Tiến Sĩ Thần Kinh Xuyên Tới Triều Thanh
Chương 9
2024-12-07 01:33:46
Ngày hôm sau, bà mối của phủ Nạp Lan tới nhà cầu hôn. Do đã được tứ hôn, nên sau khi bà mối nói vài câu lời hay ý đẹp, hai bên coi như nhìn trúng nhau, cùng rồi trao đổi thiếp canh để đi xem bát tự.
Lý thị gọi Lư Hi Ninh tới, đánh giá nàng với vẻ mặt phức tạp rồi nói: "Nhà ta nghèo, vốn tẩu còn đang lo của hồi môn của muội, sợ đơn giản quá sẽ bị người ta coi thường. Ngày mai phủ Nạp Lan sẽ tới đưa sính lễ, muội yên tâm, tẩu sẽ không giữ lại, để hết cho muội làm của hồi môn. Sau khi xem bát tự xong, sẽ chọn một ngày tốt để thành thân, tuổi tác hai người cũng không nhỏ nữa, nên tẩu đoán muội sẽ gả trong năm nay thôi."
Trọng điểm của Lư Hi Ninh không nằm ở sính lễ hay của hồi môn, mà nằm ở một vấn đề khác: "Hôn sự của bọn muội là được Hoàng Thượng tứ hôn, nhà họ cũng dám coi thường muội ư?"
Lý thị sửng sốt giây lát, rồi khẽ thở dài: "Dù là tứ hôn, thì sau khi đóng cửa lại sống qua ngày, ai biết muội sống thế nào? Lại nói, Hoàng Thượng tứ hôn cho nhiều đôi lắm rồi, dù ngài ấy thật sự muốn quan tâm, cũng chẳng quan tâm xuể."
Lư Hi Ninh ngẫm kỹ lại thì thấy cũng đúng. Nàng bừng hiểu ra: "Cái này gọi là sống chết mặc bay, đúng không?"
Lý thị bị nghẹn họng, không biết nói gì, chỉ biết ngửa mặt nhìn trời. Dù đó có là sự thật đi nữa, cũng không thể nói thẳng tuôn vậy được. Nàng ấy khẽ híp mắt, vờ như vô tình hỏi: "Mấy ngày nay hai huynh muội túm tụm lại một chỗ, thần thần bí bí nói gì thế?"
Lư Hi Ninh nhớ lại lời dặn của Lư Đằng Long rằng không thể nói với Lý thị, mà nàng lại không biết nói dối, nên chỉ đành vội vàng lẻn ra ngoài.
Lý thị: "..."
Hai người này!
Ôi!
Đúng là sầu chết người mà!
---
Hôn sự và sính lễ của quan viên đều được quy định trong quy chế, mỗi cấp quan có một quy định khác nhau. Hạ nhân của phủ Nạp Lan diễn tấu sáo và trống, nâng sính lễ vào cửa. Gia đình Lư Dương Tổ cũng tới giúp đỡ đón tiếp khách khứa. Hôm nay là ngày nhà họ Lư náo nhiệt nhất từ trước tới giờ.
Lý thị bảo rằng căn cứ theo quy củ, Lư Hi Ninh không nên lộ mặt, vì thế dù tò mò tới mức lòng dạ ngứa ngáy, nàng vẫn nghe lời ngồi yên trong phòng, chỉ ghé đầu vào cửa lắng nghe âm thanh náo nhiệt bên ngoài.
Đợi tới khi sân nhà yên tĩnh lại, Lư Hi Ninh vội vàng chạy tới chính viện. Nhóm phụ nhân và cô nương ngồi chật kín phòng, ngay cả tiểu thiếp Trương thị và Lư Uyển Ninh cũng có mặt. Nàng chưa từng gặp nhiều người như vậy, nên trong lúc nhất thời, đầu óc nàng có hơi choáng váng.
Lý thị gọi Lư Hi Ninh tới ngồi bên cạnh mình, rồi đưa danh sách sính lễ cho nàng, vui vẻ nói: "Đây là danh sách sính lễ, muội kiểm tra lại đi."
Trương thị thầm bĩu môi nói: "Người ta chỉ đưa sính lễ theo đúng quy định đã được đặt ra thôi, có gì mà kiểm tra."
Vẻ mặt Lư Uyển Ninh căng thẳng, lén đưa mắt nhìn Lý thị và Lư Hi Ninh, rồi lặng lẽ kéo kéo vạt áo Trương thị, ý bảo ả đừng nói nữa.
Lư Hi Ninh đang nghiêm túc đọc danh sách sính lễ, chẳng thèm để ý tới lời Trương thị nói. Còn Lý thị thì xụ mặt không vui, vì thể diện, nàng ấy không thể không để nương con Trương thị tới góp vui, nhưng chẳng ngờ họ không biết thân biết phận, mở mồm là nói mấy lời chói tai. Quả nhiên thiếp thất không an phận, chẳng phải thứ tốt lành gì.
Nàng ấy còn chưa nói gì, Cao thị - thê tử của Lư Dương Tổ đã ra mặt thay. Thân là chính thất, bà ta không thích nổi mấy ả tiểu thiếp, vì thế cất tiếng trách móc: "Dù là quy định thì cũng có sự khác biệt. Cùng là vàng nhưng cũng có vàng này vàng kia đấy thôi. Lá vàng cũng là vàng, mà gạch vàng cũng là vàng, nhưng trọng lượng và chất lượng của lá vàng sao có thể so với gạch vàng được? Nhìn cây trâm này mà xem, ta suýt thì không cầm lên nổi."
Bà ta khẽ nâng cây trâm trong tay lên, vờ chuẩn bị cài lên đầu Lư Hi Ninh, rồi cất tiếng cười nhạo: "Có vài người ấy mà, luôn không thể thấy người khác sống tốt hơn mình, nhưng biết làm sao đây, mỗi người mỗi phận, dù có hâm mộ hay ghen tị thế nào đi nữa cũng đâu thể thay đổi được, người có mệnh thấp hèn thì cả đời phải thấp hèn thôi."
Cao thị là trưởng bối, thế nên Trương thị chỉ có thể im lặng nghe bà ra răn dạy. Tròng mắt ả khẽ đảo, rồi thầm bĩu môi khinh thường.
Năm đó Lư Hưng Tổ cưng chiều ả, tặng ả vô số bảo bối. Ả đã cất kỹ, dự định sau này bỏ ra làm của hồi môn của Lư Uyển Ninh.
Nhưng ả không dám để lộ chuyện này, bởi nếu bị Lư Đằng Long và Lý thị biết, với lòng dạ đen tối của phu thê họ, chắc chắn sẽ tới dọn sạch kho vàng của ả cho xem.
Lý thị gọi Lư Hi Ninh tới, đánh giá nàng với vẻ mặt phức tạp rồi nói: "Nhà ta nghèo, vốn tẩu còn đang lo của hồi môn của muội, sợ đơn giản quá sẽ bị người ta coi thường. Ngày mai phủ Nạp Lan sẽ tới đưa sính lễ, muội yên tâm, tẩu sẽ không giữ lại, để hết cho muội làm của hồi môn. Sau khi xem bát tự xong, sẽ chọn một ngày tốt để thành thân, tuổi tác hai người cũng không nhỏ nữa, nên tẩu đoán muội sẽ gả trong năm nay thôi."
Trọng điểm của Lư Hi Ninh không nằm ở sính lễ hay của hồi môn, mà nằm ở một vấn đề khác: "Hôn sự của bọn muội là được Hoàng Thượng tứ hôn, nhà họ cũng dám coi thường muội ư?"
Lý thị sửng sốt giây lát, rồi khẽ thở dài: "Dù là tứ hôn, thì sau khi đóng cửa lại sống qua ngày, ai biết muội sống thế nào? Lại nói, Hoàng Thượng tứ hôn cho nhiều đôi lắm rồi, dù ngài ấy thật sự muốn quan tâm, cũng chẳng quan tâm xuể."
Lư Hi Ninh ngẫm kỹ lại thì thấy cũng đúng. Nàng bừng hiểu ra: "Cái này gọi là sống chết mặc bay, đúng không?"
Lý thị bị nghẹn họng, không biết nói gì, chỉ biết ngửa mặt nhìn trời. Dù đó có là sự thật đi nữa, cũng không thể nói thẳng tuôn vậy được. Nàng ấy khẽ híp mắt, vờ như vô tình hỏi: "Mấy ngày nay hai huynh muội túm tụm lại một chỗ, thần thần bí bí nói gì thế?"
Lư Hi Ninh nhớ lại lời dặn của Lư Đằng Long rằng không thể nói với Lý thị, mà nàng lại không biết nói dối, nên chỉ đành vội vàng lẻn ra ngoài.
Lý thị: "..."
Hai người này!
Ôi!
Đúng là sầu chết người mà!
---
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôn sự và sính lễ của quan viên đều được quy định trong quy chế, mỗi cấp quan có một quy định khác nhau. Hạ nhân của phủ Nạp Lan diễn tấu sáo và trống, nâng sính lễ vào cửa. Gia đình Lư Dương Tổ cũng tới giúp đỡ đón tiếp khách khứa. Hôm nay là ngày nhà họ Lư náo nhiệt nhất từ trước tới giờ.
Lý thị bảo rằng căn cứ theo quy củ, Lư Hi Ninh không nên lộ mặt, vì thế dù tò mò tới mức lòng dạ ngứa ngáy, nàng vẫn nghe lời ngồi yên trong phòng, chỉ ghé đầu vào cửa lắng nghe âm thanh náo nhiệt bên ngoài.
Đợi tới khi sân nhà yên tĩnh lại, Lư Hi Ninh vội vàng chạy tới chính viện. Nhóm phụ nhân và cô nương ngồi chật kín phòng, ngay cả tiểu thiếp Trương thị và Lư Uyển Ninh cũng có mặt. Nàng chưa từng gặp nhiều người như vậy, nên trong lúc nhất thời, đầu óc nàng có hơi choáng váng.
Lý thị gọi Lư Hi Ninh tới ngồi bên cạnh mình, rồi đưa danh sách sính lễ cho nàng, vui vẻ nói: "Đây là danh sách sính lễ, muội kiểm tra lại đi."
Trương thị thầm bĩu môi nói: "Người ta chỉ đưa sính lễ theo đúng quy định đã được đặt ra thôi, có gì mà kiểm tra."
Vẻ mặt Lư Uyển Ninh căng thẳng, lén đưa mắt nhìn Lý thị và Lư Hi Ninh, rồi lặng lẽ kéo kéo vạt áo Trương thị, ý bảo ả đừng nói nữa.
Lư Hi Ninh đang nghiêm túc đọc danh sách sính lễ, chẳng thèm để ý tới lời Trương thị nói. Còn Lý thị thì xụ mặt không vui, vì thể diện, nàng ấy không thể không để nương con Trương thị tới góp vui, nhưng chẳng ngờ họ không biết thân biết phận, mở mồm là nói mấy lời chói tai. Quả nhiên thiếp thất không an phận, chẳng phải thứ tốt lành gì.
Nàng ấy còn chưa nói gì, Cao thị - thê tử của Lư Dương Tổ đã ra mặt thay. Thân là chính thất, bà ta không thích nổi mấy ả tiểu thiếp, vì thế cất tiếng trách móc: "Dù là quy định thì cũng có sự khác biệt. Cùng là vàng nhưng cũng có vàng này vàng kia đấy thôi. Lá vàng cũng là vàng, mà gạch vàng cũng là vàng, nhưng trọng lượng và chất lượng của lá vàng sao có thể so với gạch vàng được? Nhìn cây trâm này mà xem, ta suýt thì không cầm lên nổi."
Bà ta khẽ nâng cây trâm trong tay lên, vờ chuẩn bị cài lên đầu Lư Hi Ninh, rồi cất tiếng cười nhạo: "Có vài người ấy mà, luôn không thể thấy người khác sống tốt hơn mình, nhưng biết làm sao đây, mỗi người mỗi phận, dù có hâm mộ hay ghen tị thế nào đi nữa cũng đâu thể thay đổi được, người có mệnh thấp hèn thì cả đời phải thấp hèn thôi."
Cao thị là trưởng bối, thế nên Trương thị chỉ có thể im lặng nghe bà ra răn dạy. Tròng mắt ả khẽ đảo, rồi thầm bĩu môi khinh thường.
Năm đó Lư Hưng Tổ cưng chiều ả, tặng ả vô số bảo bối. Ả đã cất kỹ, dự định sau này bỏ ra làm của hồi môn của Lư Uyển Ninh.
Nhưng ả không dám để lộ chuyện này, bởi nếu bị Lư Đằng Long và Lý thị biết, với lòng dạ đen tối của phu thê họ, chắc chắn sẽ tới dọn sạch kho vàng của ả cho xem.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro