Củng Cố Tu Vi
Trường Đình Không Tỉnh
2024-08-21 09:31:43
Đối với những tu sĩ bỏ qua độ tuổi tốt nhất để đột phá Trúc Cơ thì cửa ải này là nguy hiểm nhất, khí huyết của bọn họ suy yếu dần theo cơ thể lão hóa đi, thân thể rất có thể không chịu đựng nổi một lượng Linh khí quá lớn, giống như một quả bóng bị thổi phồng đến mức cực hạn rồi nổ tung thành từng mảnh.
Thời gian trôi qua, thân thể Lưu Ngọc chậm rãi bài tiết một ít chất xám đen qua lỗ chân lông, tản ra một mùi hôi thối nồng đậm, làn da vốn đen bắt đầu trở nên trắng nõn, khuôn mặt cũng không còn giống như bình thường, cơ thể bắt đầu quá trình lột xác.
Sau bảy ngày bảy đêm, Linh khí dồi dào lúc đầu dần dần tiêu tan, Lưu Ngọc không kịp cảm nhận tình hình của bản thân thì trong Nguyên Thần đột nhiên truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, trước mắt hắn tối đen, hắn trực tiếp ngã trên bồ đoàn.
Không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ là một canh giờ, có lẽ là mấy ngày mấy đêm.
Lưu Ngọc tỉnh lại, hắn vui mừng phát hiện, lúc hắn hôn mê thì hắn đã hoàn thành việc thăng cấp, trực tiếp đột phá lên Trúc Cơ kỳ.
Sau khi đứng lên từ mặt đất, Lưu Ngọc cảm nhận được biến hóa khi hắn lên Trúc Cơ kỳ.
Đầu tiên là đan điền của hắn tràn đầy pháp lực dạng lỏng, bản chất của pháp lực dạng lỏng cao hơn nhiều của dạng khí, chất lượng cao hơn gấp mười lần, một phần dạng lỏng tương đương mới mười phần dạng khí lúc trước, kể cả việc điều khiển pháp khí cũng tốt hơn, lúc sử dụng pháp thuật rất tốt, uy lực vượt xa thời kỳ Luyện Khí.
Lúc hắn hôn mê thì Nguyên Thần cũng hoàn thành việc thăng cấp, Lưu Ngọc đo lường một chút, thần thức của hắn đã tăng vọt thành phạm vi bốn trăm dặm, tương đương với thần thức của một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ bình thường, ước chừng đã tăng lên hơn năm lần, khi hắn trải rộng thần thức ra, mọi thứ trong phạm vi năm trăm dặm đều được hắn thấy rõ ràng rành mạch ở trong mắt.
Đương nhiên sự thay đổi lớn nhất và không thể nghi ngờ là tuổi thọ, tuổi thọ của hắn đã tăng lên đến hai trăm bốn mươi tuổi, khoảng chừng bốn con giáp, nếu như hắn tu luyện thêm công pháp kéo dài tuổi thọ, hoặc là có thủ đoạn nào đó để kéo dài tuổi thọ thì tuổi thọ của hắn vượt qua ba trăm là không phải không có khả năng.
Tuổi thọ cực hạn của Luyện Khí kỳ Nguyên Thần là một trăm hai mươi tuổi, Trúc Cơ kỳ Nguyên Thần là ba trăm tuổi, đã tăng lên gần gấp ba lần.
Bất kể là thực lực hay tuổi thọ giữa Trúc Cơ kỳ và Luyện Khí kỳ thì đều có sự chênh lệch rất lớn, tuổi thọ cực hạn của Luyện Khí kỳ không khác gì so với người phàm, đều là một trăm hai mươi tuổi, ngoại trừ thực lực của “Tiên sư” có lực lượng mãnh mẽ thì sẽ cao hơn một ít, tuổi thọ của một tu sĩ vậy mà lại ngang bằng với người phàm, đây chính là chỗ xấu hổ nhất.
Cho nên tu sĩ thượng cổ đã coi Trúc Cơ kỳ là điểm khởi đầu của Tiên Đạo, chỉ khi nào tu sĩ bước vào Trúc Cơ kỳ thì mới được coi là đã chính thức tu luyện, còn như Luyện Khí kỳ thì tối đa chỉ có thể xem như là một người học nghề mà thôi.
“Ha ha ha.”
Lưu Ngọc cảm nhận được đủ loại thay đổi từ việc cảnh giới tăng lên, hắn ngồi trên bồ đoàn không ngừng cười to, tiếng người quanh quẩn trong động phủ, không thể ngừng lại được.
May là có trận pháp che đi âm thanh khiến nó không thể bị truyền ra ngoài, nếu mà bị người khác nghe thấy thì bọn họ còn tưởng hắn đã tẩu hỏa nhập ma phát điên ở bên trong rồi.
Lưu Ngọc dần ngừng cười lại, nhắm mắt, hắn bắt đầu nhớ lại trải nghiệm Luyện Khí kỳ của bản thân.
Lúc hắn còn là đệ tử ngoại môn phải đi hối lộ sư huynh để có thể có được một công việc nhẹ nhàng, còn cẩn thận dè dặt đến phường thị Gia Thái mua đan dược, nhưng mà hắn vẫn bị người ta chặn giết hai lần.
Chiến tranh mỏ Linh Thạch bùng nổ, mặc dù hắn không phải là đệ tử nội môn, nhưng mạng sống của hắn như một con kiến hôi, không thể không ăn nói khép nép đi cầu xin người khác, tặng Linh dược, lúc đó hắn mới có thể tạm thời tránh được cuộc chiến, có được thời gian tu luyện quý giá.
Sau khi nhận được tin tức của Tử Dương thảo, hắn tính toán tỉ mỉ, nháy mắt một cái đã giết chết mười mấy người, hai mươi mấy tu tiên giả của Tiểu Mi Sơn Phong gia và mấy vạn phàm nhân cũng vì vậy mà tử vong hoặc sẽ chết.
Ngày qua ngày hắn nhập định luyện khí khô khan tịch mịch, tu luyện Tôn Thần diệu pháp khiến Nguyên Thần bị đốt đến cực kỳ thống khổ, còn có Nghiêm Quần Nhi đơn thuần, Giang Thu Thủy thực tế, Tôn Cúc đầu cơ, cũng chợt lóe lên trong đầu hắn rồi biến mất.
Lưu Ngọc vô tình thay đổi rất nhiều, trái tim trở nên lạnh lẽo như sắt, trở nên tàn nhẫn vô tình, càng thêm thích ứng với cái giới tu tiên này, hắn đã thay đổi hoàn toàn so với nhân viên văn phòng kiếp trước kia.
Tất cả đều là để sống sót, để trường sinh, để vĩnh hằng, cho đến khi nắm giữ được vận mệnh của bản thân, trong lòng hắn không hề có sự hối hận nào.
“Những thứ này đều đáng giá, bây giờ cuối cùng ta đã tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, có một chút sức mạnh để tự vệ rồi.”
Lưu Ngọc đột nhiên mở to mắt, con ngươi dưới lông mi đen như mực, trong mắt của hắn đều là sự lạnh lùng vô tình.
Thời gian trôi qua, thân thể Lưu Ngọc chậm rãi bài tiết một ít chất xám đen qua lỗ chân lông, tản ra một mùi hôi thối nồng đậm, làn da vốn đen bắt đầu trở nên trắng nõn, khuôn mặt cũng không còn giống như bình thường, cơ thể bắt đầu quá trình lột xác.
Sau bảy ngày bảy đêm, Linh khí dồi dào lúc đầu dần dần tiêu tan, Lưu Ngọc không kịp cảm nhận tình hình của bản thân thì trong Nguyên Thần đột nhiên truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, trước mắt hắn tối đen, hắn trực tiếp ngã trên bồ đoàn.
Không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ là một canh giờ, có lẽ là mấy ngày mấy đêm.
Lưu Ngọc tỉnh lại, hắn vui mừng phát hiện, lúc hắn hôn mê thì hắn đã hoàn thành việc thăng cấp, trực tiếp đột phá lên Trúc Cơ kỳ.
Sau khi đứng lên từ mặt đất, Lưu Ngọc cảm nhận được biến hóa khi hắn lên Trúc Cơ kỳ.
Đầu tiên là đan điền của hắn tràn đầy pháp lực dạng lỏng, bản chất của pháp lực dạng lỏng cao hơn nhiều của dạng khí, chất lượng cao hơn gấp mười lần, một phần dạng lỏng tương đương mới mười phần dạng khí lúc trước, kể cả việc điều khiển pháp khí cũng tốt hơn, lúc sử dụng pháp thuật rất tốt, uy lực vượt xa thời kỳ Luyện Khí.
Lúc hắn hôn mê thì Nguyên Thần cũng hoàn thành việc thăng cấp, Lưu Ngọc đo lường một chút, thần thức của hắn đã tăng vọt thành phạm vi bốn trăm dặm, tương đương với thần thức của một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ bình thường, ước chừng đã tăng lên hơn năm lần, khi hắn trải rộng thần thức ra, mọi thứ trong phạm vi năm trăm dặm đều được hắn thấy rõ ràng rành mạch ở trong mắt.
Đương nhiên sự thay đổi lớn nhất và không thể nghi ngờ là tuổi thọ, tuổi thọ của hắn đã tăng lên đến hai trăm bốn mươi tuổi, khoảng chừng bốn con giáp, nếu như hắn tu luyện thêm công pháp kéo dài tuổi thọ, hoặc là có thủ đoạn nào đó để kéo dài tuổi thọ thì tuổi thọ của hắn vượt qua ba trăm là không phải không có khả năng.
Tuổi thọ cực hạn của Luyện Khí kỳ Nguyên Thần là một trăm hai mươi tuổi, Trúc Cơ kỳ Nguyên Thần là ba trăm tuổi, đã tăng lên gần gấp ba lần.
Bất kể là thực lực hay tuổi thọ giữa Trúc Cơ kỳ và Luyện Khí kỳ thì đều có sự chênh lệch rất lớn, tuổi thọ cực hạn của Luyện Khí kỳ không khác gì so với người phàm, đều là một trăm hai mươi tuổi, ngoại trừ thực lực của “Tiên sư” có lực lượng mãnh mẽ thì sẽ cao hơn một ít, tuổi thọ của một tu sĩ vậy mà lại ngang bằng với người phàm, đây chính là chỗ xấu hổ nhất.
Cho nên tu sĩ thượng cổ đã coi Trúc Cơ kỳ là điểm khởi đầu của Tiên Đạo, chỉ khi nào tu sĩ bước vào Trúc Cơ kỳ thì mới được coi là đã chính thức tu luyện, còn như Luyện Khí kỳ thì tối đa chỉ có thể xem như là một người học nghề mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ha ha ha.”
Lưu Ngọc cảm nhận được đủ loại thay đổi từ việc cảnh giới tăng lên, hắn ngồi trên bồ đoàn không ngừng cười to, tiếng người quanh quẩn trong động phủ, không thể ngừng lại được.
May là có trận pháp che đi âm thanh khiến nó không thể bị truyền ra ngoài, nếu mà bị người khác nghe thấy thì bọn họ còn tưởng hắn đã tẩu hỏa nhập ma phát điên ở bên trong rồi.
Lưu Ngọc dần ngừng cười lại, nhắm mắt, hắn bắt đầu nhớ lại trải nghiệm Luyện Khí kỳ của bản thân.
Lúc hắn còn là đệ tử ngoại môn phải đi hối lộ sư huynh để có thể có được một công việc nhẹ nhàng, còn cẩn thận dè dặt đến phường thị Gia Thái mua đan dược, nhưng mà hắn vẫn bị người ta chặn giết hai lần.
Chiến tranh mỏ Linh Thạch bùng nổ, mặc dù hắn không phải là đệ tử nội môn, nhưng mạng sống của hắn như một con kiến hôi, không thể không ăn nói khép nép đi cầu xin người khác, tặng Linh dược, lúc đó hắn mới có thể tạm thời tránh được cuộc chiến, có được thời gian tu luyện quý giá.
Sau khi nhận được tin tức của Tử Dương thảo, hắn tính toán tỉ mỉ, nháy mắt một cái đã giết chết mười mấy người, hai mươi mấy tu tiên giả của Tiểu Mi Sơn Phong gia và mấy vạn phàm nhân cũng vì vậy mà tử vong hoặc sẽ chết.
Ngày qua ngày hắn nhập định luyện khí khô khan tịch mịch, tu luyện Tôn Thần diệu pháp khiến Nguyên Thần bị đốt đến cực kỳ thống khổ, còn có Nghiêm Quần Nhi đơn thuần, Giang Thu Thủy thực tế, Tôn Cúc đầu cơ, cũng chợt lóe lên trong đầu hắn rồi biến mất.
Lưu Ngọc vô tình thay đổi rất nhiều, trái tim trở nên lạnh lẽo như sắt, trở nên tàn nhẫn vô tình, càng thêm thích ứng với cái giới tu tiên này, hắn đã thay đổi hoàn toàn so với nhân viên văn phòng kiếp trước kia.
Tất cả đều là để sống sót, để trường sinh, để vĩnh hằng, cho đến khi nắm giữ được vận mệnh của bản thân, trong lòng hắn không hề có sự hối hận nào.
“Những thứ này đều đáng giá, bây giờ cuối cùng ta đã tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, có một chút sức mạnh để tự vệ rồi.”
Lưu Ngọc đột nhiên mở to mắt, con ngươi dưới lông mi đen như mực, trong mắt của hắn đều là sự lạnh lùng vô tình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro