Kế Hoạch(1)
Trường Đình Không Tỉnh
2024-08-21 09:31:43
Không để Lưu Ngọc phải đợi lâu, không tới nửa khắc sau, Sài Văn Chính đưa một người thanh niên nhìn qua khoảng tầm ba mươi tuổi, khuôn mặt từng trải, có chút trầm ổn tới.
Hai người đi vào trong tiểu đình, sau khi Sài Văn Chính cúi người hành lễ mới ngẩng khuôn mặt mập mạp láu cá lên, cười nịnh nọt nói:
"Tiểu nhân tham kiến Lưu tiên sư, lâu rồi không gặp phong thái của tiên sư ngày càng tốt hơn!"
Trước tiên gã vuốt đuôi nịnh bợ, sau đó mới chỉ người thanh niên bên cạnh:
"Vị này là tiên sư của Tiểu mi sơn Phong gia, lần này là đặc biệt tới thăm hỏi Lưu tiên sư!"
Sau khi Sài Văn Chính nói xong liền cung kính đứng một bên không nói một lời, gã tự biết phân lượng của bản thân so với hai vị tiên sư không đáng để nhắc tới, căn bản là không có chỗ cho gã lên tiếng.
Người thanh niên có chút trầm ổn kia tu vi ở Luyện Khí tầng sáu, đợi sau khi Sài Văn Chính nói xong, liền chắp tay tiến lên một bước nhỏ, cất cao giọng nói:
"Tại hạ là người của Tiểu mi sơn Phong gia tên là Phong Quảng U, bái kiến Lưu đạo hữu!"
"Phong gia bận bịu việc đồng áng tin tức tắc nghẽn, lúc trước không nhận được tin tức Lưu đạo hữu lưu lại ở nơi đây, nên đến muộn một bước mong Lưu đạo hữu thứ tội."
"Một chút thành ý, không đủ để bày tỏ thành ý!"
Phong Quảng U nói xong, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái hộp ngọc, hai tay cầm đặt lên bàn, thái độ cẩn thận.
"Bận chuyện đồng áng tin tức tắc nghẽn? Là bận liên hệ với tu sĩ của Hợp Hoan Môn, đối phó với mấy người của Nguyên Dương là chúng tôi à!"
Trong lòng Lưu Ngọc nghĩ như vậy, nhưng kiềm chế lại sát ý.
Người tu tiên trải qua thanh tẩy Linh khí, giác quan cực kỳ nhạy bén, hơi không chú ý để lộ ra một tia sát ý thì có thể sẽ bị người này phát hiện ngay.
Hắn một tay mở hộp ngọc ra, thần thức lướt qua rồi khép hộp ngọc lại, đã biết bên trong là đồ gì.
Bên trong hộp ngọc đựng không nhiều không ít khoảng hai mươi khối Linh thạch, số lượng này không tính là ít, bằng nửa tháng lương bổng của nội môn đệ tử Nguyên Dương tông.
Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu trên mặt lộ ra nụ cười mang ý "hài lòng" , nhìn về hướng Phong Quảng U nói:
"Không tồi không tồi, việc đồng áng đúng là trọng yếu, Phong gia trễ nải mấy ngày ngược lại cũng có thể thông cảm được, Lưu mỗ cũng không phải loại người không biết lý lẽ."
"Quảng U đạo hữu ngồi xuống nói chuyện, Phong gia có người tài giỏi như các hạ, hưng thịnh chỉ trong ngày một ngày hai thôi!"
Lưu Ngọc không hề đứng dậy, hắn có thân phận là nội môn đệ tử của Nguyên Dương tông, một đệ tử Luyện Khí kỳ của gia tộc tu tiên không thể sánh ngang thân phận của hắn, nếu tộc trưởng của Phong gia đến cùng lắm là ngồi ngang hàng với hắn.
"Được"
Phong Quảng U biết điều ngồi xuống, không nhìn ra có suy nghĩ gian dối đối với Nguyên Dương tông, hay dáng vẻ âm thầm liên lạc với tu sĩ của Hợp Hoan Môn.
Sài Văn Chính rất có năng lực trước tiên rót cho Lưu Ngọc một chén trà, lại rót cho Phong Quảng U một chén, sau đó nói một tiếng liền thối lui.
Sau khi Sài Văn Chính đi, hai người ngồi trong tiểu đình giữa hồ bắt đầu nói chuyện, Phong Quảng U cố ý lựa ý hùa theo, cuối cùng dĩ nhiên là chủ khách đều vui mừng.
Đại ý là sau này Lưu Ngọc ở chỗ này nếu có việc gì muốn làm, Tiểu mi sơn Phong gia sẽ cố hết sức phối hợp, đồng thời Lưu Ngọc cũng sẽ không nhúng tay vào việc tranh chấp của ba gia tộc.
Qua hai khắc sau, trà trong cốc đã rót đầy hai lần.
Phong Quảng U thấy Lưu Ngọc không có chút nghi ngờ nào, đã ổn định được người này, mục đích trước mắt đã hoàn thành, liền đứng lên nói:
"Nghe quân nói một lời bằng đọc sách mười năm, lần này cùng Lưu đạo hữu nói chuyện đã thu được rất nhiều điều bổ ích, tuy nhiên tại hạ còn có việc bận không thể lưu lại lâu, qua một đoạn thời gian nữa nhất định sẽ lại tới thăm hỏi!"
Lưu Ngọc nghe vậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười châm biếm.
Người này quả nhiên rất giỏi giao thiệp, Phong gia phái hắn tới là có đạo lý, chỉ tiếc là tư chất linh căn hơi thấp chút, ba mươi tuổi mới Luyện Khí tầng sáu, không còn cơ hội lên đến Trúc Cơ.
"Nếu như Quảng U đạo hữu đã có việc trong người, vậy Lưu mỗ không giữ người nữa"
"Thành ý của đạo hữu ta đã nhận được rồi, Lưu mỗ hoan nghênh lần sau đạo hữu tới thăm, tin rằng Quảng U đạo hữu nhất định sẽ cho ta một ngạc nhiên bất ngờ"
Lưu Ngọc giả bộ đem hộp ngọc cất vào trong túi trữ vật, nâng ly tiễn khách, trên mặt nở nụ cười mang hai hàm ý.
"Đến lúc nguy cấp, lúc đó xem ngươi còn có thể cười nổi không!"
Phong Quảng U không hề nghi ngờ hắn, chỉ cho rằng Lưu Ngọc ám chỉ điều tốt, trong lòng hắn ta cười lạnh âm thầm suy nghĩ, trên miệng lại nói:
"Nhất định nhất định, vậy tại hạ xin cáo từ!"
Nói xong hắn chắp tay, sau đó đi tới cửa lớn của trạch viện, đi được một đoạn xa trên mặt hắn ta mới lộ ra một tia đắc ý.
Sau khi Phong Quảng U rời đi, Lưu Ngọc đi đến bên cạnh lan can của tiểu đình giữa hồ, nhìn nước hồ trong suốt mà suy nghĩ.
Hắn thực ra cũng không nghĩ ra được tại sao Phong gia lại âm thầm hợp tác với Hợp Hoan Môn, cần biết rằng gia tộc tu tiên không phải là Tán tu, một gia tộc tu sĩ Luyện Khí kỳ cộng với người phàm ít nhất cũng phải trên vạn người, vạn nhất chuyện bại lộ, tu sĩ có thể chạy trốn đến chỗ của Hợp Hoan Môn ở Kính Châu, nhưng người bình thường thì không có cách nào cùng đến đó.
Hai người đi vào trong tiểu đình, sau khi Sài Văn Chính cúi người hành lễ mới ngẩng khuôn mặt mập mạp láu cá lên, cười nịnh nọt nói:
"Tiểu nhân tham kiến Lưu tiên sư, lâu rồi không gặp phong thái của tiên sư ngày càng tốt hơn!"
Trước tiên gã vuốt đuôi nịnh bợ, sau đó mới chỉ người thanh niên bên cạnh:
"Vị này là tiên sư của Tiểu mi sơn Phong gia, lần này là đặc biệt tới thăm hỏi Lưu tiên sư!"
Sau khi Sài Văn Chính nói xong liền cung kính đứng một bên không nói một lời, gã tự biết phân lượng của bản thân so với hai vị tiên sư không đáng để nhắc tới, căn bản là không có chỗ cho gã lên tiếng.
Người thanh niên có chút trầm ổn kia tu vi ở Luyện Khí tầng sáu, đợi sau khi Sài Văn Chính nói xong, liền chắp tay tiến lên một bước nhỏ, cất cao giọng nói:
"Tại hạ là người của Tiểu mi sơn Phong gia tên là Phong Quảng U, bái kiến Lưu đạo hữu!"
"Phong gia bận bịu việc đồng áng tin tức tắc nghẽn, lúc trước không nhận được tin tức Lưu đạo hữu lưu lại ở nơi đây, nên đến muộn một bước mong Lưu đạo hữu thứ tội."
"Một chút thành ý, không đủ để bày tỏ thành ý!"
Phong Quảng U nói xong, từ trong túi trữ vật lấy ra một cái hộp ngọc, hai tay cầm đặt lên bàn, thái độ cẩn thận.
"Bận chuyện đồng áng tin tức tắc nghẽn? Là bận liên hệ với tu sĩ của Hợp Hoan Môn, đối phó với mấy người của Nguyên Dương là chúng tôi à!"
Trong lòng Lưu Ngọc nghĩ như vậy, nhưng kiềm chế lại sát ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người tu tiên trải qua thanh tẩy Linh khí, giác quan cực kỳ nhạy bén, hơi không chú ý để lộ ra một tia sát ý thì có thể sẽ bị người này phát hiện ngay.
Hắn một tay mở hộp ngọc ra, thần thức lướt qua rồi khép hộp ngọc lại, đã biết bên trong là đồ gì.
Bên trong hộp ngọc đựng không nhiều không ít khoảng hai mươi khối Linh thạch, số lượng này không tính là ít, bằng nửa tháng lương bổng của nội môn đệ tử Nguyên Dương tông.
Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu trên mặt lộ ra nụ cười mang ý "hài lòng" , nhìn về hướng Phong Quảng U nói:
"Không tồi không tồi, việc đồng áng đúng là trọng yếu, Phong gia trễ nải mấy ngày ngược lại cũng có thể thông cảm được, Lưu mỗ cũng không phải loại người không biết lý lẽ."
"Quảng U đạo hữu ngồi xuống nói chuyện, Phong gia có người tài giỏi như các hạ, hưng thịnh chỉ trong ngày một ngày hai thôi!"
Lưu Ngọc không hề đứng dậy, hắn có thân phận là nội môn đệ tử của Nguyên Dương tông, một đệ tử Luyện Khí kỳ của gia tộc tu tiên không thể sánh ngang thân phận của hắn, nếu tộc trưởng của Phong gia đến cùng lắm là ngồi ngang hàng với hắn.
"Được"
Phong Quảng U biết điều ngồi xuống, không nhìn ra có suy nghĩ gian dối đối với Nguyên Dương tông, hay dáng vẻ âm thầm liên lạc với tu sĩ của Hợp Hoan Môn.
Sài Văn Chính rất có năng lực trước tiên rót cho Lưu Ngọc một chén trà, lại rót cho Phong Quảng U một chén, sau đó nói một tiếng liền thối lui.
Sau khi Sài Văn Chính đi, hai người ngồi trong tiểu đình giữa hồ bắt đầu nói chuyện, Phong Quảng U cố ý lựa ý hùa theo, cuối cùng dĩ nhiên là chủ khách đều vui mừng.
Đại ý là sau này Lưu Ngọc ở chỗ này nếu có việc gì muốn làm, Tiểu mi sơn Phong gia sẽ cố hết sức phối hợp, đồng thời Lưu Ngọc cũng sẽ không nhúng tay vào việc tranh chấp của ba gia tộc.
Qua hai khắc sau, trà trong cốc đã rót đầy hai lần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Quảng U thấy Lưu Ngọc không có chút nghi ngờ nào, đã ổn định được người này, mục đích trước mắt đã hoàn thành, liền đứng lên nói:
"Nghe quân nói một lời bằng đọc sách mười năm, lần này cùng Lưu đạo hữu nói chuyện đã thu được rất nhiều điều bổ ích, tuy nhiên tại hạ còn có việc bận không thể lưu lại lâu, qua một đoạn thời gian nữa nhất định sẽ lại tới thăm hỏi!"
Lưu Ngọc nghe vậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười châm biếm.
Người này quả nhiên rất giỏi giao thiệp, Phong gia phái hắn tới là có đạo lý, chỉ tiếc là tư chất linh căn hơi thấp chút, ba mươi tuổi mới Luyện Khí tầng sáu, không còn cơ hội lên đến Trúc Cơ.
"Nếu như Quảng U đạo hữu đã có việc trong người, vậy Lưu mỗ không giữ người nữa"
"Thành ý của đạo hữu ta đã nhận được rồi, Lưu mỗ hoan nghênh lần sau đạo hữu tới thăm, tin rằng Quảng U đạo hữu nhất định sẽ cho ta một ngạc nhiên bất ngờ"
Lưu Ngọc giả bộ đem hộp ngọc cất vào trong túi trữ vật, nâng ly tiễn khách, trên mặt nở nụ cười mang hai hàm ý.
"Đến lúc nguy cấp, lúc đó xem ngươi còn có thể cười nổi không!"
Phong Quảng U không hề nghi ngờ hắn, chỉ cho rằng Lưu Ngọc ám chỉ điều tốt, trong lòng hắn ta cười lạnh âm thầm suy nghĩ, trên miệng lại nói:
"Nhất định nhất định, vậy tại hạ xin cáo từ!"
Nói xong hắn chắp tay, sau đó đi tới cửa lớn của trạch viện, đi được một đoạn xa trên mặt hắn ta mới lộ ra một tia đắc ý.
Sau khi Phong Quảng U rời đi, Lưu Ngọc đi đến bên cạnh lan can của tiểu đình giữa hồ, nhìn nước hồ trong suốt mà suy nghĩ.
Hắn thực ra cũng không nghĩ ra được tại sao Phong gia lại âm thầm hợp tác với Hợp Hoan Môn, cần biết rằng gia tộc tu tiên không phải là Tán tu, một gia tộc tu sĩ Luyện Khí kỳ cộng với người phàm ít nhất cũng phải trên vạn người, vạn nhất chuyện bại lộ, tu sĩ có thể chạy trốn đến chỗ của Hợp Hoan Môn ở Kính Châu, nhưng người bình thường thì không có cách nào cùng đến đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro