Gặp Lại Thu Thủ...
Trường Đình Không Tỉnh
2024-08-21 09:31:43
Bây giờ hắn có một ngàn bốn trăm điểm cống hiến tông môn, khoảng cách để hắn đổi được Trúc Cơ đan giá hai ngàn năm trăm điểm còn thiếu một ngàn một trăm điểm nữa, một khoảng điểm cống hiến tông môn lớn như vậy mà muốn lén lút giao dịch với đồng môn, gom đủ thì quả thật không phải là chuyện dễ dàng.
Bình thường Lưu Ngọc chỉ ru rú ở trong nhà, đúng chuẩn là một trạch nam ở tu tiên giới, hắn ở trong tông môn cũng không có mấy người quen, một người mà muốn hoàn thành việc này cũng không dễ dàng.
Nhưng chuyện này không phải vấn đề, hắn biết một người có quan hệ rộng rãi, nếu hắn có được sự trợ giúp của nàng ấy thì chuyện này sẽ đơn giản hơn không ít, người này chính là Giang Thu Thủy.
Chỉ là hắn không biết nàng ấy có bị phái đi tiền tuyến hay không, bây giờ nàng ấy có ở trong tông môn hay không, quan hệ của hai người chỉ miễn cưỡng xem như là có quen biết, cho nên năm năm nay hai người cũng không có liên lạc, Lưu Ngọc cũng không biết nàng ấy có ở trong tông môn hay không.
Nhưng mà cho dù nữ nhân này không giúp được hắn thì Lưu Ngọc vẫn còn có một sự lựa chọn dự phòng, đó chính là Tiền sư huynh.
Tiền sư huynh là nhi tử của sư thúc Trúc Cơ kỳ, y lại còn được làm một công việc béo bở là chuyên môn sắp xếp những công việc vặt vãnh, mạng lưới giao thiệp, con đường quan hệ tất nhiên là không cần phải nói nhiều, nhưng mà với tính tình của y, đến lúc đó nhất định y sẽ dùng công phu sư tử ngoạm, cái giá phải trả chắc chắn sẽ cực kỳ lớn.
Lưu Ngọc điều khiển Huyết Ẩm đao phi hành hết tốc lực, khoảng một canh giờ sau đã đến Thanh Mộc phong.
Loại linh khí của một vị sư huynh nội môn từ dưới đáy ngọn núi ngoại môn đi đến đỉnh Thanh Mộc phong này tự nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
“Vị sư huynh này không phải là Lưu Ngọc mấy năm trước là từ bản sơn lên sao? Thật không ngờ tới nhanh như vậy mà huynh ấy đã đạt tới Luyện Khí tầng chín rồi!”
Dù sao hắn đã tu luyện ở đây mười năm rồi, thời điểm trải qua việc luyện lập ở vách núi từ sáng sớm thường hay gặp mặt, nên rất nhanh đã có người nhận ra Lưu Ngọc, bọn họ lập tức ngạc nhiên không thôi, trong ánh mắt có hâm mộ, có đố kỵ.
“Nghe nói Lưu sư huynh rất có thiên phú trong việc luyện đan. Ta sớm đã đoán được huynh ấy sớm muộn gì cũng sẽ nổi bật, nhưng thật không ngờ lại nhanh như vậy, chỉ sợ qua vài năm nữa huynh ấy sẽ đột phá Trúc Cơ đấy!”
Ánh mắt vị đệ tử nói ra những lời này phức tạp, có hơi mất mát.
Lưu Ngọc tu luyện ở đây mười năm, không thể không quen sơ vài người, thấy có người chào hỏi thì hắn khẽ gật đầu xem như là đáp lại.
Chỉ có điều hắn không dừng lại bắt chuyện, mà dưới ánh mắt của mọi người mà hóa thành một tia sáng trực tiếp bay đến động phủ của Giang Thu Thủy, dẫn đến một trận suy đoán.
Lưu Ngọc lấy ra Truyền Âm phù từ túi trữ vật, hắn đặt miếng phù ở bên miệng thì thầm vài câu rồi ném nó đi hoá thành một đạo ánh sáng trắng bay vào trận pháp, sau đó hắn đứng ở trước động phủ kiên nhẫn chờ đợi, tiện thể suy nghĩ một chuyện.
Hắn ở Hàn Nguyệt Thành luyện chế hơn hai mươi bình đan dược, trên đường hắn về tông môn đã bán ra hết, cộng thêm một ít Linh Thạch vốn có thì bây giờ trong túi trữ vật có khoảng hai ngàn sáu trăm khối Linh Thạch, dùng để lén lút giao dịch điểm cống hiếm vậy là đủ rồi, hiếm khi hắn mới có thể giao dịch với các đệ tử khác.
Dựa theo hiểu biết của Lưu Ngọc lúc trước, giá mua một trăm điểm cống hiến là khoảng chừng một trăm hai mươi khối Linh Thạch, như vậy tính ra tất cả hết khoảng một ngàn bốn trăm Linh Thạch, cái giá này hắn hoàn toàn có thể chấp nhận.
“Ầm.”
Lúc hắn đang suy nghĩ thì trận pháp được mở ra, cửa đá chậm rãi phát ra tiếng vang rồi mở ra.
Một vị nữ tu sĩ mang theo một nụ cười tươi sáng rực rỡ xuất hiện trước mắt, nàng ấy mắt ngọc mày ngài, cười một cách tự nhiên, hai má trăng trắng lộ ra chút hồng.
Chính là Giang Thu Thủy!
Năm năm không gặp, nàng ấy dường như càng thêm xinh đẹp hơn, cũng thành thục hơn rất nhiều, sự kiêu ngạo đọng trên khuôn mặt trước kia cũng được ẩn sâu đi.
Bởi vì ở trong động phủ nên Giang Thu Thủy không mặc áo bào xám được làm ra cho đệ tử ngoại môn, mà nàng ấy mặc một chiếc váy ngắn rộng thùng thình màu lam làm từ gấm thổ cẩm, lộ ra bắp chân nhỏ trắng nõn bóng loáng, một chiếc đai lưng màu tím gắt gao bó lại làm nổi bật dáng người hoàn hảo của nàng ấy.
“Muội bái kiến Lưu sư huynh, hoan nghênh huynh hạ cố đến chơi, thật sự rất vinh hạnh.”
“Muội không ngờ là chỉ mấy năm ngắn ngủi không thấy huynh mà tu vi của sư huynh đã tăng nhanh, đạt đến Luyện Khí tầng chín rồi.”
“Sư muội tại đây mong Lưu sư huynh sớm ngày đột phá Trúc Cơ thành công.”
Vẻ mặt Giang Thu Thủy long lanh ý cười, vẫy tay chào hỏi.
Bình thường Lưu Ngọc chỉ ru rú ở trong nhà, đúng chuẩn là một trạch nam ở tu tiên giới, hắn ở trong tông môn cũng không có mấy người quen, một người mà muốn hoàn thành việc này cũng không dễ dàng.
Nhưng chuyện này không phải vấn đề, hắn biết một người có quan hệ rộng rãi, nếu hắn có được sự trợ giúp của nàng ấy thì chuyện này sẽ đơn giản hơn không ít, người này chính là Giang Thu Thủy.
Chỉ là hắn không biết nàng ấy có bị phái đi tiền tuyến hay không, bây giờ nàng ấy có ở trong tông môn hay không, quan hệ của hai người chỉ miễn cưỡng xem như là có quen biết, cho nên năm năm nay hai người cũng không có liên lạc, Lưu Ngọc cũng không biết nàng ấy có ở trong tông môn hay không.
Nhưng mà cho dù nữ nhân này không giúp được hắn thì Lưu Ngọc vẫn còn có một sự lựa chọn dự phòng, đó chính là Tiền sư huynh.
Tiền sư huynh là nhi tử của sư thúc Trúc Cơ kỳ, y lại còn được làm một công việc béo bở là chuyên môn sắp xếp những công việc vặt vãnh, mạng lưới giao thiệp, con đường quan hệ tất nhiên là không cần phải nói nhiều, nhưng mà với tính tình của y, đến lúc đó nhất định y sẽ dùng công phu sư tử ngoạm, cái giá phải trả chắc chắn sẽ cực kỳ lớn.
Lưu Ngọc điều khiển Huyết Ẩm đao phi hành hết tốc lực, khoảng một canh giờ sau đã đến Thanh Mộc phong.
Loại linh khí của một vị sư huynh nội môn từ dưới đáy ngọn núi ngoại môn đi đến đỉnh Thanh Mộc phong này tự nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
“Vị sư huynh này không phải là Lưu Ngọc mấy năm trước là từ bản sơn lên sao? Thật không ngờ tới nhanh như vậy mà huynh ấy đã đạt tới Luyện Khí tầng chín rồi!”
Dù sao hắn đã tu luyện ở đây mười năm rồi, thời điểm trải qua việc luyện lập ở vách núi từ sáng sớm thường hay gặp mặt, nên rất nhanh đã có người nhận ra Lưu Ngọc, bọn họ lập tức ngạc nhiên không thôi, trong ánh mắt có hâm mộ, có đố kỵ.
“Nghe nói Lưu sư huynh rất có thiên phú trong việc luyện đan. Ta sớm đã đoán được huynh ấy sớm muộn gì cũng sẽ nổi bật, nhưng thật không ngờ lại nhanh như vậy, chỉ sợ qua vài năm nữa huynh ấy sẽ đột phá Trúc Cơ đấy!”
Ánh mắt vị đệ tử nói ra những lời này phức tạp, có hơi mất mát.
Lưu Ngọc tu luyện ở đây mười năm, không thể không quen sơ vài người, thấy có người chào hỏi thì hắn khẽ gật đầu xem như là đáp lại.
Chỉ có điều hắn không dừng lại bắt chuyện, mà dưới ánh mắt của mọi người mà hóa thành một tia sáng trực tiếp bay đến động phủ của Giang Thu Thủy, dẫn đến một trận suy đoán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Ngọc lấy ra Truyền Âm phù từ túi trữ vật, hắn đặt miếng phù ở bên miệng thì thầm vài câu rồi ném nó đi hoá thành một đạo ánh sáng trắng bay vào trận pháp, sau đó hắn đứng ở trước động phủ kiên nhẫn chờ đợi, tiện thể suy nghĩ một chuyện.
Hắn ở Hàn Nguyệt Thành luyện chế hơn hai mươi bình đan dược, trên đường hắn về tông môn đã bán ra hết, cộng thêm một ít Linh Thạch vốn có thì bây giờ trong túi trữ vật có khoảng hai ngàn sáu trăm khối Linh Thạch, dùng để lén lút giao dịch điểm cống hiếm vậy là đủ rồi, hiếm khi hắn mới có thể giao dịch với các đệ tử khác.
Dựa theo hiểu biết của Lưu Ngọc lúc trước, giá mua một trăm điểm cống hiến là khoảng chừng một trăm hai mươi khối Linh Thạch, như vậy tính ra tất cả hết khoảng một ngàn bốn trăm Linh Thạch, cái giá này hắn hoàn toàn có thể chấp nhận.
“Ầm.”
Lúc hắn đang suy nghĩ thì trận pháp được mở ra, cửa đá chậm rãi phát ra tiếng vang rồi mở ra.
Một vị nữ tu sĩ mang theo một nụ cười tươi sáng rực rỡ xuất hiện trước mắt, nàng ấy mắt ngọc mày ngài, cười một cách tự nhiên, hai má trăng trắng lộ ra chút hồng.
Chính là Giang Thu Thủy!
Năm năm không gặp, nàng ấy dường như càng thêm xinh đẹp hơn, cũng thành thục hơn rất nhiều, sự kiêu ngạo đọng trên khuôn mặt trước kia cũng được ẩn sâu đi.
Bởi vì ở trong động phủ nên Giang Thu Thủy không mặc áo bào xám được làm ra cho đệ tử ngoại môn, mà nàng ấy mặc một chiếc váy ngắn rộng thùng thình màu lam làm từ gấm thổ cẩm, lộ ra bắp chân nhỏ trắng nõn bóng loáng, một chiếc đai lưng màu tím gắt gao bó lại làm nổi bật dáng người hoàn hảo của nàng ấy.
“Muội bái kiến Lưu sư huynh, hoan nghênh huynh hạ cố đến chơi, thật sự rất vinh hạnh.”
“Muội không ngờ là chỉ mấy năm ngắn ngủi không thấy huynh mà tu vi của sư huynh đã tăng nhanh, đạt đến Luyện Khí tầng chín rồi.”
“Sư muội tại đây mong Lưu sư huynh sớm ngày đột phá Trúc Cơ thành công.”
Vẻ mặt Giang Thu Thủy long lanh ý cười, vẫy tay chào hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro