Tiên Phủ Trường Sinh

Hồng Nhan Bạch...

Trường Đình Không Tỉnh

2024-08-21 09:31:43

Lúc này sắc trời đã tối, hơn nữa cả một tháng nay đi cả ngày lẫn đêm khiến cho bất kể là ai cũng cảm thấy thân thể và tinh thần cực kỳ mỏi mệt, quả thực không thích hợp để đi suốt đêm hoàn thành giao nhận nhiệm vụ, dù sao thì đao khi được mài sắc sẽ giảm bớt công sức khi đốn củi.

Lưu Ngọc cũng tán thành chuyện này, mặc dù cả người từ thân thể đến tinh thần đều mệt mỏi rất muốn để Sài Văn Chính sắp xếp phòng ốc để ngủ một giấc ngay nhưng cùng là đệ tử nội môn hơn nữa lại là lúc quan trọng để giao nhận nhiệm vụ, chút mặt mũi này vẫn phải cho Tô Định để tránh cho việc ngày càng trở nên rắc rối.

"Vậy thì cứ theo như Tô sư huynh an bài, mấy người chúng ta vừa vặn cũng đang đói bụng, hay là vừa dùng bữa vừa nói chuyện đi!"

Lưu Ngọc gật đầu lên tiếng nói, sau khi nói xong thì hướng về phía cái bàn lớn ở đại sảnh vừa mới kê xong mà ngồi xuống.

Lúc này phủ Thành chủ đã sớm sắp xếp người chuyển lên một cái bàn dài hình bầu dục, từng kẻ hạ nhân lục tục bưng các món ăn đã được chế tác tỉ mỉ lên, thức ăn đang bốc hơi nóng hầm hập, bên cạnh bàn còn bày ra rượu ngon đã rót sẵn, phòng khách tràn ngập hương rượu nồng nặc.

Sài Văn Chính đi vào dặn dò một vài hầu gái có tí nhan sắc rót rượu ngon cho mấy người, sau đó hắn vỗ tay một cái, một đoàn vũ nữ dáng dấp diễm lệ trên người mang lụa mỏng nối đuôi nhau tiến vào.

Lụa mỏng đơn bạc dán chặt lấy thân thể lộ ra chỗ nổi bật trên cơ thể, không thể hoàn toàn che đậy phong tình bên trong mà mơ hồ có thể nhìn thấy được một vệt đỏ hồng, đám vũ nữ lắc eo thon nở nụ cười về phía mấy người Lưu Ngọc rồi phóng tới ánh mắt mê hoặc.

Lưu Ngọc đang dò hỏi một số thông tin ở phía Tô Định về những tình huống xung quanh, đối với phong quang hiểm trở này thì chỉ nhìn vài lần đã dời tầm mắt đi, mấy nữ tử mà hắn tiếp xúc gần nhất bất kể là Nghiêm Quần Nhi hay là Giang Thu Thủy đều hơn xa so với hạng dong chi tục phấn này ở thế gian, chuyện này chẳng có bao nhiêu sức hấp dẫn đối với hắn.

Dung mạo xinh đẹp đi chăng nữa lột hết da thịt chẳng qua cũng chỉ là một bộ xương trắng.

Trái lại ba người Ngũ Xương, Chu Quý Ba và Tạ Hoa Hùng lại nhìn chằm chằm đám vũ nữ không chớp mắt, trong ánh mắt toát ra dục vọng trần trụi, trêu Tôn Cúc ở một bên xấu hổ không thôi rồi hừ lạnh một tiếng.

"Hừ"

Ngũ Xương bị tiếng hừ lạnh này làm cho tỉnh táo, nhất thời lúng túng vô cùng, hắn ta ngượng ngùng nở nụ cười rồi lập tức thu hồi ánh mắt.

Hai người Chu Quý Ba, Tạ Hoa Hùng cũng thu liễm không ít chỉ là thỉnh thoảng vẫn hướng về bên kia ngắm nghía một chút, nhưng ánh mắt không còn trần trụi như vậy nữa, cuối cùng coi như là vẫn kiêng kị cảm nhận của đồng môn.

Sài Văn Chính thân là người đứng đầu của một thành cũng chỉ có thể ngồi ở ghế chót, cười ké thỉnh tìm thời cơ khen ngợi vài câu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong lúc nhất thời trên bàn ăn uống linh đình bầu không khí cũng dần trở nên náo nhiệt hơn.

Lưu Ngọc chỉ lướt qua rồi dừng lại, hắn đối ẩm chén rượu cùng với mấy vị đồng môn, lại gắp thức ăn thưởng thức một chút sau đó không động đũa nữa.

Suy cho cùng cũng chỉ là chút ham muốn của miệng lưỡi không có ích gì với tu luyện.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi giải tán yến hội Sài Văn Chính cũng biết mấy vị tiên sư đại nhân đi đường mệt nhọc, hắn rất hiểu chuyện để hạ nhân đưa mấy người đến phòng nhỏ đã được chuẩn bị trước để nghỉ ngơi.

Đến trước cửa phòng thì Lưu Ngọc đuổi mấy hạ nhân đi sau đó đẩy cửa vào phòng.

Chỉ thấy một nữ nhân dung mạo thanh tú đang bất an ngồi ở mép giường, nàng ta thấy có người đi vào thì vội vàng đứng lên hành lễ.

Lưu Ngọc thấy vậy thì khẽ cau mày nói: "Ngươi là người nào, ở trong phòng của Lưu mỗ làm gì?"

Nữ nhân dung mạo thanh tú cúi đầu, gò má đỏ chót lên vội vàng nói:

"Là Thành chủ sắp xếp nô tì tới hầu hạ đại nhân, cho dù đại nhân có yêu cầu gì thì nô tì đều sẽ đáp ứng, toàn bộ đều nghe đại nhân xử trí."

Thanh âm của nàng nhỏ như muỗi kêu, càng nói càng nhỏ, nếu không phải là người tu tiên tai thính mắt tinh thì e là Lưu Ngọc không thể nghe thấy được.

Lưu Ngọc cau mày nghe ra ý tứ ẩn trong lời nói, hắn nói: "Ngươi đi ra ngoài đi, Lưu mỗ không cần ngươi hầu hạ."

Nghe được lời này, trong mắt nữ nhân kia thoáng lướt qua một tia bối rối, vội vàng nói: "Đại nhân không được đâu, thân thể của nô tì vẫn sạch sẽ, là tấm thân xử nữ, nếu như cứ đi ra ngoài như vậy thì sẽ bị Thành chủ trách phạt!"

"Lập tức cút ra ngoài cho ta, bằng không đừng nên trách Lưu mỗ lòng dạ độc ác!"

Lưu Ngọc mặc kệ nữ nhân không có chút quan hệ nào với hắn này có hoàn thành nhiệm vụ hay không, nàng sẽ bị xử trí như thế nào, hắn cau mày nói lời nói mang theo lãnh ý.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Phủ Trường Sinh

Số ký tự: 0