Tiến Sĩ Thần Kinh Xuyên Tới Triều Thanh
Chương 10
2024-12-07 01:33:46
Cuối cùng, Lư Hi Ninh cũng xem xong danh sách sính lễ dài dằng dặc. Thứ thu hút sự chú ý của nàng là những bộ trang sức bằng vàng, gồm: trâm vàng, kiềng vàng, khuyên tai vàng, vòng tay vàng... được chế tác tinh xảo.
Nàng nhìn chằm chằm đống vàng, ánh vàng sáng rực khiến nàng lóa mắt. Nàng cầm chiếc vòng tay vàng lên, cảm thán: "Nặng thế, đeo vào khéo gãy cổ tay mất thôi."
Ý khinh thường nơi khóe miệng Trương thị lại càng đậm hơn.
Thấy thế, Lý thị cực kỳ ngứa mắt, nhưng tình huống hiện tại không tiện để nàng ấy trút giận, vì thế sắc mặt càng lúc càng khó coi. Nhóm phu nhân, cô nương cũng là người tinh ý, họ cười nói đôi ba câu chúc mừng, rồi cáo từ rời đi. Thấy mọi người đều đi hết, Trương thị vội kéo Lư Uyển Ninh đứng dậy rời khỏi chính viện.
Lý thị ngồi trong chính viện chửi với theo: "Có vài người trời sinh lòng lang dạ sói. Mấy năm nay, ta chưa từng khắt khe chuyện ăn mặc của Tây khóa viện, nếu ta bỏ số tiền đó ra để nuôi chó, ít nhất khi nhìn thấy ta, nó cũng biết vẫy đuôi, đằng nay đi nuôi đám ăn cháo đá bát, xúi quẩy gì đâu không."
"Không được rồi, ta nhất định phải chọn kỹ nha hoàn hồi môn cho muội, tránh chọn trúng đám hồ ly tinh ôm suy nghĩ bò giường cô gia. Đám tiểu thiếp thông phòng chẳng phải thứ tốt lành gì. Muội muội, muội nhất định phải có lòng phòng bị đấy nhé! Nhưng muội ngơ ngơ như thế, sợ rằng bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền ấy chứ. Ôi, sau này phải làm sao bây giờ!"
Lư Hi Ninh hiểu sự lo lắng của Lý thị, nàng không nhịn được mà cười rộ lên. Nạp Lan Dung Nhược bị cong cơ mà, chàng sẽ không nạp thiếp đâu, vì thế nàng bình tĩnh nói: "Tẩu tẩu, tẩu yên tâm, sẽ không có chuyện đó đâu."
Nhìn dáng vẻ chắc nịch của Lư Hi Ninh, Lý thị cũng chẳng biết nàng lấy tự tin từ đâu nữa, thế là không nhịn được mà càng lo lắng hơn.
---
Lư Đằng Long tới nha môn điểm danh, rồi vội vàng trốn việc về nhà. Nhìn thấy đống trang sức vàng kia, y cầm trong tay ước lượng, sau đó vẻ mặt càng lúc càng nặng nề.
Phủ Nạp Lan coi trọng việc hôn nhân này tới vậy, trước kia y chỉ dám phỏng đoán, nhưng khi đống sính lễ này bày ngay trước mặt, y đã có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng:
Nạp Lan Dung Nhược bị cong, phủ Nạp Lan đang chột dạ!
Lư Đằng Long nghiêm mặt, kéo Lư Hi Ninh tới dưới gốc hải đường để bàn chuyện.
Lư Hi Ninh nhìn cây hải đường, hôm qua vẫn còn là nụ hoa chúm chím, hôm nay đã có vài đóa nở rộ, giọng điệu nàng tràn ngập sự kinh ngạc xen lẫn vui vẻ: "Ca ơi, ca nhìn kìa, hoa nở rồi."
Lư Đằng Long nhìn theo tầm mắt của Lư Hi Ninh, đóa hải đường nở rộ, màu đỏ thẫm dần chuyển sang màu hồng phấn, khiến y khó có thể rời mắt.
Nhìn một lúc lâu, y rầu rĩ bảo: "Trong sân nhà chúng ta chỉ có mấy bông hoa, nhưng ca nghe nói, phủ Nạp Lan còn có cả một hoa viên, trăm hoa khoe sắc. Hai ngày nay ca đã nghe ngóng được rất nhiều chuyện, để ca kể muội nghe."
Lư Hi Ninh ngồi xổm xuống theo thói quen, Lư Đằng Long cũng vén vạt áo bào lên, rồi ngồi xổm bên cạnh nàng. Y nói: "Ca dám chắc Nạp Lan Dung Nhược bị cong, chuyện này chúng ta không cần phân tích nữa. Chúng ta phân tích tình hình của phủ Nạp Lan đi. Nhị nhi tử của Nạp Lan thượng thư vừa mới chào đời trong năm nay, nếu Nạp Lan Dung Nhược thành thân sớm, thì nhi tử của hắn còn lớn hơn đệ đệ hắn ấy chứ. Xem ra, tình hình của phủ Nạp Lan cũng chẳng khác mấy tình hình nhà chúng ta trước kia, tiểu thiếp thành đàn, nhà cửa lúc nào cũng chướng khí mù mịt. Nếu muội không được phu quân che chở, đoán chừng sẽ bị bắt nạt đến chết mất thôi."
Lư Hi Ninh quơ quơ nắm đấm, nói: "Tuy muội không giỏi đấu võ mồm, nhưng nếu họ dám bắt nạt muội, muội sẽ đánh họ."
Ánh mắt Lư Đằng Long sáng lên, y vỗ tay, trầm trồ khen ngợi: "Muội muội lợi hại quá! Phải đánh cho họ sưng mỏ, cho họ biết mặt."
Lư Hi Ninh nở nụ cười đắc ý. Không phải nàng khoác lác đâu, đời trước nàng đi du học, sống một thân một mình ở nước ngoài, người nhà lo lắng cho nàng nên đã đưa nàng đi học vịnh xuân quyền. Tuy nàng chưa từng thực chiến với người khác, nhưng dẫu gì nàng cũng biết võ cơ mà, có lẽ khi đánh nhau sẽ không bị thiệt đâu nhỉ?
Lư Hi Ninh hỏi: "Ca ơi, chúng ta nói về Nạp Lan Dung Nhược lâu như vậy rồi, nhưng muội vẫn chưa biết dáng vẻ của chàng như thế nào đâu. Theo quy củ, muội có thể tới gặp chàng không? Nghe ca kể chàng rất tuấn tú, muội tò mò lắm."
Lư Đằng Long: "Người Bát Kỳ chúng ta không cấm hôn thê, hôn phu gặp mặt trước hôn kỳ. Đi thôi, ca đưa muội tới phủ Nạp Lan."
Lư Hi Ninh đứng dậy, hỏi: "Tới nhà chàng ư? Chúng ta có cần mang quà biếu không?"
Lư Đằng Long nói: "Chúng ta đứng ở cửa ngõ, chờ khi hắn ra ngoài hoặc hồi phủ, chúng ta lén liếc mắt một cái thôi. Chứ xông xồng xộc tới tận nhà gặp người ta cũng không hay cho lắm."
Cũng đúng!
Nàng nhìn chằm chằm đống vàng, ánh vàng sáng rực khiến nàng lóa mắt. Nàng cầm chiếc vòng tay vàng lên, cảm thán: "Nặng thế, đeo vào khéo gãy cổ tay mất thôi."
Ý khinh thường nơi khóe miệng Trương thị lại càng đậm hơn.
Thấy thế, Lý thị cực kỳ ngứa mắt, nhưng tình huống hiện tại không tiện để nàng ấy trút giận, vì thế sắc mặt càng lúc càng khó coi. Nhóm phu nhân, cô nương cũng là người tinh ý, họ cười nói đôi ba câu chúc mừng, rồi cáo từ rời đi. Thấy mọi người đều đi hết, Trương thị vội kéo Lư Uyển Ninh đứng dậy rời khỏi chính viện.
Lý thị ngồi trong chính viện chửi với theo: "Có vài người trời sinh lòng lang dạ sói. Mấy năm nay, ta chưa từng khắt khe chuyện ăn mặc của Tây khóa viện, nếu ta bỏ số tiền đó ra để nuôi chó, ít nhất khi nhìn thấy ta, nó cũng biết vẫy đuôi, đằng nay đi nuôi đám ăn cháo đá bát, xúi quẩy gì đâu không."
"Không được rồi, ta nhất định phải chọn kỹ nha hoàn hồi môn cho muội, tránh chọn trúng đám hồ ly tinh ôm suy nghĩ bò giường cô gia. Đám tiểu thiếp thông phòng chẳng phải thứ tốt lành gì. Muội muội, muội nhất định phải có lòng phòng bị đấy nhé! Nhưng muội ngơ ngơ như thế, sợ rằng bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền ấy chứ. Ôi, sau này phải làm sao bây giờ!"
Lư Hi Ninh hiểu sự lo lắng của Lý thị, nàng không nhịn được mà cười rộ lên. Nạp Lan Dung Nhược bị cong cơ mà, chàng sẽ không nạp thiếp đâu, vì thế nàng bình tĩnh nói: "Tẩu tẩu, tẩu yên tâm, sẽ không có chuyện đó đâu."
Nhìn dáng vẻ chắc nịch của Lư Hi Ninh, Lý thị cũng chẳng biết nàng lấy tự tin từ đâu nữa, thế là không nhịn được mà càng lo lắng hơn.
---
Lư Đằng Long tới nha môn điểm danh, rồi vội vàng trốn việc về nhà. Nhìn thấy đống trang sức vàng kia, y cầm trong tay ước lượng, sau đó vẻ mặt càng lúc càng nặng nề.
Phủ Nạp Lan coi trọng việc hôn nhân này tới vậy, trước kia y chỉ dám phỏng đoán, nhưng khi đống sính lễ này bày ngay trước mặt, y đã có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng:
Nạp Lan Dung Nhược bị cong, phủ Nạp Lan đang chột dạ!
Lư Đằng Long nghiêm mặt, kéo Lư Hi Ninh tới dưới gốc hải đường để bàn chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lư Hi Ninh nhìn cây hải đường, hôm qua vẫn còn là nụ hoa chúm chím, hôm nay đã có vài đóa nở rộ, giọng điệu nàng tràn ngập sự kinh ngạc xen lẫn vui vẻ: "Ca ơi, ca nhìn kìa, hoa nở rồi."
Lư Đằng Long nhìn theo tầm mắt của Lư Hi Ninh, đóa hải đường nở rộ, màu đỏ thẫm dần chuyển sang màu hồng phấn, khiến y khó có thể rời mắt.
Nhìn một lúc lâu, y rầu rĩ bảo: "Trong sân nhà chúng ta chỉ có mấy bông hoa, nhưng ca nghe nói, phủ Nạp Lan còn có cả một hoa viên, trăm hoa khoe sắc. Hai ngày nay ca đã nghe ngóng được rất nhiều chuyện, để ca kể muội nghe."
Lư Hi Ninh ngồi xổm xuống theo thói quen, Lư Đằng Long cũng vén vạt áo bào lên, rồi ngồi xổm bên cạnh nàng. Y nói: "Ca dám chắc Nạp Lan Dung Nhược bị cong, chuyện này chúng ta không cần phân tích nữa. Chúng ta phân tích tình hình của phủ Nạp Lan đi. Nhị nhi tử của Nạp Lan thượng thư vừa mới chào đời trong năm nay, nếu Nạp Lan Dung Nhược thành thân sớm, thì nhi tử của hắn còn lớn hơn đệ đệ hắn ấy chứ. Xem ra, tình hình của phủ Nạp Lan cũng chẳng khác mấy tình hình nhà chúng ta trước kia, tiểu thiếp thành đàn, nhà cửa lúc nào cũng chướng khí mù mịt. Nếu muội không được phu quân che chở, đoán chừng sẽ bị bắt nạt đến chết mất thôi."
Lư Hi Ninh quơ quơ nắm đấm, nói: "Tuy muội không giỏi đấu võ mồm, nhưng nếu họ dám bắt nạt muội, muội sẽ đánh họ."
Ánh mắt Lư Đằng Long sáng lên, y vỗ tay, trầm trồ khen ngợi: "Muội muội lợi hại quá! Phải đánh cho họ sưng mỏ, cho họ biết mặt."
Lư Hi Ninh nở nụ cười đắc ý. Không phải nàng khoác lác đâu, đời trước nàng đi du học, sống một thân một mình ở nước ngoài, người nhà lo lắng cho nàng nên đã đưa nàng đi học vịnh xuân quyền. Tuy nàng chưa từng thực chiến với người khác, nhưng dẫu gì nàng cũng biết võ cơ mà, có lẽ khi đánh nhau sẽ không bị thiệt đâu nhỉ?
Lư Hi Ninh hỏi: "Ca ơi, chúng ta nói về Nạp Lan Dung Nhược lâu như vậy rồi, nhưng muội vẫn chưa biết dáng vẻ của chàng như thế nào đâu. Theo quy củ, muội có thể tới gặp chàng không? Nghe ca kể chàng rất tuấn tú, muội tò mò lắm."
Lư Đằng Long: "Người Bát Kỳ chúng ta không cấm hôn thê, hôn phu gặp mặt trước hôn kỳ. Đi thôi, ca đưa muội tới phủ Nạp Lan."
Lư Hi Ninh đứng dậy, hỏi: "Tới nhà chàng ư? Chúng ta có cần mang quà biếu không?"
Lư Đằng Long nói: "Chúng ta đứng ở cửa ngõ, chờ khi hắn ra ngoài hoặc hồi phủ, chúng ta lén liếc mắt một cái thôi. Chứ xông xồng xộc tới tận nhà gặp người ta cũng không hay cho lắm."
Cũng đúng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro