Người Đồng Hành...
Trường Đình Không Tỉnh
2024-08-21 09:31:43
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Ngũ Xương rất thâm ý, không ngờ hắn ta ngay cả loại thông tin về trưởng lão cũng biết, quả nhiên không phải đơn giản là đệ tử ngoại môn bình thường.
“Hừ!”
Trên không truyền tới một tiếng hừ lạnh, bên tai các đệ tử trên quảng trường nổ vang, khiến bọn họ đau đầu không nhịn được mà phát ra âm thanh rên rỉ.
May mà Lý trưởng lão chỉ muốn cảnh cáo bọn họ, nếu thật sự phát động công kích, chỉ sợ đầu của bọn họ đã nứt tung như quả dưa hấu, mất mạng rồi.
Lúc này rất nhiều tu sĩ đi chi viện đều nhận ra thân phận của pháp bảo, biết người trên không là Kim Đan trưởng lão thì lập tức trở nên yên lặng không dám ồn ào nữa.
Một chấp sự Trúc Cơ kỳ điều khiển pháp khí ở trên không lạnh lùng nói:
“Các đệ tử lần này được phái đến mỏ quặng Linh Thạch chi viện nhanh chóng xếp hàng, theo ta lên pháp bảo không được nhốn nháo lộn xộn trật tự, người vi phạm nghiêm phạt không tha!”
Trên quảng trường các đệ tử không dám lề mề, nhanh chóng yên tĩnh lại, đứng thành mấy hàng.
Cuối cùng chấp sự Trúc Cơ kỳ lại hành lễ với Lý trưởng lão, nở nụ cười nói:
“Khởi bẩm Lý sư thúc, đệ tử lần này đến mỏ quặng Linh thạch chấp hành nhiệm vụ đã đều ở đây, xin sư thúc hạ pháp bảo xuống!”
Vị Lý trưởng lão này nghe vậy thì lạnh lùng liếc nhìn đệ tử đã nhanh chóng xếp thành hàng ngay ngắn ở bên dưới, nhẹ nhàng đáp xuống trên đầu hồ lô của hồ lô màu vàng xuống, chiếc hồ lô màu vàng từ từ hạ xuống, cuối cùng dừng ở vị trí cách mặt đất ba trượng.
Hơn một trăm đệ tử lần lượt lên pháp bảo hồ lô, đợi sau khi tất cả mọi người đều lên, bề mặt pháp bảo hồ lô hiện ra một tấm chắn bảo vệ màu vàng, bao bọc cả chiếc hồ lô ở bên trong.
Sau đó pháp bảo hồ lô nhanh chóng bay lên, trong nháy mắt đã ở phía chân trời, tốc độ bay nằm ngoài sức tưởng tượng của tu sĩ Luyện Khí kỳ.
Năm người thu hồi ánh mắt, bọn họ đến thành Hàn Nguyệt canh gác đương nhiên không có đãi ngộ pháp bảo đưa đón.
“Tình hình đã tới mức tu sĩ Kim Đan kỳ cũng phải ra tay rồi sao? Xem ra thứ trong một mỏ quặng Linh Thạch tầm trung mang lại nhiều hơn trong tưởng tượng.”
Lưu Ngọc thu hồi dòng suy nghĩ, liếc nhìn bốn người, hai mắt chợt đanh lại, nói: “Xuất phát.”
Lời vừa dứt thì đã lấy Kim Long kiếm ra trước, biến lớn tới khoảng một trượng, hóa thành một đạo kim quang chói mắt, bay về phía ngoài Nguyên Dương Tông.
Với thân phận đệ tử nội môn Luyện Khí tầng bảy của hắn hiện nay, lấy ra pháp khí thượng phẩm đã có thể thoải mái nắm giữ, không sợ người khác sinh lòng nhòm ngó, ngược lại thể hiện thực lực nhất định có thể chấp nhiếp vài người, đè xuống một vài ý nghĩ không tốt.
Đối với việc Lưu Ngọc lôi ra pháp khí thượng phẩm, trên mặt Ngũ Xương không nhìn ra biểu cảm gì cả, chỉ lấy ra pháp khí trung phẩm là thanh phi kiếm màu vàng đó rồi mau chóng đi theo đằng sau Lưu Ngọc.
“Vị Lưu sư huynh này có pháp khí thượng phẩm, thực lực hơn xa tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường!”
Ba người còn lại liếc nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt của đối phương nhìn thấy sự kinh ngạc kính nể, trong lòng vừa mừng vừa lo.
Mừng là thực lực tổng thể tăng thì có thêm vài phần an toàn, lo là thực lực của Lưu sư huynh hơn tất cả mọi người, đến lúc đó cả đội ngũ sợ rằng sẽ trở thành sân chơi của một mình hắn.
Trong lòng vụt qua các loại suy nghĩ, có điều lúc này không phải là lúc nói chuyện, cũng chỉ có lấy ra pháp khí của mình mau chóng đi theo đằng sau.
Cứ như vậy, Lưu Ngọc và Ngũ Xương ở đằng sau, ba người Chu Quý Ba ở đằng sau, năm người một trước một sau rời khỏi Nguyên Dương Tông.
“Hừ!”
Trên không truyền tới một tiếng hừ lạnh, bên tai các đệ tử trên quảng trường nổ vang, khiến bọn họ đau đầu không nhịn được mà phát ra âm thanh rên rỉ.
May mà Lý trưởng lão chỉ muốn cảnh cáo bọn họ, nếu thật sự phát động công kích, chỉ sợ đầu của bọn họ đã nứt tung như quả dưa hấu, mất mạng rồi.
Lúc này rất nhiều tu sĩ đi chi viện đều nhận ra thân phận của pháp bảo, biết người trên không là Kim Đan trưởng lão thì lập tức trở nên yên lặng không dám ồn ào nữa.
Một chấp sự Trúc Cơ kỳ điều khiển pháp khí ở trên không lạnh lùng nói:
“Các đệ tử lần này được phái đến mỏ quặng Linh Thạch chi viện nhanh chóng xếp hàng, theo ta lên pháp bảo không được nhốn nháo lộn xộn trật tự, người vi phạm nghiêm phạt không tha!”
Trên quảng trường các đệ tử không dám lề mề, nhanh chóng yên tĩnh lại, đứng thành mấy hàng.
Cuối cùng chấp sự Trúc Cơ kỳ lại hành lễ với Lý trưởng lão, nở nụ cười nói:
“Khởi bẩm Lý sư thúc, đệ tử lần này đến mỏ quặng Linh thạch chấp hành nhiệm vụ đã đều ở đây, xin sư thúc hạ pháp bảo xuống!”
Vị Lý trưởng lão này nghe vậy thì lạnh lùng liếc nhìn đệ tử đã nhanh chóng xếp thành hàng ngay ngắn ở bên dưới, nhẹ nhàng đáp xuống trên đầu hồ lô của hồ lô màu vàng xuống, chiếc hồ lô màu vàng từ từ hạ xuống, cuối cùng dừng ở vị trí cách mặt đất ba trượng.
Hơn một trăm đệ tử lần lượt lên pháp bảo hồ lô, đợi sau khi tất cả mọi người đều lên, bề mặt pháp bảo hồ lô hiện ra một tấm chắn bảo vệ màu vàng, bao bọc cả chiếc hồ lô ở bên trong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó pháp bảo hồ lô nhanh chóng bay lên, trong nháy mắt đã ở phía chân trời, tốc độ bay nằm ngoài sức tưởng tượng của tu sĩ Luyện Khí kỳ.
Năm người thu hồi ánh mắt, bọn họ đến thành Hàn Nguyệt canh gác đương nhiên không có đãi ngộ pháp bảo đưa đón.
“Tình hình đã tới mức tu sĩ Kim Đan kỳ cũng phải ra tay rồi sao? Xem ra thứ trong một mỏ quặng Linh Thạch tầm trung mang lại nhiều hơn trong tưởng tượng.”
Lưu Ngọc thu hồi dòng suy nghĩ, liếc nhìn bốn người, hai mắt chợt đanh lại, nói: “Xuất phát.”
Lời vừa dứt thì đã lấy Kim Long kiếm ra trước, biến lớn tới khoảng một trượng, hóa thành một đạo kim quang chói mắt, bay về phía ngoài Nguyên Dương Tông.
Với thân phận đệ tử nội môn Luyện Khí tầng bảy của hắn hiện nay, lấy ra pháp khí thượng phẩm đã có thể thoải mái nắm giữ, không sợ người khác sinh lòng nhòm ngó, ngược lại thể hiện thực lực nhất định có thể chấp nhiếp vài người, đè xuống một vài ý nghĩ không tốt.
Đối với việc Lưu Ngọc lôi ra pháp khí thượng phẩm, trên mặt Ngũ Xương không nhìn ra biểu cảm gì cả, chỉ lấy ra pháp khí trung phẩm là thanh phi kiếm màu vàng đó rồi mau chóng đi theo đằng sau Lưu Ngọc.
“Vị Lưu sư huynh này có pháp khí thượng phẩm, thực lực hơn xa tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường!”
Ba người còn lại liếc nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt của đối phương nhìn thấy sự kinh ngạc kính nể, trong lòng vừa mừng vừa lo.
Mừng là thực lực tổng thể tăng thì có thêm vài phần an toàn, lo là thực lực của Lưu sư huynh hơn tất cả mọi người, đến lúc đó cả đội ngũ sợ rằng sẽ trở thành sân chơi của một mình hắn.
Trong lòng vụt qua các loại suy nghĩ, có điều lúc này không phải là lúc nói chuyện, cũng chỉ có lấy ra pháp khí của mình mau chóng đi theo đằng sau.
Cứ như vậy, Lưu Ngọc và Ngũ Xương ở đằng sau, ba người Chu Quý Ba ở đằng sau, năm người một trước một sau rời khỏi Nguyên Dương Tông.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro