Nói Chuyện(2)
Trường Đình Không Tỉnh
2024-08-21 09:31:43
Song phương hòa hợp yên thấm, đương nhiên là đều đáp ứng, đến lúc thật sự gặp phải nguy hiểm, ước định này có thể có bao nhiêu phần hiệu quả, vậy thì cũng chỉ có trời mới biết.
Thời gian lĩnh hội công pháp trôi qua rất nhanh, năm ngày thấm thoát đã trôi qua, cho đến đến khi Thôi Lượng đến gõ cửa thì Lưu Ngọc mới phát hiện đã đến phiên hắn lên điều khiển phi chu.
Thôi Lượng đưa một túi trữ vật và một tấm lệnh bài cho Lưu Ngọc.
Lão dặn dò một vài lưu ý, sau đó không nhịn vội vàng được trở về phòng mình.
Lưu Ngọc khẽ cười, biết hắn vì sao lão nóng vội, người này thường ngày không có sở thích gì, duy chỉ có nữ sắc là thèm muốn không thôi.
Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, lão đã thông đồng với hai nữ đệ tử có dung mạo thượng cấp, còn từng nói đùa là muốn chia sẻ một người cho hắn, hai người có thể cùng nhau thưởng thức.
Đối với việc này, Lưu Ngọc đương nhiên là xin miễn thứ cho kẻ bất tài, hắn không có cái sở thích này.
Đi đến mạn thuyền, lúc này xung quanh Quy Nguyên chu có một tầng bảo hộ màu đỏ mỏng manh, ngăn trở gió mạnh phá thuyền.
Vì để thuận tiện trong việc quản lý, trong khoảng thời gian phi hành, đệ tử Luyện Khí kỳ bị cấm đi lên mạn thuyền, cho nên trên mạn thuyền lúc này trống rỗng không một bóng người.
Trên đài điều khiển trên mạn thuyền bày một bộ bản đồ, Lưu Ngọc đi đến trước đài, cẩn thận quan sát bản đồ một lúc.
Trí nhớ của tu tiên giả rất kinh người, lúc ở Nguyên Dương biệt viện, từng có giảng sư đã dạy qua cách quan sát bản đồ, lúc này hắn lập tức nhớ lại, nhận ra chẳng hề có khó khăn gì.
Hắn cầm lệnh bài điều khiển, hai tay thỉnh thoảng đánh ra pháp quyết đơn giản, hơi điều chỉnh phương hướng phi hành của Quy Nguyên chu, khiến cho nó luôn duy trì một quỹ đạo chính xác.
Sau khi điều chỉnh quỹ đạo phi hành, Lưu Ngọc đi đến mũi tàu và thưởng thức phong cảnh dọc con đường.
Tốc độ của Quy Nguyên chu ước chừng là gấp hai lần tu sĩ Luyện Khí ngự kiếm phi hành, chỉ chậm hơn tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ một đoạn nhỏ, nhưng thắng ở chỗ nó không cần phải dừng lại để khôi phục pháp lực, chỉ cần thay đổi Linh Thạch là đã có thể phi hành trong thời gian dài.
Phi chu phi hành mấy trăm trượng ở trên bầu trời, kiến trúc dưới mặt đất, thành trì đều trở thành những điểm nhỏ chằng chịt, cho dù lấy thị lực của tu tiên giả cũng không thể nhìn rõ.
Địa phương nơi phàm nhân sinh hoạt cả đời phần lớn đều là một thôn trấn nho nhỏ, thành trì, phần lớn phàm nhân từ khi sinh đến lúc chết cũng sẽ không rời khỏi phạm vi mấy chục dặm, vách tường nhỏ bé và hẹp như phù du.
Phàm nhân không biết ở trên không trung mấy trăm trượng, Quy Nguyên chu một khắc phi hành mấy chục dặm, đạt đến giới hạn mà cả đời bọn họ không thể đạt được.
Trái ngược hoàn toàn với đó là Cẩm Tú Sơn Xuyên, cho dù là cao mấy trăm trượng, sơn xuyên vẫn hùng vĩ, tráng lệ như cũ, sừng sững từ xa xưa đến nay, thậm chí sinh mệnh còn dài hơn phần lớn tu tiên giả.
Không câu nệ không bó buộc, không bị ràng buộc bởi thiên địa, trường sinh vĩnh hằng, đây chính là ý nghĩa của tu tiên.
“Triêu văn đạo, tịch tử khả*.”
*Sáng nghe đạo, tối chết cũng cam
Lưu Ngọc một thân thanh sam, hai tay chắp sau lưng, trong ánh mắt rạng rời rực rỡ.
Cảnh vật trong thiên địa nhanh chóng lùi lại, trong lúc nhất thời hắn đã nhập thần, đột nhiên hắn nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn về phía cửa thuyền.
Chỉ thấy Nghiêm Quần Nhi không nói một lời đi đến, sóng vai bên cạnh đứng ở mũi thuyền, nhìn xuống phía dưới.
Hôm nay nàng ta đã đổi sang một bộ y phục màu đỏ thẫm, khuôn mặt trang điểm hơi đậm, thoạt nhìn có vài phần xinh đẹp thành thục.
Hai người cách nhau không xa, đứng một lúc thì có mùi hương nhàn nhạt bay đến, quanh quẩn ở mũi.
“Lưu sư đệ, thế cục biến ảo bất định, điều quan trọng lúc này là lấy việc bảo toàn bản thân làm trọng.”
“Lưu sư đệ đã cứu ta một mạng, nếu có chỗ cần hỗ trợ, sự đệ cứ việc đến tìm sư tỷ ta.”
Mấy hơi thở sau, thanh âm thanh thúy của Nghiêm Quần Nhi truyền đến, trong lời nói có sự quan tâm nhàn nhạt.
Nàng ta không quay đầu, ánh mắt nhìn phong cảnh phía dưới, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lưu Ngọc nghiêm túc nhìn nàng ta một cái, nhìn chăm chú vào đôi mắt chân thành, trong suốt kia, hắn nhẹ nhàng gật đầu nhưng không nói gì.
“Sư tỷ có gia tộc chống lưng, tại sao sư tỷ lại ra tiền tuyến? Theo lý mà nói, việc từ chối hẳn là không khó mới đúng chứ?”
Sau một lúc lâu, Lưu Ngọc hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
“Có một vị lão tổ tọa trấn ở bên kia, cô cô an bài ta đi rèn luyện một phen!”
Ở trước mặt hắn, Nghiêm Quần Nhi thay đổi thái độ kiêu ngạo của một tiểu thư dòng chính của một đại gia tộc, nhẹ giọng nói nhỏ.
Lưu Ngọc nghe vậy thì trầm mặc.
Lão tổ gia tộc Kim Đan chính là tu sĩ Kim Đan, có một vị tu sĩ Kim Đan chiếu cố, an bài vài nhiệm vụ đơn giản có một ít phần nguy hiểm để tích công lao nhỏ là chuyện vô cùng đơn giản.
Thời gian lĩnh hội công pháp trôi qua rất nhanh, năm ngày thấm thoát đã trôi qua, cho đến đến khi Thôi Lượng đến gõ cửa thì Lưu Ngọc mới phát hiện đã đến phiên hắn lên điều khiển phi chu.
Thôi Lượng đưa một túi trữ vật và một tấm lệnh bài cho Lưu Ngọc.
Lão dặn dò một vài lưu ý, sau đó không nhịn vội vàng được trở về phòng mình.
Lưu Ngọc khẽ cười, biết hắn vì sao lão nóng vội, người này thường ngày không có sở thích gì, duy chỉ có nữ sắc là thèm muốn không thôi.
Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, lão đã thông đồng với hai nữ đệ tử có dung mạo thượng cấp, còn từng nói đùa là muốn chia sẻ một người cho hắn, hai người có thể cùng nhau thưởng thức.
Đối với việc này, Lưu Ngọc đương nhiên là xin miễn thứ cho kẻ bất tài, hắn không có cái sở thích này.
Đi đến mạn thuyền, lúc này xung quanh Quy Nguyên chu có một tầng bảo hộ màu đỏ mỏng manh, ngăn trở gió mạnh phá thuyền.
Vì để thuận tiện trong việc quản lý, trong khoảng thời gian phi hành, đệ tử Luyện Khí kỳ bị cấm đi lên mạn thuyền, cho nên trên mạn thuyền lúc này trống rỗng không một bóng người.
Trên đài điều khiển trên mạn thuyền bày một bộ bản đồ, Lưu Ngọc đi đến trước đài, cẩn thận quan sát bản đồ một lúc.
Trí nhớ của tu tiên giả rất kinh người, lúc ở Nguyên Dương biệt viện, từng có giảng sư đã dạy qua cách quan sát bản đồ, lúc này hắn lập tức nhớ lại, nhận ra chẳng hề có khó khăn gì.
Hắn cầm lệnh bài điều khiển, hai tay thỉnh thoảng đánh ra pháp quyết đơn giản, hơi điều chỉnh phương hướng phi hành của Quy Nguyên chu, khiến cho nó luôn duy trì một quỹ đạo chính xác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi điều chỉnh quỹ đạo phi hành, Lưu Ngọc đi đến mũi tàu và thưởng thức phong cảnh dọc con đường.
Tốc độ của Quy Nguyên chu ước chừng là gấp hai lần tu sĩ Luyện Khí ngự kiếm phi hành, chỉ chậm hơn tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ một đoạn nhỏ, nhưng thắng ở chỗ nó không cần phải dừng lại để khôi phục pháp lực, chỉ cần thay đổi Linh Thạch là đã có thể phi hành trong thời gian dài.
Phi chu phi hành mấy trăm trượng ở trên bầu trời, kiến trúc dưới mặt đất, thành trì đều trở thành những điểm nhỏ chằng chịt, cho dù lấy thị lực của tu tiên giả cũng không thể nhìn rõ.
Địa phương nơi phàm nhân sinh hoạt cả đời phần lớn đều là một thôn trấn nho nhỏ, thành trì, phần lớn phàm nhân từ khi sinh đến lúc chết cũng sẽ không rời khỏi phạm vi mấy chục dặm, vách tường nhỏ bé và hẹp như phù du.
Phàm nhân không biết ở trên không trung mấy trăm trượng, Quy Nguyên chu một khắc phi hành mấy chục dặm, đạt đến giới hạn mà cả đời bọn họ không thể đạt được.
Trái ngược hoàn toàn với đó là Cẩm Tú Sơn Xuyên, cho dù là cao mấy trăm trượng, sơn xuyên vẫn hùng vĩ, tráng lệ như cũ, sừng sững từ xa xưa đến nay, thậm chí sinh mệnh còn dài hơn phần lớn tu tiên giả.
Không câu nệ không bó buộc, không bị ràng buộc bởi thiên địa, trường sinh vĩnh hằng, đây chính là ý nghĩa của tu tiên.
“Triêu văn đạo, tịch tử khả*.”
*Sáng nghe đạo, tối chết cũng cam
Lưu Ngọc một thân thanh sam, hai tay chắp sau lưng, trong ánh mắt rạng rời rực rỡ.
Cảnh vật trong thiên địa nhanh chóng lùi lại, trong lúc nhất thời hắn đã nhập thần, đột nhiên hắn nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn về phía cửa thuyền.
Chỉ thấy Nghiêm Quần Nhi không nói một lời đi đến, sóng vai bên cạnh đứng ở mũi thuyền, nhìn xuống phía dưới.
Hôm nay nàng ta đã đổi sang một bộ y phục màu đỏ thẫm, khuôn mặt trang điểm hơi đậm, thoạt nhìn có vài phần xinh đẹp thành thục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người cách nhau không xa, đứng một lúc thì có mùi hương nhàn nhạt bay đến, quanh quẩn ở mũi.
“Lưu sư đệ, thế cục biến ảo bất định, điều quan trọng lúc này là lấy việc bảo toàn bản thân làm trọng.”
“Lưu sư đệ đã cứu ta một mạng, nếu có chỗ cần hỗ trợ, sự đệ cứ việc đến tìm sư tỷ ta.”
Mấy hơi thở sau, thanh âm thanh thúy của Nghiêm Quần Nhi truyền đến, trong lời nói có sự quan tâm nhàn nhạt.
Nàng ta không quay đầu, ánh mắt nhìn phong cảnh phía dưới, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lưu Ngọc nghiêm túc nhìn nàng ta một cái, nhìn chăm chú vào đôi mắt chân thành, trong suốt kia, hắn nhẹ nhàng gật đầu nhưng không nói gì.
“Sư tỷ có gia tộc chống lưng, tại sao sư tỷ lại ra tiền tuyến? Theo lý mà nói, việc từ chối hẳn là không khó mới đúng chứ?”
Sau một lúc lâu, Lưu Ngọc hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
“Có một vị lão tổ tọa trấn ở bên kia, cô cô an bài ta đi rèn luyện một phen!”
Ở trước mặt hắn, Nghiêm Quần Nhi thay đổi thái độ kiêu ngạo của một tiểu thư dòng chính của một đại gia tộc, nhẹ giọng nói nhỏ.
Lưu Ngọc nghe vậy thì trầm mặc.
Lão tổ gia tộc Kim Đan chính là tu sĩ Kim Đan, có một vị tu sĩ Kim Đan chiếu cố, an bài vài nhiệm vụ đơn giản có một ít phần nguy hiểm để tích công lao nhỏ là chuyện vô cùng đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro