Người Đồng Hành...
Trường Đình Không Tỉnh
2024-08-21 09:31:43
Lưu Ngọc mỉm cười nói vài câu với Ngũ Xương, còn thật giả trong đó hắn không để tâm.
Sau khi ra khỏi tông môn, với thực lực Luyện Khí kỳ đỉnh phong của hắn, áp chế bốn đệ tử ngoại môn vẫn không phải là chuyện khó, tới lúc đó không quy thuận hắn không được.
Nếu có người dẫn đầu vừa hay lấy ra lập uy, khiến bọn họ thấy được sự chênh lệch thực lực, bớt cho bọn họ còn có suy nghĩ vớ vẩn.
Trong lúc nói chuyện phiếm câu được câu mất, một canh giờ rất nhanh trôi qua, trước giờ mão bốn đồng môn của Lưu Ngọc đều đã tới.
Bốn người này ngoài Ngũ Xương ra, lần lượt còn có hai nam một nữ.
Hai nam tử lần lượt tên là Chu Quý Ba và Tạ Hoa Hùng, tu vi đều ở Luyện Khí tầng sáu, nữ tử tên là Tôn Cúc, vẻ ngoài bình thường nhan sắc phổ thông, tu vi ở Luyện Khí tầng năm.
Ba người tới sau này đều mặc quần áo của đệ tử ngoại môn, vẻ ngoài cho người khác ấn tượng khá bình thường, chỉ từ gương mặt và cách ăn mặc thì nhìn không ra gì cả, thời gian tiếp xúc quá ngắn thông tin Lưu Ngọc biết rất có hạn.
Ba người đầu tiên đều khách khí chào hỏi Lưu Ngọc, sau đó mới giới thiệu bản thân, cùng nhau tới Tống Vụ Điện báo cáo thuận tiện lấy một năm tiền lương.
Ba người chú ý thấy Ngũ Xương khá thân cận với Lưu Ngọc, cuộc trò chuyện vui vẻ lúc bọn họ đi đã vô tình hay hữu ý trở nên thân cận hơn, giống như có dấu hiệu kết thành một đội, thấp thoáng bài xích Ngũ Xương cũng là đệ tử ngoại môn ra ngoài.
Lưu Ngọc đối với những điều này thấy rõ mồm một, hắn chú ý thấy ba người khi nhận một năm tiền lương tuy khá vui, nhưng cũng không quá kích động.
Nghĩ cũng phải, vào lúc này người có thể nhận được nhiệm vụ canh gác chắc chắn đều có nội tình riêng, thứ đồ giá trị hai trăm khối Linh Thạch đối với một đệ tử ngoại môn bình thường mà nói là một khoản tiền lớn, nhưng đối với mấy người này mà nói chẳng qua cũng chỉ vậy thôi.
Ba người đi ra từ Tống Vụ Điện, khẽ gật đầu với Lưu Ngọc.
“Lưu sư huynh, chúng ta đều đã chuẩn bị xong rồi, có thể xuất phát rồi.”
Lưu Ngọc thấy vậy đang muốn lên tiếng, đột nhiên trên bầu trời truyền tới một trận Linh áp cực lớn, khiến hắn không tự chủ mà lùi lại hai ba bước sắc mặt khó coi, Linh áp này hơn lớn gấp nhiều lần so với Linh áp mà hắn đã từng cảm nhận được trên người Nghiêm Hồng Ngọc, giống như sự chênh lệch giữa ao hồ nhỏ và dòng sông lớn.
Lưu Ngọc lập tức nhìn lên trời, không nhịn được mà đồng tử co rút.
Thứ đập vào mắt là một cái hồ lô màu vàng khổng lồ dài mấy chục trượng, rộng bảy tám trưởng, khí thế của hồ lô màu vàng rất kinh người cảnh tượng cũng rất hoành tráng, khiến người ta không dấy lên nổi ý nghĩ phản kháng.
“Pháp bảo!”
Trong lòng Lưu Ngọc hiện ra hai chữ.
Pháp bảo là bảo vật chỉ có tu sĩ từ Kim Đan kỳ trở lên mới có thể điều khiển, pháp lực của tu sĩ dưới Kim Đan kỳ là không điều khiển nổi pháp bảo, uy lực của pháp bảo là thứ pháp khí không thể so sánh, sự chênh lệch của hai cái có thể tính bằng dặm, pháp bảo cường đại có thể lấy đầu người khác ở cách trăm dặm, phá núi cũng chỉ là chuyện vặt, hơn nữa sau khi luyện chế còn có thể thu vào đan điền dùng pháp lực ôn dưỡng năng cao uy lực.
Trên pháp bảo hồ lô còn lơ lửng một người, một nam tử trung niên mặc trường sam màu lục khoảng bốn mươi tuổi, lơ lửng ở trên không mà không mượn sự trợ giúp của lực lượng pháp khí, râu và tóc không gió tự rung.
Trên quảng trường truyền tới từng tiếng hô sửng sốt, bầu không khí trở nên ồn ào, không ít người là lần đầu tiên nhìn thấy pháp bảo trông như thế nào, gây ra một trận náo động.
“Pháp khí bình thường chỉ có thể biến hóa tới khoảng mấy trượng, mà pháp bảo vậy mà biến lớn mấy chục trượng, uy lực sợ rằng không chỉ chênh lệch mười lần!”
Lưu Ngọc nhìn hồ lô khổng lồ lơ lửng trên không, không nhịn được mà khát khao, đồng thời chú ý đến nam tử mặc trường sam màu lục nào đó lơ lửng trên hồ lô, trong lòng phỏng đoán e rằng là một vị Kim Đan trưởng lão trong tông môn.
“Không ngờ ngay cả Lý trưởng lão cũng xuất mã rồi, cuộc chiến ở mỏ quặng Linh Thạch đã kịch liệt tới mức độ này rồi sao?”
Ngũ Xương ở bên cạnh lẩm bẩm một mình, nói tới cuối vẻ mặt còn có chút may mắn.
Lưu Ngọc nghe thấy lời lẩm bẩm của hắn ta, đưa mắt nhìn sang hắn ta, hỏi: “Ngũ sư đệ, vị Lý trưởng lão này rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
“Lý trưởng lão tên đầy đủ là Lý Trường Phong, trước khi kết đan là một nhân vật nổi tiếng, khi còn ở Trúc Cơ kỳ thì đã đánh bại Hướng Hoa Cường đệ tử xuất sắc của Tàn Nguyệt Cốc, người được mệnh danh đứng thứ ba trong Tàn Nguyệt Tứ Kiếm, khiến kẻ đó đạo tâm vỡ nát tới nay không dám kết đan, từ đó uy danh truyền khắp tu tiên giới ở Sở quốc, rạng danh Nguyên Dương Tông ta!”
Ngũ Xương đương nhiên vui lòng giải thích nghi hoặc của Lưu Ngọc, nghe vậy lập tức trả lời, ba người Chu Quý Ba, Tạ Hoa Hùng và Tôn Cúc cũng nghe thấy lời này, nghe thế thì ngộ ra, ánh mắt nhìn Lý trưởng lão cũng ẩn chứa sự kính phục và khát vọng.
Sau khi ra khỏi tông môn, với thực lực Luyện Khí kỳ đỉnh phong của hắn, áp chế bốn đệ tử ngoại môn vẫn không phải là chuyện khó, tới lúc đó không quy thuận hắn không được.
Nếu có người dẫn đầu vừa hay lấy ra lập uy, khiến bọn họ thấy được sự chênh lệch thực lực, bớt cho bọn họ còn có suy nghĩ vớ vẩn.
Trong lúc nói chuyện phiếm câu được câu mất, một canh giờ rất nhanh trôi qua, trước giờ mão bốn đồng môn của Lưu Ngọc đều đã tới.
Bốn người này ngoài Ngũ Xương ra, lần lượt còn có hai nam một nữ.
Hai nam tử lần lượt tên là Chu Quý Ba và Tạ Hoa Hùng, tu vi đều ở Luyện Khí tầng sáu, nữ tử tên là Tôn Cúc, vẻ ngoài bình thường nhan sắc phổ thông, tu vi ở Luyện Khí tầng năm.
Ba người tới sau này đều mặc quần áo của đệ tử ngoại môn, vẻ ngoài cho người khác ấn tượng khá bình thường, chỉ từ gương mặt và cách ăn mặc thì nhìn không ra gì cả, thời gian tiếp xúc quá ngắn thông tin Lưu Ngọc biết rất có hạn.
Ba người đầu tiên đều khách khí chào hỏi Lưu Ngọc, sau đó mới giới thiệu bản thân, cùng nhau tới Tống Vụ Điện báo cáo thuận tiện lấy một năm tiền lương.
Ba người chú ý thấy Ngũ Xương khá thân cận với Lưu Ngọc, cuộc trò chuyện vui vẻ lúc bọn họ đi đã vô tình hay hữu ý trở nên thân cận hơn, giống như có dấu hiệu kết thành một đội, thấp thoáng bài xích Ngũ Xương cũng là đệ tử ngoại môn ra ngoài.
Lưu Ngọc đối với những điều này thấy rõ mồm một, hắn chú ý thấy ba người khi nhận một năm tiền lương tuy khá vui, nhưng cũng không quá kích động.
Nghĩ cũng phải, vào lúc này người có thể nhận được nhiệm vụ canh gác chắc chắn đều có nội tình riêng, thứ đồ giá trị hai trăm khối Linh Thạch đối với một đệ tử ngoại môn bình thường mà nói là một khoản tiền lớn, nhưng đối với mấy người này mà nói chẳng qua cũng chỉ vậy thôi.
Ba người đi ra từ Tống Vụ Điện, khẽ gật đầu với Lưu Ngọc.
“Lưu sư huynh, chúng ta đều đã chuẩn bị xong rồi, có thể xuất phát rồi.”
Lưu Ngọc thấy vậy đang muốn lên tiếng, đột nhiên trên bầu trời truyền tới một trận Linh áp cực lớn, khiến hắn không tự chủ mà lùi lại hai ba bước sắc mặt khó coi, Linh áp này hơn lớn gấp nhiều lần so với Linh áp mà hắn đã từng cảm nhận được trên người Nghiêm Hồng Ngọc, giống như sự chênh lệch giữa ao hồ nhỏ và dòng sông lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Ngọc lập tức nhìn lên trời, không nhịn được mà đồng tử co rút.
Thứ đập vào mắt là một cái hồ lô màu vàng khổng lồ dài mấy chục trượng, rộng bảy tám trưởng, khí thế của hồ lô màu vàng rất kinh người cảnh tượng cũng rất hoành tráng, khiến người ta không dấy lên nổi ý nghĩ phản kháng.
“Pháp bảo!”
Trong lòng Lưu Ngọc hiện ra hai chữ.
Pháp bảo là bảo vật chỉ có tu sĩ từ Kim Đan kỳ trở lên mới có thể điều khiển, pháp lực của tu sĩ dưới Kim Đan kỳ là không điều khiển nổi pháp bảo, uy lực của pháp bảo là thứ pháp khí không thể so sánh, sự chênh lệch của hai cái có thể tính bằng dặm, pháp bảo cường đại có thể lấy đầu người khác ở cách trăm dặm, phá núi cũng chỉ là chuyện vặt, hơn nữa sau khi luyện chế còn có thể thu vào đan điền dùng pháp lực ôn dưỡng năng cao uy lực.
Trên pháp bảo hồ lô còn lơ lửng một người, một nam tử trung niên mặc trường sam màu lục khoảng bốn mươi tuổi, lơ lửng ở trên không mà không mượn sự trợ giúp của lực lượng pháp khí, râu và tóc không gió tự rung.
Trên quảng trường truyền tới từng tiếng hô sửng sốt, bầu không khí trở nên ồn ào, không ít người là lần đầu tiên nhìn thấy pháp bảo trông như thế nào, gây ra một trận náo động.
“Pháp khí bình thường chỉ có thể biến hóa tới khoảng mấy trượng, mà pháp bảo vậy mà biến lớn mấy chục trượng, uy lực sợ rằng không chỉ chênh lệch mười lần!”
Lưu Ngọc nhìn hồ lô khổng lồ lơ lửng trên không, không nhịn được mà khát khao, đồng thời chú ý đến nam tử mặc trường sam màu lục nào đó lơ lửng trên hồ lô, trong lòng phỏng đoán e rằng là một vị Kim Đan trưởng lão trong tông môn.
“Không ngờ ngay cả Lý trưởng lão cũng xuất mã rồi, cuộc chiến ở mỏ quặng Linh Thạch đã kịch liệt tới mức độ này rồi sao?”
Ngũ Xương ở bên cạnh lẩm bẩm một mình, nói tới cuối vẻ mặt còn có chút may mắn.
Lưu Ngọc nghe thấy lời lẩm bẩm của hắn ta, đưa mắt nhìn sang hắn ta, hỏi: “Ngũ sư đệ, vị Lý trưởng lão này rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
“Lý trưởng lão tên đầy đủ là Lý Trường Phong, trước khi kết đan là một nhân vật nổi tiếng, khi còn ở Trúc Cơ kỳ thì đã đánh bại Hướng Hoa Cường đệ tử xuất sắc của Tàn Nguyệt Cốc, người được mệnh danh đứng thứ ba trong Tàn Nguyệt Tứ Kiếm, khiến kẻ đó đạo tâm vỡ nát tới nay không dám kết đan, từ đó uy danh truyền khắp tu tiên giới ở Sở quốc, rạng danh Nguyên Dương Tông ta!”
Ngũ Xương đương nhiên vui lòng giải thích nghi hoặc của Lưu Ngọc, nghe vậy lập tức trả lời, ba người Chu Quý Ba, Tạ Hoa Hùng và Tôn Cúc cũng nghe thấy lời này, nghe thế thì ngộ ra, ánh mắt nhìn Lý trưởng lão cũng ẩn chứa sự kính phục và khát vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro