưu Ngọc nổi lên từng gợn sóng lớn, sinh ra rất nhiều lý giải và lĩnh ngộ.
Một lát sau, hồ nước rung động trong lòng hắn dần dần biến mất, nước hồ lại sáng như gương.
Lưu Ngọc thu lại ý cười, hắn cũng không có ý định có một đêm phong lưu, một là hắn đang đối mặt với cửa ải Trúc Cơ khó khăn, cho dù là giữ lại một chút nguyên âm chỉ có thể tăng thêm một chút tỷ lệ thành công cũng không thể bỏ, hai là tuy vóc người của nàng ta là ngực tấn công, mông phòng thủ, vô cùng đầy đặn, nhưng dung mạo của nàng ta lại hết sức phổ thông.
Đêm nay hắn không có ý định đồng ý với lời mời ám muội của Tôn Cúc, nhưng hắn cũng không vứt lệnh bài này đi, mà là bỏ nó vào túi trữ vật giữ lại làm đồ kỷ niệm.
Lưu Ngọc ném Huyết Ẩm đao lên không trung, cả người hóa thành một tia sáng màu đỏ thẫm bay về phía Thanh Linh phong.
Lúc này sắc trời đã tối, mặt trời đã hoàn toàn biết mất phía chân trời, ngay cả ánh chiều tà cũng không còn, bóng đêm bao phủ cả bầu trời và mặt đất.
Trên bầu trời đêm có từng đạo tia sáng vô cùng nổi bật, từ xa đến gần lại từ gần đến xa, trong tia sáng là những khuôn mặt xa lạ, lúc lướt qua nhau thường là lạnh lùng nhìn nhau một cái.
Khoảng một canh giờ sau, Lưu Ngọc điều khiển Huyết Ẩm đao từ Thanh Tuyền phong bay về Thanh Linh phong, tia sáng hạ xuống ở động phủ Đinh Thập Ngũ.
Lưu Ngọc thu hồi pháp khí, lấy một lệnh bài từ túi trữ vật ra, hai tay hắn khẽ động, mấy đạo quyết pháp đánh vào lệnh bài.
Lệnh bài ngay lập tức bắn ra một đạo ánh sáng trắng, trận pháp cấm chế của động phủ mở ra một con đường dài hơn một trượng, cửa đá của động phủ cũng từ từ mở ra.
Động phủ Luyện Khí kỳ là động phủ tốt nhất trên Thanh Linh phong, trận pháp phòng ngự tất nhiên sẽ không kém, nó vượt xa cấm chế phòng hộ của Thanh Mộc phong, cho dù là một đệ tử nội môn bình thường có toàn lực tấn công thì nó cũng có thể kiên trì trong vòng nửa canh giờ.
Lưu Ngọc nhấc chân đi vào động phủ, đồng thời đóng trận pháp lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Động phủ này vừa đến tay hắn thì hắn đã đi đóng quân ở Hàn Nguyệt thành, năm năm qua không hề có người ở, rất nhiều đồ vật đều đã có một lớp bụi bặm vô cùng dày, đắp lên dấu vết của năm tháng.
Mặc dù Lưu Ngọc không phải là một tu sĩ thích sạch sẽ, nhưng với tình hình trước mặt này thì hắn cũng phải quét dọn một phen.
Nếu không thì không còn cách nào để ở.
Hắn lấy ra một miếng vài gấm từ túi trữ vật, cắt thành một miếng nhỏ, phần còn lại thì được hắn để lại vào túi trữ vật.
Sau đó pháp quyết trong hai tay của hắn lóe lên, trong miệng thì niệm lên mấy chú văn, Thủy Linh lực trong không khí lay động hơi nước, chậm rãi ngưng tụ thành một quả cầu nước màu lam, đó chính là Thủy Cầu thuật.
Lưu Ngọc là Tam linh căn Mộc Hỏa Thổ, uy lực thi triển hai hệ Kim và Thủy sẽ kém hơn, hắn muốn thi triển thì sẽ phải tốn sức gấp đôi, nhưng pháp thuật cơ bản nhất của hai hệ này hắn vẫn học qua một hai cái, vận dụng trong cuộc sống hằng ngày rất thuận tiện.
Lưu Ngọc làm ướt miếng vải gấm nhỏ trên tay trong thủy cầu, khống chế không để thủy cầu không rơi xuống đất rồi hắn bắt đầu dọn dẹp động phủ.
Bây giờ hắn chỉ cẩn thận lau dọn giường đá trong phòng ngủ và bàn ghế, những phòng khác chỉ là quét dọn sơ qua, ngày khác hắn sẽ dọn dẹp lại một lần nữa.
Một tháng qua thật sự khiến cho người ta mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, tuy Lưu Ngọc muốn đổi Trúc Cơ đan, trong lòng hắn cũng đã có kế hoạch chi tiết, nhưng hắn cũng không nóng lòng vội vàng, bây giờ hắn vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt, để tránh bị tổn hại tinh thần.
Nếu như Nguyên Dương tông không có tình huống đặc biệt thì trong lúc đệ tử vừa hoàn thành một nhiệm vụ sẽ không lập tức chỉ thị một nhiệm vụ khác, mà là sẽ có một đoạn thời gian cho đệ tử nghỉ ngơi.
Chiến tranh mỏ Linh Thạch bùng phát tháng trước có hai tháng để nghỉ ngơi, bây giờ ít nhất cũng có tầm một tháng để nghỉ ngơi, lâu thì hai tháng, cho dù đại tông môn trong thời chiến cũng sẽ hoạt động có trật tự, sẽ không dễ dàng làm xằng bậy.
Cho nên bây giờ Lưu Ngọc có thời gian ít nhất là một tháng để chuẩn bị, chỉ cần trong thời gian một tháng hắn đổi được Trúc Cơ đan thì hắn có thể tránh được việc ra tiền tuyến.
Còn về phần hắn dùng thân phận Luyện Đan Sư để né tránh việc ra tiền tuyến, phương pháp này tuy rằng khả thi, nhưng mà hậu quả của nó cũng rất nhiều.
Luyện Đan Sư thưa thớt và tôn quý ở chỗ là Luyện Đan Sư cao giai, ít nhất cũng phải là Luyện Đan Sư có thể luyện chế được đan dược Trúc Cơ kỳ, mỗi gia tộc Trúc Cơ kỳ đều sẽ bồi dưỡng được một hai vị Luyện Đan Sư luyện chế đan dược Luyện Khí kỳ, chứ đừng nói chi là Nguyên Dương tông.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro