Ám Chỉ Mơ Hồ (2...
Trường Đình Không Tỉnh
2024-08-21 09:31:43
Đến lúc đó tuy rằng hắn không cần phải ra tiền tuyến, nhưng nhất định hắn sẽ bị an bài rất nhiều nhiệm vụ luyện đan, điều đó sẽ chiếm dụng hơn phân nửa thời gian của hắn.
Luyện đan rất tiêu tốn thời gian, trước mắt lấy trình độ của Lưu Ngọc thì một ngày hắn chỉ có thể luyện chế được chín lô Tụ Linh đan, hoặc là bảy lô Thanh Linh đan, hoặc là năm lô Tử Linh đan và ba lô Bích Linh đan.
Đến lúc đó bọn họ tùy tiện sắp xếp cho hắn nhiệm vụ bốn lô Thanh Linh đan hoặc là ba lô Tử Linh đan thì sẽ chiếm mất hơn phân nửa thời gian tu luyện của hắn, không thể nghi ngờ là điều đó sẽ không thích hợp với suy nghĩ ban đầu của hắn, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ tu luyện của hắn.
Nếu như hắn thất bại ở trình độ Bích Linh đan thì ngược lại có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian tu luyện, nhưng giá trị của Bích Linh đan vượt xa ba loại đan dược trước, là trân phẩm trong luyện kỳ đan dược, giá trị của đan dược này không hề thấp.
Lưu Ngọc không có cách nào để giải thích vì sao cần phải thuần thục như vậy, phải biết là con đường tiến bộ trong luyện đan không có con đường tắt nào, hoặc là phải trải qua luyện tập cực khổ, không thì là chân chính thiên tài.
Cái trước sẽ khiến cho người khác hoài nghi, hắn lấy đâu ra cơ hội luyện tập như vậy, cái sau thì sẽ khiến mọi người cuốn vào cuộc tranh đấu phe phái trước giờ, muốn khiêm tốn cũng không có khả năng.
Cả hai đều không phải là những gì Lưu Ngọc mong muốn nhìn thấy, vì vậy hắn cân nhắc lợi và hại của phương pháp này.
Có Tiên Phủ trong tay, hắn cũng không cần giống như những tu sĩ khác liều mạng kiếm tài nguyên, hắn chỉ muốn bình tĩnh tu luyện, khiêm tốn phát triển.
Ít nhất là trước khi tới cảnh giới nhất định là như vậy.
Sau khi dọn dẹp qua loa động phủ một lần, ngay cả người Lưu Ngọc cũng không kịp tắm thì hắn đã nằm trên giường đá mà ngủ, giường đá cứng rắn cũng không thể cản trở được cơn buồn ngủ đang mãnh liệt đến.
…
Sáng sớm hôm sau, ánh sáng mặt trời từ phía trên động phủ, từ một lỗ hổng tạm thời được coi là một cái cửa sổ trên mái nhà chiếu xuống.
Ánh sáng mặt trời sáng sớm không tính là quá chói mắt, một lúc sau mí mắt của Lưu Ngọc khẽ động, hai tròng mắt trong suốt bình tĩnh mở ra.
Đầu tiên hắn thi triển Thủy Cầu thuật để tẩy rửa thân thể, tẩy sạch gió bụi, thay vào một bộ y phục mới, sau đó hắn mới đi đến phòng luyện công.
Điều đáng nói là, chế phục mà Nguyên Dương tông phát cho các đệ tử ngoại môn đều chỉ là y phục bình thường, chứ không phải là pháp y, tuy đều là vải vóc tốt nhất.
Từ lúc Lưu Ngọc đến Hàn Nguyệt thành thì hắn đã phân phó Sài Văn Chính bảo thợ may làm mấy chục bộ, tất cả đều đang được đặt trong túi trữ vật.
Đến phòng luyện công, Lưu Ngọc khoanh chân ngồi xuống một cái đệm, lấy ra một bình ngọc từ túi trữ vật, hắn mở nắp bình lấy ra một viên Bích Linh đan.
Hắn bỏ viên đan dược vào trong miệng, nhắm mắt lại, pháp lực dọc theo lộ tuyến của Mộc Linh quyết vận chuyển đến Đại Chu Thiên, bắt đầu việc luyện hóa dược lực mỗi ngày.
Hai canh giờ sau, Lưu Ngọc phun ra một ngụm trọc khí, thu công mở mắt ra.
Hắn cảm thụ được tu vi đã tăng lên một ít, trên mặt lộ ra một ý cười, lúc này khoảng cách hắn đạt đến Luyện Khí viên mãn đã không còn xa. Dựa theo tốc độ hiện nay thì khoảng chừng một năm nữa là hắn có thể đạt được.
Từ lúc Lưu Ngọc bắt đầu tu luyện luyện chế đan dược ở Tiên Phủ thì hắn vẫn rất coi trọng việc căn cơ vững chắc và tinh thông pháp lực, không thể vội vàng tăng mạnh vượt bậc.
Mặc dù pháp lực từ đan dược luyện hóa mà không cần phải trải qua mài dũa tích góp có rất nhiều, tu vi cũng tăng lên rất nhanh, nhưng như vậy không thể nghi ngờ là nó sẽ khiến cho căn cơ sau này sẽ trở nên không vững, rất bất lợi cho việc tu luyện sau này.
Mục tiêu của Lưu Ngọc không chỉ riêng Trúc Cơ, đương nhiên hắn sẽ không làm loại chuyện nuông chiều cho hư việc này, nếu không chỉ sợ hắn đã sớm tu luyện đến Luyện Khí viên mãn.
Pháp lực càng thuần khiết thì độ khó từ việc chuyển hóa pháp lực từ trạng thái khí sang trạng thái lỏng sẽ càng thấp, khả năng đột phá Trúc Cơ thành công cũng càng cao.
Nhưng vậy thì không thể nghi ngờ là tốc độ tu luyện sẽ chậm hơn khoảng ba phần mười, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà tông môn, gia tộc tu sĩ cao cấp nhiều hơn tán tu, dù sao đại đa số tư chất linh căn của các tán tu vốn rất bình thường, hơn nữa tài nguyên lại thiếu thốn, tu vi của bọn họ vốn đã chậm chạp, vậy nên bọn họ nào có thời gian tinh tế mài dũa tu vi, bọn họ biết rõ bất lợi trong việc tăng tiến trong tương lai, nhưng lại không thể không làm.
Tiếp theo Lưu Ngọc không tu luyện “Tôn Thần diệu pháp” hoặc là các công pháp khác nữa, thời gian một tháng nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nếu không chú ý thì thoáng cái sẽ trôi qua, nếu hắn đã có ý định phải nhanh chóng đến Trúc Cơ, vậy thì bây giờ hắn cũng nên vì điều đó mà chuẩn bị.
Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc đứng dậy mở ra trận pháp động phủ rồi đi ra ngoài, tiếp theo hắn điều khiển Huyết Ẩm đao bay đến Thanh Mộc phong.
Luyện đan rất tiêu tốn thời gian, trước mắt lấy trình độ của Lưu Ngọc thì một ngày hắn chỉ có thể luyện chế được chín lô Tụ Linh đan, hoặc là bảy lô Thanh Linh đan, hoặc là năm lô Tử Linh đan và ba lô Bích Linh đan.
Đến lúc đó bọn họ tùy tiện sắp xếp cho hắn nhiệm vụ bốn lô Thanh Linh đan hoặc là ba lô Tử Linh đan thì sẽ chiếm mất hơn phân nửa thời gian tu luyện của hắn, không thể nghi ngờ là điều đó sẽ không thích hợp với suy nghĩ ban đầu của hắn, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ tu luyện của hắn.
Nếu như hắn thất bại ở trình độ Bích Linh đan thì ngược lại có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian tu luyện, nhưng giá trị của Bích Linh đan vượt xa ba loại đan dược trước, là trân phẩm trong luyện kỳ đan dược, giá trị của đan dược này không hề thấp.
Lưu Ngọc không có cách nào để giải thích vì sao cần phải thuần thục như vậy, phải biết là con đường tiến bộ trong luyện đan không có con đường tắt nào, hoặc là phải trải qua luyện tập cực khổ, không thì là chân chính thiên tài.
Cái trước sẽ khiến cho người khác hoài nghi, hắn lấy đâu ra cơ hội luyện tập như vậy, cái sau thì sẽ khiến mọi người cuốn vào cuộc tranh đấu phe phái trước giờ, muốn khiêm tốn cũng không có khả năng.
Cả hai đều không phải là những gì Lưu Ngọc mong muốn nhìn thấy, vì vậy hắn cân nhắc lợi và hại của phương pháp này.
Có Tiên Phủ trong tay, hắn cũng không cần giống như những tu sĩ khác liều mạng kiếm tài nguyên, hắn chỉ muốn bình tĩnh tu luyện, khiêm tốn phát triển.
Ít nhất là trước khi tới cảnh giới nhất định là như vậy.
Sau khi dọn dẹp qua loa động phủ một lần, ngay cả người Lưu Ngọc cũng không kịp tắm thì hắn đã nằm trên giường đá mà ngủ, giường đá cứng rắn cũng không thể cản trở được cơn buồn ngủ đang mãnh liệt đến.
…
Sáng sớm hôm sau, ánh sáng mặt trời từ phía trên động phủ, từ một lỗ hổng tạm thời được coi là một cái cửa sổ trên mái nhà chiếu xuống.
Ánh sáng mặt trời sáng sớm không tính là quá chói mắt, một lúc sau mí mắt của Lưu Ngọc khẽ động, hai tròng mắt trong suốt bình tĩnh mở ra.
Đầu tiên hắn thi triển Thủy Cầu thuật để tẩy rửa thân thể, tẩy sạch gió bụi, thay vào một bộ y phục mới, sau đó hắn mới đi đến phòng luyện công.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điều đáng nói là, chế phục mà Nguyên Dương tông phát cho các đệ tử ngoại môn đều chỉ là y phục bình thường, chứ không phải là pháp y, tuy đều là vải vóc tốt nhất.
Từ lúc Lưu Ngọc đến Hàn Nguyệt thành thì hắn đã phân phó Sài Văn Chính bảo thợ may làm mấy chục bộ, tất cả đều đang được đặt trong túi trữ vật.
Đến phòng luyện công, Lưu Ngọc khoanh chân ngồi xuống một cái đệm, lấy ra một bình ngọc từ túi trữ vật, hắn mở nắp bình lấy ra một viên Bích Linh đan.
Hắn bỏ viên đan dược vào trong miệng, nhắm mắt lại, pháp lực dọc theo lộ tuyến của Mộc Linh quyết vận chuyển đến Đại Chu Thiên, bắt đầu việc luyện hóa dược lực mỗi ngày.
Hai canh giờ sau, Lưu Ngọc phun ra một ngụm trọc khí, thu công mở mắt ra.
Hắn cảm thụ được tu vi đã tăng lên một ít, trên mặt lộ ra một ý cười, lúc này khoảng cách hắn đạt đến Luyện Khí viên mãn đã không còn xa. Dựa theo tốc độ hiện nay thì khoảng chừng một năm nữa là hắn có thể đạt được.
Từ lúc Lưu Ngọc bắt đầu tu luyện luyện chế đan dược ở Tiên Phủ thì hắn vẫn rất coi trọng việc căn cơ vững chắc và tinh thông pháp lực, không thể vội vàng tăng mạnh vượt bậc.
Mặc dù pháp lực từ đan dược luyện hóa mà không cần phải trải qua mài dũa tích góp có rất nhiều, tu vi cũng tăng lên rất nhanh, nhưng như vậy không thể nghi ngờ là nó sẽ khiến cho căn cơ sau này sẽ trở nên không vững, rất bất lợi cho việc tu luyện sau này.
Mục tiêu của Lưu Ngọc không chỉ riêng Trúc Cơ, đương nhiên hắn sẽ không làm loại chuyện nuông chiều cho hư việc này, nếu không chỉ sợ hắn đã sớm tu luyện đến Luyện Khí viên mãn.
Pháp lực càng thuần khiết thì độ khó từ việc chuyển hóa pháp lực từ trạng thái khí sang trạng thái lỏng sẽ càng thấp, khả năng đột phá Trúc Cơ thành công cũng càng cao.
Nhưng vậy thì không thể nghi ngờ là tốc độ tu luyện sẽ chậm hơn khoảng ba phần mười, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà tông môn, gia tộc tu sĩ cao cấp nhiều hơn tán tu, dù sao đại đa số tư chất linh căn của các tán tu vốn rất bình thường, hơn nữa tài nguyên lại thiếu thốn, tu vi của bọn họ vốn đã chậm chạp, vậy nên bọn họ nào có thời gian tinh tế mài dũa tu vi, bọn họ biết rõ bất lợi trong việc tăng tiến trong tương lai, nhưng lại không thể không làm.
Tiếp theo Lưu Ngọc không tu luyện “Tôn Thần diệu pháp” hoặc là các công pháp khác nữa, thời gian một tháng nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nếu không chú ý thì thoáng cái sẽ trôi qua, nếu hắn đã có ý định phải nhanh chóng đến Trúc Cơ, vậy thì bây giờ hắn cũng nên vì điều đó mà chuẩn bị.
Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc đứng dậy mở ra trận pháp động phủ rồi đi ra ngoài, tiếp theo hắn điều khiển Huyết Ẩm đao bay đến Thanh Mộc phong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro