Nói Chuyện
Trường Đình Không Tỉnh
2024-08-21 09:31:43
Tuy nhiên Quy Nguyên chu này lại có thể lớn hơn hai mươi trượng, thừa sức chở năm tới sáu trăm tu sĩ, nói vậy giá thành không phải là loại pháp khí cực phẩm bình thường có thể so sánh, chỉ là không biết ít nhiều hơn bao nhiêu.
"Từ trái sang phải, từng đội từng đội, lần lượt lên thuyền, không được làm ầm ĩ, duy trì trật tự!"
Cẩm y nam tử vận dụng khuếch âm pháp thuật, lời nói truyền đến bên tai rất nhiều Luyện Khí kỳ.
Lưu Ngọc khống chế pháp khí đáp xuống mạn thuyền của Quy Nguyên chu, lúc này hắn đứng trên con quái vật khổng lồ này nhìn xuống phía dưới, tầm nhìn bỗng được mở rộng hơn, vậy nên sinh ra một loại cảm giác tiêu dao tự tại.
Bảy người khác cũng đáp xuống mạn thuyền, chỉ huy đệ tử Luyện Khí kỳ chờ lên phi chu.
Hai trăm đệ tử chia làm hai mươi đội, mỗi đội mười người, lần lượt lên Quy Nguyên chu.
Đợi sau khi tất cả mọi người đi lên, cẩm y nam tử bắt đầu điều khiển phi chu chậm rãi tăng tốc, bay về phía Bắc.
Hơn hai trăm tu sĩ yên tĩnh không một tiếng động đứng ở trên mạn thuyền, tò mò đánh giá chiếc thuyền này, may mà thể tích của Quy Nguyên chu đủ lớn, cho nên nó mới chứa được nhiều người như vậy, hơn hai trăm người cũng chỉ là hơi chật chội.
Đợi lộ tuyến phi hành của Quy Nguyên chu được thiết lập tốt, tốc độ dần dần được tăng lên, đến một tốc độ tương đối ổn định, tám người mới bắt đầu bàn bạc an bài chỗ ở.
Chuyến đi lần này đường xá xa xôi, không phải mấy ngày là có thể đến nơi, nhiều người như vậy không có khả năng để toàn bộ chen chúc trên mạn thuyền.
Quy Nguyên chu lớn hơn thuyền lầu bình thường ở dưới trần gian, trong khoang thuyền có rất nhiều phòng, tổng thể mà nói chia làm ba tầng thượng trung hạ.
Điều kiện tốt nhất là tầng thượng ở phía trên, không chỉ gian phòng lớn, mà bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, đương nhiên là do tám vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ chiếm cứ.
Mặc dù không chỉ có tám gian phòng, nhưng đại phái tu tiên truyền thừa lâu đời như Nguyên Dương Tông cực kỳ chú trọng tôn ti trên dưới, đệ tử Luyện Khí kỳ không thể có đãi ngộ như của Trúc Cơ chấp sự.
Mà đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn Luyện Khí hậu kỳ thì được an bài ở tầng trung, tầng này không gian nhỏ hẹp hơn rất nhiều, hơn nữa muốn ngắm phong cảnh thì nhất định phải lên trên mạn thuyền.
Cuối cùng là những đệ tử ngoại môn Luyện Khí sơ trung kỳ, toàn bộ đều bị nhét vào tầng hạ dưới chót cả ngày không thể thấy ánh mặt trời, không gian càng nhỏ hẹp, hơn nữa hoàn cảnh cũng rất kém.
Bởi vì đường xá xa xôi, điều khiển Quy Nguyên chu đương nhiên không phải chỉ có một người là cẩm y nam tử, mà là một người một ngày thay phiên nhau điều khiển, tám người thay phiên nhau điều khiển và thay Linh Thạch ở trên mạn thuyền, để tránh bay sai phương hướng hoặc là hao hết Linh Thạch rơi xuống.
Lưu Ngọc ở tầng thượng tùy ý chọn một gian phòng để ở, gian phòng tầng thượng không khác bao nhiêu so với khách điếm, bày trí cực kỳ đơn sơ.
Vẻn vẹn chỉ có một cái giường, một cái bàn và hai cái ghế, ngoài ra thì không còn gì khác, bên tường có một cửa sổ, sau khi mở ra thì có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.
Trên Quy Nguyên chu có bố trí pháp trận Cấm Thần, sau khi đóng cửa phòng thì thần thức sẽ không thể lan ra bên ngoài, tương ứng bên ngoài cũng không có cách nào dùng thần thức để theo dõi động tĩnh ở trong phòng.
Lưu Ngọc gật đầu, tương đối hài lòng với điểm này, dù sao mỗi một tu tiên giả đều có bí mật.
Hắn đi đến bên giường, lấy ra một cái bồ đoàn đặt ở trên giường, lúc này hắn ngồi lên, sau đó lấy ra Tôn Thần diệu pháp bắt đầu lĩnh hội phần Trúc Cơ kỳ.
Trên phi chu còn lâu mới có được một động phủ an toàn, nếu tu luyện thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị quấy rầy, phải biết rằng tu luyện cần một hoàn cảnh yên tĩnh, nếu vận công đến chỗ mấu chốt mà bị người khác quấy rầy, mặc dù không đến mức tẩu hỏa nhập ma, nhưng cũng sẽ trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Lưu Ngọc cũng không yên tâm tu luyện trên phi chu, cho nên trong khoảng thời gian này, ngoại trừ việc thiền định cơ bản nhất, thời gian khác hắn dùng để lĩnh hội công pháp.
Bây giờ công pháp bí thuật cần lĩnh hội có ba loại, xếp hạng đầu tiên chính là Tôn Thần diệu pháp, tiếp theo là Thanh Dương Công, cuối cùng là Ẩn Linh thuật.
Ba món công pháp bí thuật này muốn lĩnh hội thêm một bước, không phải là chuyện nhất thời nửa khắc, ít nhất phải trải qua những ngày tháng tích lũy.
Lưu Ngọc mệt mỏi nằm ở trên giường ngủ nông một lúc, Linh khí cải thiện sức khỏe rất nhanh, hai canh giờ sẽ khôi phục được hơn phân nửa tinh lực.
Loại giấc ngủ này, chỉ hơi gió thổi cỏ lay thì Lưu Ngọc sẽ tỉnh giấc, hắn chưa bao giờ đưa lưng cho người khác, hắn chỉ tin tưởng bản thân.
Trong thời gian mấy ngày, Lưu Ngọc, Thôi Lượng và ba người Biệt viện phái, cũng đã lén lút trao đổi qua lại với Hứa sư huynh hai người hai lần, đơn giản là ước định sau khi bọn họ đến tiền tuyến thì cùng nhau canh gác, chia sẻ một ít thông tin.
"Từ trái sang phải, từng đội từng đội, lần lượt lên thuyền, không được làm ầm ĩ, duy trì trật tự!"
Cẩm y nam tử vận dụng khuếch âm pháp thuật, lời nói truyền đến bên tai rất nhiều Luyện Khí kỳ.
Lưu Ngọc khống chế pháp khí đáp xuống mạn thuyền của Quy Nguyên chu, lúc này hắn đứng trên con quái vật khổng lồ này nhìn xuống phía dưới, tầm nhìn bỗng được mở rộng hơn, vậy nên sinh ra một loại cảm giác tiêu dao tự tại.
Bảy người khác cũng đáp xuống mạn thuyền, chỉ huy đệ tử Luyện Khí kỳ chờ lên phi chu.
Hai trăm đệ tử chia làm hai mươi đội, mỗi đội mười người, lần lượt lên Quy Nguyên chu.
Đợi sau khi tất cả mọi người đi lên, cẩm y nam tử bắt đầu điều khiển phi chu chậm rãi tăng tốc, bay về phía Bắc.
Hơn hai trăm tu sĩ yên tĩnh không một tiếng động đứng ở trên mạn thuyền, tò mò đánh giá chiếc thuyền này, may mà thể tích của Quy Nguyên chu đủ lớn, cho nên nó mới chứa được nhiều người như vậy, hơn hai trăm người cũng chỉ là hơi chật chội.
Đợi lộ tuyến phi hành của Quy Nguyên chu được thiết lập tốt, tốc độ dần dần được tăng lên, đến một tốc độ tương đối ổn định, tám người mới bắt đầu bàn bạc an bài chỗ ở.
Chuyến đi lần này đường xá xa xôi, không phải mấy ngày là có thể đến nơi, nhiều người như vậy không có khả năng để toàn bộ chen chúc trên mạn thuyền.
Quy Nguyên chu lớn hơn thuyền lầu bình thường ở dưới trần gian, trong khoang thuyền có rất nhiều phòng, tổng thể mà nói chia làm ba tầng thượng trung hạ.
Điều kiện tốt nhất là tầng thượng ở phía trên, không chỉ gian phòng lớn, mà bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, đương nhiên là do tám vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ chiếm cứ.
Mặc dù không chỉ có tám gian phòng, nhưng đại phái tu tiên truyền thừa lâu đời như Nguyên Dương Tông cực kỳ chú trọng tôn ti trên dưới, đệ tử Luyện Khí kỳ không thể có đãi ngộ như của Trúc Cơ chấp sự.
Mà đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn Luyện Khí hậu kỳ thì được an bài ở tầng trung, tầng này không gian nhỏ hẹp hơn rất nhiều, hơn nữa muốn ngắm phong cảnh thì nhất định phải lên trên mạn thuyền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng là những đệ tử ngoại môn Luyện Khí sơ trung kỳ, toàn bộ đều bị nhét vào tầng hạ dưới chót cả ngày không thể thấy ánh mặt trời, không gian càng nhỏ hẹp, hơn nữa hoàn cảnh cũng rất kém.
Bởi vì đường xá xa xôi, điều khiển Quy Nguyên chu đương nhiên không phải chỉ có một người là cẩm y nam tử, mà là một người một ngày thay phiên nhau điều khiển, tám người thay phiên nhau điều khiển và thay Linh Thạch ở trên mạn thuyền, để tránh bay sai phương hướng hoặc là hao hết Linh Thạch rơi xuống.
Lưu Ngọc ở tầng thượng tùy ý chọn một gian phòng để ở, gian phòng tầng thượng không khác bao nhiêu so với khách điếm, bày trí cực kỳ đơn sơ.
Vẻn vẹn chỉ có một cái giường, một cái bàn và hai cái ghế, ngoài ra thì không còn gì khác, bên tường có một cửa sổ, sau khi mở ra thì có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.
Trên Quy Nguyên chu có bố trí pháp trận Cấm Thần, sau khi đóng cửa phòng thì thần thức sẽ không thể lan ra bên ngoài, tương ứng bên ngoài cũng không có cách nào dùng thần thức để theo dõi động tĩnh ở trong phòng.
Lưu Ngọc gật đầu, tương đối hài lòng với điểm này, dù sao mỗi một tu tiên giả đều có bí mật.
Hắn đi đến bên giường, lấy ra một cái bồ đoàn đặt ở trên giường, lúc này hắn ngồi lên, sau đó lấy ra Tôn Thần diệu pháp bắt đầu lĩnh hội phần Trúc Cơ kỳ.
Trên phi chu còn lâu mới có được một động phủ an toàn, nếu tu luyện thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị quấy rầy, phải biết rằng tu luyện cần một hoàn cảnh yên tĩnh, nếu vận công đến chỗ mấu chốt mà bị người khác quấy rầy, mặc dù không đến mức tẩu hỏa nhập ma, nhưng cũng sẽ trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Lưu Ngọc cũng không yên tâm tu luyện trên phi chu, cho nên trong khoảng thời gian này, ngoại trừ việc thiền định cơ bản nhất, thời gian khác hắn dùng để lĩnh hội công pháp.
Bây giờ công pháp bí thuật cần lĩnh hội có ba loại, xếp hạng đầu tiên chính là Tôn Thần diệu pháp, tiếp theo là Thanh Dương Công, cuối cùng là Ẩn Linh thuật.
Ba món công pháp bí thuật này muốn lĩnh hội thêm một bước, không phải là chuyện nhất thời nửa khắc, ít nhất phải trải qua những ngày tháng tích lũy.
Lưu Ngọc mệt mỏi nằm ở trên giường ngủ nông một lúc, Linh khí cải thiện sức khỏe rất nhanh, hai canh giờ sẽ khôi phục được hơn phân nửa tinh lực.
Loại giấc ngủ này, chỉ hơi gió thổi cỏ lay thì Lưu Ngọc sẽ tỉnh giấc, hắn chưa bao giờ đưa lưng cho người khác, hắn chỉ tin tưởng bản thân.
Trong thời gian mấy ngày, Lưu Ngọc, Thôi Lượng và ba người Biệt viện phái, cũng đã lén lút trao đổi qua lại với Hứa sư huynh hai người hai lần, đơn giản là ước định sau khi bọn họ đến tiền tuyến thì cùng nhau canh gác, chia sẻ một ít thông tin.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro