Tử Dương Thảo
Trường Đình Không Tỉnh
2024-08-21 09:31:43
Tử Dương thảo vốn là một trong tam bảo của Trúc Cơ, có thể giúp cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ trong thời gian ngắn tăng nhanh sức mạnh thể chất, chính là tăng khả năng vượt qua giai đoạn Linh khí trút vào cơ thể của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có thể tăng khả năng Trúc Cơ lên hai thành, trân quý vô cùng.
Xem đến đây, trong lòng Lưu Ngọc liền sáng tỏ, đối với bất kỳ tu sĩ Luyện Khí Trúc Cơ kỳ nào mà nói, sức cám dỗ của Trúc Cơ tam bảo không gì có thể sánh bằng, khó trách hội trưởng Đồng Tu hội lại tình nguyện chấp nhận rủi ro, làm ra việc đại nghịch bất đạo.
Không sai, chính là đại nghịch bất đạo, dùng mông để quyết định, Lưu Ngọc thân là người của Nguyên Dương tông tại Hàn Nguyệt thành, hắn thấy rằng hành động này đã gây uy hiếp lớn đến an toàn của quặng mỏ hàn thiết, không khác gì so với tà ma ngoại đạo.
Vẫn còn một nguyên nhân nữa, chính là hắn có chút động lòng với Tử Dương thảo, một trong Trúc Cơ tam bảo này, Lưu Ngọc cẩn thận phân tích một chút ưu thế của bản thân khi thăng lên Trúc Cơ.
Đầu tiên cửa ải thần thức đối với hắn mà nói độ khó cũng không lớn, thần thức của hắn bẩm sinh mạnh mẽ, lại cộng thêm được bồi bổ, tăng cường bởi Thanh Hà Linh trà, Luyện khí tầng bảy so với tu sĩ Luyện Khí viên mãn bình thường mạnh hơn một đoạn nhỏ, nếu như tu vi tăng lên đến Luyện Khí viên mãn, lại phối hợp với Thanh Hà Linh trà, chỉ sợ là có thể tiếp cận với mức Trúc Cơ sơ kỳ.
Thử thách thật sự của Lưu Ngọc là cửa ải pháp lực cùng cửa ải thể chất, hai cửa ải này để tăng khả năng vượt qua có thể dùng Trúc Cơ đan cùng Tử Dương thảo, hiện tại có tin tức của Tử Dương thảo, hắn sao có thể bỏ qua?
Trong tin tức cuối cùng của Truyền âm phù có nhắc nhở, Tiểu Mi Sơn Phong gia cũng hợp tác với tu sĩ của Hợp Hoan Môn, ba bên quyết định bảy ngày sau tại một vườn Linh dược nhỏ cách Hàn Nguyệt thành năm trăm dặm phát động tập kích.
Bỏ Truyền âm phù xuống, ngón tay Lưu Ngọc nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, khẽ cau mày.
Hắn đang do dự không biết có nên lập tức báo lên tông môn hay không, nếu như báo lên tông môn, tông môn phái người xuống tiêu diệt tên tu sĩ của Hợp Hoan Môn này, vậy khả năng Tử Dương thảo rơi vào tay hắn sẽ rất thấp.
Nhưng nếu như không báo lên, một mình đối mặt với thế lực ba bên độ nguy hiểm rất lớn.
Lưu Ngọc mở cửa sổ ra, đứng trước cửa sổ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn là lựa chọn không báo việc này lên.
"Cầu phú quý trong mạo hiểm, đạo duyên lấy được từ trong nguy hiểm."
Chuyện liên quan đến cơ duyên với Trúc Cơ, nếu bỏ qua lần này, lần sau không biết phải đợi đến khi nào, mạo hiểm một chút cũng là đáng giá.
Trong tay hắn có pháp khí cực phẩm, thần thức còn mạnh hơn một chút so với Luyện Khí viên mãn, thực lực tính là đứng đầu trong Luyện Khí kỳ, hắn tự tin chỉ cần không bị rơi vào vây công, tính mạng không có vấn đề gì.
Huống hồ còn có hai lá át chủ bài đó là Huyền Điểu Liệt Diễm phù tương đương với Trúc Cơ trung kỳ toàn lực, Độn thổ phù nhất giai thượng phẩm trong nháy mắt có thể trốn ra xa năm mét.
Lá át chủ bài cùng với thực lực chính là khả năng chống đỡ Lưu Ngọc khi đối đầu với nguy hiểm, nếu không thì không phải là đi mạo hiểm, mà là đi tìm chết!
Trong lòng đã đưa ra quyết định, nhưng Lưu Ngọc cũng không có ý định một mình đấu lại ba phe, hắn còn có đồng môn cùng đi quặng mỏ hàn thiết, cùng với Hầu gia, Công Tôn gia luôn luôn thần phục Nguyên Dương tông, những người này đều là lực lượng có thể lôi kéo.
Tin rằng chỉ cần lấy tình cảm để cảm hóa trái tim người khác, dùng lợi ích để cảm hóa người khác, khiến cho hai lực lượng này theo hắn hẳn cũng không khó.
Lưu Ngọc đã có một cái phương án đại khái đối với việc tiêu diệt tu sĩ Hợp Hoan Môn, đoạt lấy Tử Dương thảo ra sao, chi tiết còn lại thì từ từ cân nhắc sau, dù sao địa điểm tu sĩ phe địch tập kích đầu tiên không phải là Hàn Nguyệt thành, vẫn còn thời gian để từ từ lên kế hoạch.
Giữa lợi ích của tông môn và nhu cầu của bản thân, Lưu Ngọc tất nhiên là chọn vế sau.
"Người không vì mình, trời chu đất diệt"
Sau khi lấy vật phẩm trong túi trữ vật của Bùi Tam Cửu ra kiểm tra xong, Lưu Ngọc lại mở hai cái túi trữ vật còn lại ra, hai người này chỉ là Tán tu bình thường trong Đồng Tu hội, trong túi trữ vật không có đồ gì quý giá, đơn giản chỉ có một ít Linh thạch, đan dược, còn có hai món pháp khí hạ phẩm cùng công pháp tu hành của mỗi người.
Những công pháp này đều là những công pháp thông thường, trong Tàng kinh các của Nguyên Dương tông đều có thể xem miễn phí, không đáng mấy khối Linh Thạch.
Đem những thu hoạch này bỏ vào túi, Lưu Ngọc có hơn ngàn khối Linh Thạch, chỉ đáng tiếc món pháp khí thượng phẩm phi kiếm màu vàng bị hư hại nghiêm trọng đến mức không thể sử dụng được nữa, chỉ có tấm lệnh bài màu vàng bởi vì là pháp khí phòng ngự thượng phẩm nên không có gì đáng ngại.
Pháp khí, đan dược thu hoạch được lần này tổng cộng cũng đáng giá một ngàn khối Linh Thạch, đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ mà nói là một khoản tiền lớn.
"Giết người phóng hỏa hưởng vinh hoa, xây cầu trải đường kết cục vô hậu."
Lưu Ngọc đem chiến lợi phẩm sắp xếp xong thì cảm khái, đem nón lá màn sa đen cất vào trong túi trữ vật, khôi phục lại dung mạo, đổi lại quần áo của Nguyên Dương tông.
Lại chia ra hai trăm Linh Thạch đưa vào Tiên Phủ, bổ sung Linh lực tiêu hao cho Linh điền.
Sau đó trồng xuống Linh thảo để luyện chế Bích Linh đan, một lần nữa bắt đầu luyện chế Bích Linh đan để tăng tốc độ tu luyện.
Buổi trưa ngày thứ hai, sau khi Lưu Ngọc luyện chế Bích Linh đan thất bại đến lần thứ ba, hắn cảm thấy Tam Tài trận đã bị người khác động đến.
Hắn tạm thời dừng việc luyện đan lại, thần thức quét qua phát hiện người động đến trận pháp chính là người canh cổng của trạch viện, lúc trước có phân phó với Sài Văn Chính, nếu không có việc gì thì không được quấy rầy hắn tu luyện, nếu như đã phái người đi tìm hắn, vậy khẳng định là có việc rồi.
Lưu Ngọc một tay bấm pháp quyết, mở trận pháp ra, nhìn người canh cổng nhàn nhạt nói:
"Tìm ta có chuyện gì?"
Người canh cổng chỉ là một phàm nhân, đối diện với tiên sư thần thông quảng đại hết sức lo sợ, sau khi quỳ một chân trên đất hành lễ mới nói:
"Khởi bẩm tiên sư, thành chủ cầu kiến, hình như có một vị tiên sư họ Phong muốn viếng thăm ngài!"
Lưu Ngọc nghe xong những lời này lập tức hiểu ra, không ngoài dự liệu người đến chính là người của Phong gia, trong lòng hắn thầm cười lạnh, không lộ chút nào trên mặt.
"Được, mời bọn họ đến tiểu đình giữa hồ!"
Người canh cổng lớn tiếng nhận lệnh, chầm chậm lùi về sau một đoạn mới quay người đi đón Sài văn Chính cùng người của Phong gia.
Muốn biết chỗ ẩn thân của tu sĩ Hợp Hoan Môn, có hai điểm đột phá, chính là người giữ liên lạc của Đồng Tu hội và Phong gia, so sánh hai bên, không nghi ngờ gì Phong gia dễ đối phó hơn một chút, phải chọn quả hồng mềm để bóp.
Chẳng qua lúc này Lưu Ngọc vẫn chưa chuẩn bị tốt, vẫn chưa đến lúc trở mặt, trước tiên đành phải ổn định người của Phong gia, không để cho bọn họ nổi lên lòng cảnh giác.
Đóng Tam Tài trận lại, đi đến đình nhỏ giữa hồ, Lưu Ngọc lấy ra một bình trà cùng một bộ trà cụ, đợi Sài Văn Chính và người của Phong gia đến.
Trà này đương nhiên là loại trà bình thường, chỉ là một gia tộc tu tiên nhỏ cùng một thành chủ phàm nhân, không xứng lấy Thanh Hà Linh trà ra để tiếp đãi.
Xem đến đây, trong lòng Lưu Ngọc liền sáng tỏ, đối với bất kỳ tu sĩ Luyện Khí Trúc Cơ kỳ nào mà nói, sức cám dỗ của Trúc Cơ tam bảo không gì có thể sánh bằng, khó trách hội trưởng Đồng Tu hội lại tình nguyện chấp nhận rủi ro, làm ra việc đại nghịch bất đạo.
Không sai, chính là đại nghịch bất đạo, dùng mông để quyết định, Lưu Ngọc thân là người của Nguyên Dương tông tại Hàn Nguyệt thành, hắn thấy rằng hành động này đã gây uy hiếp lớn đến an toàn của quặng mỏ hàn thiết, không khác gì so với tà ma ngoại đạo.
Vẫn còn một nguyên nhân nữa, chính là hắn có chút động lòng với Tử Dương thảo, một trong Trúc Cơ tam bảo này, Lưu Ngọc cẩn thận phân tích một chút ưu thế của bản thân khi thăng lên Trúc Cơ.
Đầu tiên cửa ải thần thức đối với hắn mà nói độ khó cũng không lớn, thần thức của hắn bẩm sinh mạnh mẽ, lại cộng thêm được bồi bổ, tăng cường bởi Thanh Hà Linh trà, Luyện khí tầng bảy so với tu sĩ Luyện Khí viên mãn bình thường mạnh hơn một đoạn nhỏ, nếu như tu vi tăng lên đến Luyện Khí viên mãn, lại phối hợp với Thanh Hà Linh trà, chỉ sợ là có thể tiếp cận với mức Trúc Cơ sơ kỳ.
Thử thách thật sự của Lưu Ngọc là cửa ải pháp lực cùng cửa ải thể chất, hai cửa ải này để tăng khả năng vượt qua có thể dùng Trúc Cơ đan cùng Tử Dương thảo, hiện tại có tin tức của Tử Dương thảo, hắn sao có thể bỏ qua?
Trong tin tức cuối cùng của Truyền âm phù có nhắc nhở, Tiểu Mi Sơn Phong gia cũng hợp tác với tu sĩ của Hợp Hoan Môn, ba bên quyết định bảy ngày sau tại một vườn Linh dược nhỏ cách Hàn Nguyệt thành năm trăm dặm phát động tập kích.
Bỏ Truyền âm phù xuống, ngón tay Lưu Ngọc nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, khẽ cau mày.
Hắn đang do dự không biết có nên lập tức báo lên tông môn hay không, nếu như báo lên tông môn, tông môn phái người xuống tiêu diệt tên tu sĩ của Hợp Hoan Môn này, vậy khả năng Tử Dương thảo rơi vào tay hắn sẽ rất thấp.
Nhưng nếu như không báo lên, một mình đối mặt với thế lực ba bên độ nguy hiểm rất lớn.
Lưu Ngọc mở cửa sổ ra, đứng trước cửa sổ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn là lựa chọn không báo việc này lên.
"Cầu phú quý trong mạo hiểm, đạo duyên lấy được từ trong nguy hiểm."
Chuyện liên quan đến cơ duyên với Trúc Cơ, nếu bỏ qua lần này, lần sau không biết phải đợi đến khi nào, mạo hiểm một chút cũng là đáng giá.
Trong tay hắn có pháp khí cực phẩm, thần thức còn mạnh hơn một chút so với Luyện Khí viên mãn, thực lực tính là đứng đầu trong Luyện Khí kỳ, hắn tự tin chỉ cần không bị rơi vào vây công, tính mạng không có vấn đề gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Huống hồ còn có hai lá át chủ bài đó là Huyền Điểu Liệt Diễm phù tương đương với Trúc Cơ trung kỳ toàn lực, Độn thổ phù nhất giai thượng phẩm trong nháy mắt có thể trốn ra xa năm mét.
Lá át chủ bài cùng với thực lực chính là khả năng chống đỡ Lưu Ngọc khi đối đầu với nguy hiểm, nếu không thì không phải là đi mạo hiểm, mà là đi tìm chết!
Trong lòng đã đưa ra quyết định, nhưng Lưu Ngọc cũng không có ý định một mình đấu lại ba phe, hắn còn có đồng môn cùng đi quặng mỏ hàn thiết, cùng với Hầu gia, Công Tôn gia luôn luôn thần phục Nguyên Dương tông, những người này đều là lực lượng có thể lôi kéo.
Tin rằng chỉ cần lấy tình cảm để cảm hóa trái tim người khác, dùng lợi ích để cảm hóa người khác, khiến cho hai lực lượng này theo hắn hẳn cũng không khó.
Lưu Ngọc đã có một cái phương án đại khái đối với việc tiêu diệt tu sĩ Hợp Hoan Môn, đoạt lấy Tử Dương thảo ra sao, chi tiết còn lại thì từ từ cân nhắc sau, dù sao địa điểm tu sĩ phe địch tập kích đầu tiên không phải là Hàn Nguyệt thành, vẫn còn thời gian để từ từ lên kế hoạch.
Giữa lợi ích của tông môn và nhu cầu của bản thân, Lưu Ngọc tất nhiên là chọn vế sau.
"Người không vì mình, trời chu đất diệt"
Sau khi lấy vật phẩm trong túi trữ vật của Bùi Tam Cửu ra kiểm tra xong, Lưu Ngọc lại mở hai cái túi trữ vật còn lại ra, hai người này chỉ là Tán tu bình thường trong Đồng Tu hội, trong túi trữ vật không có đồ gì quý giá, đơn giản chỉ có một ít Linh thạch, đan dược, còn có hai món pháp khí hạ phẩm cùng công pháp tu hành của mỗi người.
Những công pháp này đều là những công pháp thông thường, trong Tàng kinh các của Nguyên Dương tông đều có thể xem miễn phí, không đáng mấy khối Linh Thạch.
Đem những thu hoạch này bỏ vào túi, Lưu Ngọc có hơn ngàn khối Linh Thạch, chỉ đáng tiếc món pháp khí thượng phẩm phi kiếm màu vàng bị hư hại nghiêm trọng đến mức không thể sử dụng được nữa, chỉ có tấm lệnh bài màu vàng bởi vì là pháp khí phòng ngự thượng phẩm nên không có gì đáng ngại.
Pháp khí, đan dược thu hoạch được lần này tổng cộng cũng đáng giá một ngàn khối Linh Thạch, đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ mà nói là một khoản tiền lớn.
"Giết người phóng hỏa hưởng vinh hoa, xây cầu trải đường kết cục vô hậu."
Lưu Ngọc đem chiến lợi phẩm sắp xếp xong thì cảm khái, đem nón lá màn sa đen cất vào trong túi trữ vật, khôi phục lại dung mạo, đổi lại quần áo của Nguyên Dương tông.
Lại chia ra hai trăm Linh Thạch đưa vào Tiên Phủ, bổ sung Linh lực tiêu hao cho Linh điền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó trồng xuống Linh thảo để luyện chế Bích Linh đan, một lần nữa bắt đầu luyện chế Bích Linh đan để tăng tốc độ tu luyện.
Buổi trưa ngày thứ hai, sau khi Lưu Ngọc luyện chế Bích Linh đan thất bại đến lần thứ ba, hắn cảm thấy Tam Tài trận đã bị người khác động đến.
Hắn tạm thời dừng việc luyện đan lại, thần thức quét qua phát hiện người động đến trận pháp chính là người canh cổng của trạch viện, lúc trước có phân phó với Sài Văn Chính, nếu không có việc gì thì không được quấy rầy hắn tu luyện, nếu như đã phái người đi tìm hắn, vậy khẳng định là có việc rồi.
Lưu Ngọc một tay bấm pháp quyết, mở trận pháp ra, nhìn người canh cổng nhàn nhạt nói:
"Tìm ta có chuyện gì?"
Người canh cổng chỉ là một phàm nhân, đối diện với tiên sư thần thông quảng đại hết sức lo sợ, sau khi quỳ một chân trên đất hành lễ mới nói:
"Khởi bẩm tiên sư, thành chủ cầu kiến, hình như có một vị tiên sư họ Phong muốn viếng thăm ngài!"
Lưu Ngọc nghe xong những lời này lập tức hiểu ra, không ngoài dự liệu người đến chính là người của Phong gia, trong lòng hắn thầm cười lạnh, không lộ chút nào trên mặt.
"Được, mời bọn họ đến tiểu đình giữa hồ!"
Người canh cổng lớn tiếng nhận lệnh, chầm chậm lùi về sau một đoạn mới quay người đi đón Sài văn Chính cùng người của Phong gia.
Muốn biết chỗ ẩn thân của tu sĩ Hợp Hoan Môn, có hai điểm đột phá, chính là người giữ liên lạc của Đồng Tu hội và Phong gia, so sánh hai bên, không nghi ngờ gì Phong gia dễ đối phó hơn một chút, phải chọn quả hồng mềm để bóp.
Chẳng qua lúc này Lưu Ngọc vẫn chưa chuẩn bị tốt, vẫn chưa đến lúc trở mặt, trước tiên đành phải ổn định người của Phong gia, không để cho bọn họ nổi lên lòng cảnh giác.
Đóng Tam Tài trận lại, đi đến đình nhỏ giữa hồ, Lưu Ngọc lấy ra một bình trà cùng một bộ trà cụ, đợi Sài Văn Chính và người của Phong gia đến.
Trà này đương nhiên là loại trà bình thường, chỉ là một gia tộc tu tiên nhỏ cùng một thành chủ phàm nhân, không xứng lấy Thanh Hà Linh trà ra để tiếp đãi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro