Hàn Nguyệt Thàn...
Trường Đình Không Tỉnh
2024-08-21 09:31:43
Thế giới này so với Thủy Lam Tinh ở kiếp trước của hắn thì hẳn là lớn hơn, đoán chừng vùng đất Thiên Nam này cùng với Thủy Lam Tinh cũng gần giống nhau, Sở Quốc chỉ là một quốc gia nhỏ bên trong mấy trăm quốc gia của Thiên Nam, diện tích cũng không thể so với quốc gia nhỏ kiếp trước của Lưu Ngọc.
Vị trí của Hàn Nguyệt Thành là ở biên cảnh của Thanh Châu, ở phía bắc của Nguyên Dương Tông, đi hướng về phía bắc rồi lại đi một đoạn thì đó là Kinh Châu rồi.
Lấy tốc độ của tu sĩ Luyện Khí Kỳ ngự kiếm phi hành cả ngày lẫn đêm, ăn gió nằm sương thì năm người Lưu Ngọc vẫn tốn thời gian hơn một tháng mới tới gần Hàn Nguyệt Thành.
Đến ngoài Hàn Nguyệt Thành mấy chục dặm, Lưu Ngọc lệnh cho mọi người bí mật hạ xuống, nghỉ ngơi một hồi rồi mới tiến vào.
Lưu Ngọc lựa chọn một rừng cây nhỏ, mấy người ở trong rừng cây nhỏ tĩnh tọa khôi phục pháp lực và tinh thần.
Ở bên ngoài tông môn nhất định phải chú ý an toàn, năm người chia làm hai tổ, Lưu Ngọc và Ngũ Xương là hai người đầu tiên khôi phục pháp lực, sua đó là ba người Chu Quý Ba.
Sau hai canh giờ thì tất cả mọi người đã khôi phục pháp lực, sau khi nghỉ ngơi gần như ổn thỏa rồi thì Lưu Ngọc chính thức phát biểu:
"Lúc này chiến sự đã xảy ra, Hàn Nguyệt Thành lại nằm ở vị trí biên giới, Lưu mỗ hi vọng tất cả mọi người duy trì cảnh giác, không nên sơ sẩy bất cẩn nếu không nhiệm vụ không hoàn thành khi chịu sự trừng phạt của tông môn chỉ là chuyện nhỏ, khiến bản thân mất mạng mới là chuyện lớn."
"Nếu như gặp phải tình huống khẩn cấp thì không nên tự ý hành động, nhất định phải nghe theo hiệu lệnh, Lưu mỗ sẽ dốc hết toàn lực bảo đảm mọi người an toàn."
"Lúc này là tình huống đặc thù, nếu như vô tình gặp phải kẻ địch thì lâm trận bỏ chạy lấy người, tiền trảm hậu tấu!"
Mấy câu nói của Lưu Ngọc cực kỳ trịnh trọng, mang theo một tia khẳng định không thể nghi ngờ, có tu vi Luyện Khí tầng bảy cùng với pháp khí thượng phẩm ở trong tay, nắm giữ thực lực cao hơn bọn họ nên không người nào dám nghi ngờ lời nói của hắn.
Ngũ Xương là người đầu tiên có phản ứng, hắn ta chắp tay về phía Lưu Ngọc lớn tiếng nói: "Vâng, tại hạ nhất định nghe theo sự chỉ đạo của Lưu sư huynh, quyết không dám qua loa bất cẩn!"
Chu Quý Ba, Tạ Hoa Hùng và Tôn Cúc ba người đưa mắt nhìn nhau, lúc này đều là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cả ba đều ôm quyền nói: "Vâng, chúng ta nhất định sẽ tuân theo sự chỉ huy của Lưu sư huynh, không dám tự ý hành động."
Lúc này sắc mặt của Lưu Ngọc mới thanh tĩnh trở lại, hắn lộ ra một chút ý cười ánh mắt nhìn xa xăm rồi quay về nói với bốn người:
"Mọi người đoàn kết như vậy thì Lưu mỗ an tâm rồi, hi vọng năm năm sau chúng ta khi đi năm người khi quay về tông môn cũng có đủ năm người."
Mặc dù thực lực của bốn người này bình thường nhưng ít ra có thể chủ trì công việc hằng ngày và tuần tra canh gác, như vậy thì hắn có thể có nhiều thời gian để tu luyện hơn.
Quãng thời gian ở chung này đối với ba người Chu Quý Ba giở trò bỉ ổi với Ngũ Xương Lưu Ngọc thấy rất rõ ràng có điều hắn cũng không có ý tứ muốn nhúng tay vào, mấy người này có hiềm khích thì lại vừa vặn làm cho hắn dễ dàng cai quản.
Nếu pháp lực đã khôi phục xong xuôi, Lưu Ngọc ra lệnh một tiếng sau đó năm người bắt đầu tiến về phía Hàn Nguyệt Thành.
Đã tới giờ dậu, mặt trời chỉ còn non nửa đang gian nan treo bầu trời phương xa ngoan cường mà tỏa ra ánh chiều tà.
Không tới một canh giờ, mấy người Lưu Ngọc đã bay đến trên không trung của Hàn Nguyệt Thành, làm cho một đám dân cư ở phía dưới thành hoảng sợ một phen, thậm chí có người quỳ thẳng xuống mặt đất gọi tiên sư, kính như thần tiên.
Hàn Nguyệt Thành chỉ là một tòa thành nhỏ phổ thông, tường thành chỉ cao có sáu, bảy trượng, trong thành có khoảng chừng năm ngàn hộ dân, ở trong Sở quốc cũng không tính là nổi tiếng gì.
Chờ sau khi mấy người đi tới bên ngoài phủ Thành chủ thì đáp xuống đất, binh lính thủ vệ nhìn thấy tình cảnh này còn tưởng đó là tiên nhân phi thiên độn địa, cả lũ dồn dập quỳ một chân trên mặt đất, trong ánh mắt chất chứa sự kính nể và trông ngóng.
Sắc mặt của mấy người Chu Quý Ba không có biến hóa quá lớn nhưng thái độ ai nấy đều cao cao tại thượng, mặc dù chưa đến mực coi là giun dễ thế nhưng cũng chưa bao giờ đặt phàm nhân vào trong mắt.
"Tu sĩ Luyện Khí kỳ có tuổi thọ không khác biệt quá lớn so với người phàm, chỉ vì nắm giữ sức mạnh siêu phàm mà đại bộ phận cao cao tại thượng không coi sinh tử của phàm nhân là chuyện đáng kể gì."
Trong lòng của Lưu Ngọc thoáng lướt qua ý nghĩ như vậy có điều hắn cũng không nói thêm gì cả, dù sao bản thân hắn cũng là một thành viên của giai cấp đó.
Vị trí của Hàn Nguyệt Thành là ở biên cảnh của Thanh Châu, ở phía bắc của Nguyên Dương Tông, đi hướng về phía bắc rồi lại đi một đoạn thì đó là Kinh Châu rồi.
Lấy tốc độ của tu sĩ Luyện Khí Kỳ ngự kiếm phi hành cả ngày lẫn đêm, ăn gió nằm sương thì năm người Lưu Ngọc vẫn tốn thời gian hơn một tháng mới tới gần Hàn Nguyệt Thành.
Đến ngoài Hàn Nguyệt Thành mấy chục dặm, Lưu Ngọc lệnh cho mọi người bí mật hạ xuống, nghỉ ngơi một hồi rồi mới tiến vào.
Lưu Ngọc lựa chọn một rừng cây nhỏ, mấy người ở trong rừng cây nhỏ tĩnh tọa khôi phục pháp lực và tinh thần.
Ở bên ngoài tông môn nhất định phải chú ý an toàn, năm người chia làm hai tổ, Lưu Ngọc và Ngũ Xương là hai người đầu tiên khôi phục pháp lực, sua đó là ba người Chu Quý Ba.
Sau hai canh giờ thì tất cả mọi người đã khôi phục pháp lực, sau khi nghỉ ngơi gần như ổn thỏa rồi thì Lưu Ngọc chính thức phát biểu:
"Lúc này chiến sự đã xảy ra, Hàn Nguyệt Thành lại nằm ở vị trí biên giới, Lưu mỗ hi vọng tất cả mọi người duy trì cảnh giác, không nên sơ sẩy bất cẩn nếu không nhiệm vụ không hoàn thành khi chịu sự trừng phạt của tông môn chỉ là chuyện nhỏ, khiến bản thân mất mạng mới là chuyện lớn."
"Nếu như gặp phải tình huống khẩn cấp thì không nên tự ý hành động, nhất định phải nghe theo hiệu lệnh, Lưu mỗ sẽ dốc hết toàn lực bảo đảm mọi người an toàn."
"Lúc này là tình huống đặc thù, nếu như vô tình gặp phải kẻ địch thì lâm trận bỏ chạy lấy người, tiền trảm hậu tấu!"
Mấy câu nói của Lưu Ngọc cực kỳ trịnh trọng, mang theo một tia khẳng định không thể nghi ngờ, có tu vi Luyện Khí tầng bảy cùng với pháp khí thượng phẩm ở trong tay, nắm giữ thực lực cao hơn bọn họ nên không người nào dám nghi ngờ lời nói của hắn.
Ngũ Xương là người đầu tiên có phản ứng, hắn ta chắp tay về phía Lưu Ngọc lớn tiếng nói: "Vâng, tại hạ nhất định nghe theo sự chỉ đạo của Lưu sư huynh, quyết không dám qua loa bất cẩn!"
Chu Quý Ba, Tạ Hoa Hùng và Tôn Cúc ba người đưa mắt nhìn nhau, lúc này đều là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cả ba đều ôm quyền nói: "Vâng, chúng ta nhất định sẽ tuân theo sự chỉ huy của Lưu sư huynh, không dám tự ý hành động."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này sắc mặt của Lưu Ngọc mới thanh tĩnh trở lại, hắn lộ ra một chút ý cười ánh mắt nhìn xa xăm rồi quay về nói với bốn người:
"Mọi người đoàn kết như vậy thì Lưu mỗ an tâm rồi, hi vọng năm năm sau chúng ta khi đi năm người khi quay về tông môn cũng có đủ năm người."
Mặc dù thực lực của bốn người này bình thường nhưng ít ra có thể chủ trì công việc hằng ngày và tuần tra canh gác, như vậy thì hắn có thể có nhiều thời gian để tu luyện hơn.
Quãng thời gian ở chung này đối với ba người Chu Quý Ba giở trò bỉ ổi với Ngũ Xương Lưu Ngọc thấy rất rõ ràng có điều hắn cũng không có ý tứ muốn nhúng tay vào, mấy người này có hiềm khích thì lại vừa vặn làm cho hắn dễ dàng cai quản.
Nếu pháp lực đã khôi phục xong xuôi, Lưu Ngọc ra lệnh một tiếng sau đó năm người bắt đầu tiến về phía Hàn Nguyệt Thành.
Đã tới giờ dậu, mặt trời chỉ còn non nửa đang gian nan treo bầu trời phương xa ngoan cường mà tỏa ra ánh chiều tà.
Không tới một canh giờ, mấy người Lưu Ngọc đã bay đến trên không trung của Hàn Nguyệt Thành, làm cho một đám dân cư ở phía dưới thành hoảng sợ một phen, thậm chí có người quỳ thẳng xuống mặt đất gọi tiên sư, kính như thần tiên.
Hàn Nguyệt Thành chỉ là một tòa thành nhỏ phổ thông, tường thành chỉ cao có sáu, bảy trượng, trong thành có khoảng chừng năm ngàn hộ dân, ở trong Sở quốc cũng không tính là nổi tiếng gì.
Chờ sau khi mấy người đi tới bên ngoài phủ Thành chủ thì đáp xuống đất, binh lính thủ vệ nhìn thấy tình cảnh này còn tưởng đó là tiên nhân phi thiên độn địa, cả lũ dồn dập quỳ một chân trên mặt đất, trong ánh mắt chất chứa sự kính nể và trông ngóng.
Sắc mặt của mấy người Chu Quý Ba không có biến hóa quá lớn nhưng thái độ ai nấy đều cao cao tại thượng, mặc dù chưa đến mực coi là giun dễ thế nhưng cũng chưa bao giờ đặt phàm nhân vào trong mắt.
"Tu sĩ Luyện Khí kỳ có tuổi thọ không khác biệt quá lớn so với người phàm, chỉ vì nắm giữ sức mạnh siêu phàm mà đại bộ phận cao cao tại thượng không coi sinh tử của phàm nhân là chuyện đáng kể gì."
Trong lòng của Lưu Ngọc thoáng lướt qua ý nghĩ như vậy có điều hắn cũng không nói thêm gì cả, dù sao bản thân hắn cũng là một thành viên của giai cấp đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro