Tiên Sinh, Hôm Nay Ngài Gặp Hoạ Đấy
Cổ trùng
2024-08-26 08:36:30
Cổ trùng trong tay Huyền Linh Tử chính là bằng chứng tốt nhất. Vừa chứng minh được năng lực của ông ta, còn chứng minh được bà cụ Lê thật sự có
điều bất thường. Lòng bàn tay Lê Kim Quốc đã đổ mồ hôi, nhưng vẫn giả vờ kinh ngạc: “Tại sao lại như vậy?”
Mà Lê Nhược Mai bình thường hay ồn ào lại đặc biệt im lặng vào giây phút này. Lê Thiệu không khỏi nghi ngờ việc bà nội trúng cổ có liên quan đến bọn họ.
“Cổ trùng này sẽ không gây hại cho cơ thể mà chỉ làm người trúng cổ nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng, vì vậy nó được gọi là Cổ Thành Thật. Về phần bà Lê bị dính phải nó từ đâu thì lão không thể biết được.”
Lê Kim Quốc thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là thế, xem ra lời mẹ vừa nói đều là suy nghĩ trong lòng cả, anh, bây giờ mà anh vẫn chưa tin sao?”
Đương nhiên Lê Kim Tự không tin, không tin việc mẹ sẽ giao công ty cho Lê Kim Quốc mà ngay cả người tên Huyền Linh Tử này ông ấy cũng giữ thái độ nghi ngờ: “Đại sư, bây giờ mẹ tôi không sao rồi chứ?”
Huyền Linh Tử gật đầu: “Bà Lê đã bình yên vô sự.”
“Nếu mẹ không sao thì những việc này tốt nhất chúng ta nên trực tiếp hỏi mẹ.”
Lê Kim Quốc chần chờ, nhưng sau khi nghe Huyền Linh Tử nói: “Mọi chuyện không cần lo.” thì sắc mặt của ông ta dần trở nên nhẹ nhõm.
“Nếu anh cả không tin thì chúng ta hãy nói rõ trước mặt mẹ.”
Bà cụ Lê lúc này quả thật giống với một người bình thường: “Sao các con lại đến đây?”
Lê Kim Quốc đi đến trước mặt bà: “Mẹ, anh cả không tin mẹ muốn giao công ty cho con. Giờ mẹ đã tỉnh táo rồi, mẹ nói rõ với anh ấy đi.”
Cổ họng bà cụ Lê nghẹn lại, sau đó hắng giọng và nói: “Đúng, mẹ muốn giao công ty cho con quản lý.”
Dù sao Lê Kim Tự cũng là người thường, ông ấy không nhìn ra mẹ mình có gì bất thường: “Mẹ, mẹ thật sự muốn giao công ty cho em hai sao?”
“Đúng, em hai của con rất có năng lực, làm việc có trật tự, mẹ có thể yên tâm khi giao công ty cho nó.”
Lê Kim Quốc đắc ý nói: “Anh cả, bây giờ anh đã hết hy vọng chưa?”
Lê Kim Tự chán nản nói: “Nếu là ý của mẹ thì ngày mai em đến công ty bàn giao đi.”
Mắt thấy công ty đã đến tay, đám người Lê Kim Quốc liền trở nên kiêu ngạo hơn, Lê Cương vốn đã cao ngạo, hiện giờ còn nói một cách mỉa mai: “Ầy, vẫn là A Thiệu khỏe hơn nhiều, trông coi một tiệm cà phê nhàn nhã biết bao, không giống anh sắp phải bận rộn rồi. Nhưng kể ra thì người nhàn rỗi nhất vẫn là chú nhỏ của anh, chậc chậc chậc, đúng là hâm mộ mọi người quá.”
Lê Thiệu cũng không muốn nói nhiều với gã ta: “Anh hai, đừng kiêu căng quá, kẻo sau này bị vả mặt đấy.”
“Hừ, hiện giờ công ty là của nhà anh, còn mấy đứa hả, đứng sang một bên hết đi.”
Lê Dao siết chặt tay, hận không thể đánh gã ta một trận: “Anh hai, anh đừng quá đáng quá!”
“Dao Dao, em là con gái, dù sao sau này cũng phải gả cho người khác thôi. Nhưng em yên tâm đi, có anh hai chống lưng giúp em mà, chắc chắn sẽ tìm cho em một người môn đăng hộ đối.”
“Không cần anh lo, em sẽ tự tìm.”
“Mấy người em tìm toàn loại linh tinh. Nghe nói em đang rất thân với một tên nghèo đúng không? Dao Dao à, em phải mở rộng tầm mắt ra một chút.”
“Anh hai tự lo bản thân cho tốt đi.”
Hiện giờ một nhà Lê Kim Quốc nắm quyền, toàn bộ nhà họ Lê đều nằm trong tay bọn họ. Khúc Yêu Yêu không hiểu mấy chuyện loanh quanh lòng vòng này, cô chỉ cảm thấy bà cụ Lê cũng không giống như lời Huyền Linh Tử nói là đang bị Cổ Thành Thật gì đó khống chế.
“Lê tiên sinh.” Cô gọi Lê Thiệu đến trước mặt mình: “Tôi cảm thấy tình huống của bà của anh vẫn không đúng lắm, nhưng bây giờ quá nhiều người, tôi không nhìn ra điều gì. Có cách nào cho tôi ở riêng với bà ấy không?”
Anh đang định hỏi ý của Khúc Yêu Yêu, không ngờ bây giờ cô không bàn mà lại trùng ý với anh: “Buổi tối anh dẫn em vào.”
***
Sau trò hề ban sáng, mọi người đều mệt mỏi. Nhà cũ vào đêm có vẻ yên lặng lạ thường. Lê Thiệu nhìn ngôi nhà sau bức tường cao, cảm thấy mỉa mai vô cùng. Có lẽ chỉ có khi nói đến ích lợi của bản thân thì bọn họ mới có thể nhớ đến còn có một bà cụ trong nhà, một khi đã đạt được mục đích của mình thì liền quên bẵng bà cụ Lê. Đây là thứ gọi là tình thân sao?
“Lê tiên sinh, anh đừng đau lòng mà, tôi sẽ trị hết bệnh cho bà.” Khúc Yêu Yêu chỉ nghĩ là anh đang lo lắng cho bà cụ Lê nên liền an ủi anh.
Lê Thiệu cười nhẹ với cô: “Anh tin em.”
Nhưng có Khúc Yêu Yêu ở bên cạnh, anh cảm thấy rất tốt.
Bọn họ trở lại nhà cũ vào ban đêm, chỉ có lúc này Khúc Yêu Yêu mới có thể gặp riêng bà cụ Lê.
Lê Thiệu có chìa khóa của nhà cũ, anh mở cửa dẫn Khúc Yêu Yêu vào. Quản gia nghe thấy tiếng động liền đi ra, cảnh giác hỏi: “Ai đó?”
“Là cháu.”
Nghe thấy giọng nói của Lê Thiệu, bà ấy mới yên tâm: “Là cậu ba sao. Sao cậu lại đến đây?”
“Cháu để quên vài thứ, bác đi ngủ đi, cháu tự tìm là được.”
“Được, có chuyện gì thì cậu cứ gọi tôi.”
Quản gia về phòng, Lê Thiệu dẫn Khúc Yêu Yêu lên lầu. Bà cụ Lê đang ngủ, Lê Thiệu không bật đèn vì sợ làm phiền bà ấy. Anh dùng ánh sáng trong di động để chiếu sáng phòng, Khúc Yêu Yêu đi theo sau anh.
Nhìn bên ngoài của bà cụ Lê quả thật không khác gì người thường, nhưng đây chính là sự nguy hiểm của cổ trùng vì chúng ta không biết khi nào mình trúng cổ, càng không biết khi nào mình sẽ mất mạng vì nó.
Khúc Yêu Yêu đã từng nghe bà nói rằng cổ trùng thích máu tươi của người nhất, vì vậy cô cắn ngón tay của mình rồi đặt dưới chóp mũi của bà cụ Lê. Giọt máu chảy từ ngón tay xuống, Lê Thiệu nhìn thấy mà đau lòng: “Nhất định phải làm vậy sao?”
“Ừm, đây là cách tốt nhất để xác định cổ trùng.”
Không bao lâu sau, cơ thể của bà cụ Lê có phản ứng. Một con sâu nhỏ màu đen bò ra từ xoang mũi của bà, dường như nó đang tìm về hướng có máu.
“Ra rồi!” Khi cô đang vui sướng thì con cổ trùng đó như đã bị dọa, nó uốn éo cơ thể rồi chui về. Khúc Yêu Yêu thấy không ổn lắm, chịu đau ép thêm máu ra, nhưng cổ trùng không hề bị lừa, sau khi chui về thì không chịu bò ra nữa: “Xảo quyệt quá!”
Nhưng vậy là cô đã có thể xác định, cổ trùng trong cơ thể bà cụ Lê vốn không được lấy ra. Huyền Linh Tử đang nói dối.
Lê Thiệu cười lạnh: “Xem ra người gọi là đạo trưởng này có giao dịch gì đó với bác hai của anh rồi.”
“Tiếc là tôi không hiểu về cổ trùng lắm, có lẽ Bắc Ngọc sẽ có cách.”
“Không thể tìm anh ta được. Bắc Ngọc là đồ đệ của Huyền Linh Tử, khó mà bảo đảm bọn họ không phải cùng một đám.”
Khúc Yêu Yêu vô thức phản bác: “Không đâu, tên Bắc Ngọc này rất ngay thẳng.”
Lê Thiệu thấy hụt hẫng trong lòng: “Sao em lại tin tưởng anh ta vậy? Ngày hôm đó anh ta cũng ở đây nhưng cũng không hề nói gì, hơn nữa Huyền Linh Tử được chỗ tốt chẳng lẽ sẽ không chia cho Bắc Ngọc sao? Khúc Yêu Yêu, em quen anh ta được bao lâu chứ.”
“Lê tiên sinh, nhằm vào chuyện chứ không nhằm vào người. Ngày hôm đó anh ta ở ngoài cửa nên không biết Huyền Linh Tử đã làm gì, anh không thể vì vậy mà phủ nhận anh ta chứ.”
“Tóm lại anh sẽ không tin anh ta.”
Dù nói thế nào thì Lê Thiệu vẫn không đồng ý cho cô tìm Bắc Ngọc, Khúc Yêu Yêu cũng hơi tức giận.
Suốt một đường hai người không nói chuyện, cứ như vậy về đến nhà. Nhìn thấy bầu không khí bất thường giữa hai người bọn họ, Bạch Huyền hưng phấn nói: “Chà chà chà, hai người cũng có lúc cãi nhau sao?”
Hồng Đàn kéo hắn ta ra sau: “Đừng có thêm dầu vào lửa.”
Nhưng nếu không gây chuyện thì không phải là Bạch Huyền: “Sao đó, có chuyện gì?”
“Là do Lê tiên sinh khó hiểu quá.” Khúc Yêu Yêu tức giận nói.
Lê Thiệu xụ mặt, nói: “Anh khó hiểu? Chẳng bằng nói là em quá tin tưởng vào Bắc Ngọc, chắc tên đó cũng hạ cổ em rồi đúng không?”
“Anh nói chuyện quá đáng lắm đấy!”
Hồng Đàn đến gần hòa giải: “Hai người bình tĩnh chút, có chuyện gì thì nói đàng hoàng.”
“Khúc Yêu Yêu, em nghĩ lại cho rõ, là anh đã cho em ở lại, cho em ăn ở tại nhà anh, không phải Bắc Ngọc! Khoảng thời gian này em đã gây ra bao nhiêu phiền toái cho anh, vừa hết nữ quỷ rồi lại đến hồ ly, em khiến cuộc sống của anh trở thành một mớ hỗn loạn! Bây giờ em lại vì một người đàn ông mà làm ầm làm ĩ với anh, em cảm thấy hợp lý sao?”
“Lê Thiệu! Anh ghét bỏ tôi ăn chực uống chực ở nhà anh chứ gì. Vậy tôi đi cho anh vừa lòng.”
Cô tức giận xoay người bỏ đi, Hồng Đàn cũng không thể kéo cô lại được.
Bạch Huyền đang hưng phấn xem, cãi nhau thì có là gì chứ, tốt nhất là đánh nhau luôn đi: “Thì ra là vậy, chuyện này ta có kinh nghiệm nè. Cặp đôi đang nồng thắm chịu nỗi khổ bị người thứ ba chen vào. Chậc chậc chậc, đúng là làm người và thần đều phẫn nộ mà!”
Lê Thiệu và Khúc Yêu Yêu đồng thanh mắng: “Anh biết cái rắm!”
Bạch Huyền bị phun nước miếng đầy mặt ngượng ngùng nói: “Hai người ầm ĩ nãy giờ nhưng chúng ta nghe vẫn chưa hiểu vì sao. Nhóc, rốt cuộc chuyện gì mà ồn ào đòi bỏ nhà đi thế?”
Khúc Yêu Yêu kể lại đầu đuôi câu chuyện, Bạch Huyền nghe xong quyết định đứng về phía Lê Thiệu: “Lần này ta cảm thấy Lê Thiệu nói rất đúng. Rõ là Bắc Ngọc và ông già Huyền Linh Tử là một bọn mà.”
Hồng Đàn lại có ý phản đối: “Tôi lại cảm thấy Yêu Yêu nói rất đúng. Tuy tên Bắc Ngọc này nói chuyện không xuôi tai lắm nhưng quả thật nhân phẩm không tệ, ít nhất cũng phân biệt rõ ràng đúng sai. Tôi thấy có thể cho anh ta đến thử.”
“Xì, ta nói này, đám con gái các cô có phải chỉ nhìn mặt thôi phải không. Tên mặt trắng đó rót cho mấy cô mấy lời đường mật gì vậy?”
“Tôi thấy các anh rất có ý kiến với anh ta nhỉ? Sao thế, bọn tôi nói anh ta tốt anh không vui à?”
Vốn là Lê Thiệu và Khúc Yêu Yêu đang cãi vã, bây giờ lại biến thành Hồng Đàn tranh cãi với Bạch Huyền.
Nói hồi lâu, mọi người đều mệt mỏi ngồi trên sô pha, để lại một khoảng yên lặng ngắn ngủi trong phòng khách. Cơn giận trong lòng Lê Thiệu gần như đã tiêu tan hết, anh cũng cảm thấy lúc nãy mình nói chuyện hơi quá đáng, vì vậy nhường một bước: “Anh có thể để Bắc Ngọc thử. Nhưng Khúc Yêu Yêu, anh hy vọng sau này em có thể tin tưởng anh hơn thay vì tin những người khác.”
Chim cút nhỏ Khúc Yêu Yêu ngẩng đầu, chớp mắt: “Dạ.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Vậy còn muốn gì nữa?”
“Em không cảm thấy vừa rồi mình đã làm sai chuyện gì à?”
“Không nên cãi nhau với anh?” Thấy Lê Thiệu không đáp lại, cô nói tiếp: “Không nên nói thay Bắc Ngọc?”
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ được một điều: “Không nên nói bỏ nhà đi...”
Lúc này Lê Thiệu mới đáp lại cô: “Biết là được, còn muốn lặp lại chuyện lần trước không?”
“Không muốn.” Khúc Yêu Yêu cũng biết mình có chút cố tình gây chuyện nên trả lời rất thành thật.
Hai người bọn họ đã làm hòa, nhưng quan hệ của Bạch Huyền và Hồng Đàn lại trở nên căng thẳng. Buổi tối khi đi ngủ, Hồng Đàn dùng một chân đá Bạch Huyền rớt khỏi giá mèo, mà Bạch Huyền lại ngủ say như chết, buổi sáng khi hắn tỉnh lại còn tưởng rằng mình đã tự lăn xuống.
Hắn ta cứ cảm thấy mông hơi đau, chẳng lẽ bị té rồi? Bạch Huyền nghĩ mãi cũng nghĩ không ra.
Mà Lê Nhược Mai bình thường hay ồn ào lại đặc biệt im lặng vào giây phút này. Lê Thiệu không khỏi nghi ngờ việc bà nội trúng cổ có liên quan đến bọn họ.
“Cổ trùng này sẽ không gây hại cho cơ thể mà chỉ làm người trúng cổ nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng, vì vậy nó được gọi là Cổ Thành Thật. Về phần bà Lê bị dính phải nó từ đâu thì lão không thể biết được.”
Lê Kim Quốc thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là thế, xem ra lời mẹ vừa nói đều là suy nghĩ trong lòng cả, anh, bây giờ mà anh vẫn chưa tin sao?”
Đương nhiên Lê Kim Tự không tin, không tin việc mẹ sẽ giao công ty cho Lê Kim Quốc mà ngay cả người tên Huyền Linh Tử này ông ấy cũng giữ thái độ nghi ngờ: “Đại sư, bây giờ mẹ tôi không sao rồi chứ?”
Huyền Linh Tử gật đầu: “Bà Lê đã bình yên vô sự.”
“Nếu mẹ không sao thì những việc này tốt nhất chúng ta nên trực tiếp hỏi mẹ.”
Lê Kim Quốc chần chờ, nhưng sau khi nghe Huyền Linh Tử nói: “Mọi chuyện không cần lo.” thì sắc mặt của ông ta dần trở nên nhẹ nhõm.
“Nếu anh cả không tin thì chúng ta hãy nói rõ trước mặt mẹ.”
Bà cụ Lê lúc này quả thật giống với một người bình thường: “Sao các con lại đến đây?”
Lê Kim Quốc đi đến trước mặt bà: “Mẹ, anh cả không tin mẹ muốn giao công ty cho con. Giờ mẹ đã tỉnh táo rồi, mẹ nói rõ với anh ấy đi.”
Cổ họng bà cụ Lê nghẹn lại, sau đó hắng giọng và nói: “Đúng, mẹ muốn giao công ty cho con quản lý.”
Dù sao Lê Kim Tự cũng là người thường, ông ấy không nhìn ra mẹ mình có gì bất thường: “Mẹ, mẹ thật sự muốn giao công ty cho em hai sao?”
“Đúng, em hai của con rất có năng lực, làm việc có trật tự, mẹ có thể yên tâm khi giao công ty cho nó.”
Lê Kim Quốc đắc ý nói: “Anh cả, bây giờ anh đã hết hy vọng chưa?”
Lê Kim Tự chán nản nói: “Nếu là ý của mẹ thì ngày mai em đến công ty bàn giao đi.”
Mắt thấy công ty đã đến tay, đám người Lê Kim Quốc liền trở nên kiêu ngạo hơn, Lê Cương vốn đã cao ngạo, hiện giờ còn nói một cách mỉa mai: “Ầy, vẫn là A Thiệu khỏe hơn nhiều, trông coi một tiệm cà phê nhàn nhã biết bao, không giống anh sắp phải bận rộn rồi. Nhưng kể ra thì người nhàn rỗi nhất vẫn là chú nhỏ của anh, chậc chậc chậc, đúng là hâm mộ mọi người quá.”
Lê Thiệu cũng không muốn nói nhiều với gã ta: “Anh hai, đừng kiêu căng quá, kẻo sau này bị vả mặt đấy.”
“Hừ, hiện giờ công ty là của nhà anh, còn mấy đứa hả, đứng sang một bên hết đi.”
Lê Dao siết chặt tay, hận không thể đánh gã ta một trận: “Anh hai, anh đừng quá đáng quá!”
“Dao Dao, em là con gái, dù sao sau này cũng phải gả cho người khác thôi. Nhưng em yên tâm đi, có anh hai chống lưng giúp em mà, chắc chắn sẽ tìm cho em một người môn đăng hộ đối.”
“Không cần anh lo, em sẽ tự tìm.”
“Mấy người em tìm toàn loại linh tinh. Nghe nói em đang rất thân với một tên nghèo đúng không? Dao Dao à, em phải mở rộng tầm mắt ra một chút.”
“Anh hai tự lo bản thân cho tốt đi.”
Hiện giờ một nhà Lê Kim Quốc nắm quyền, toàn bộ nhà họ Lê đều nằm trong tay bọn họ. Khúc Yêu Yêu không hiểu mấy chuyện loanh quanh lòng vòng này, cô chỉ cảm thấy bà cụ Lê cũng không giống như lời Huyền Linh Tử nói là đang bị Cổ Thành Thật gì đó khống chế.
“Lê tiên sinh.” Cô gọi Lê Thiệu đến trước mặt mình: “Tôi cảm thấy tình huống của bà của anh vẫn không đúng lắm, nhưng bây giờ quá nhiều người, tôi không nhìn ra điều gì. Có cách nào cho tôi ở riêng với bà ấy không?”
Anh đang định hỏi ý của Khúc Yêu Yêu, không ngờ bây giờ cô không bàn mà lại trùng ý với anh: “Buổi tối anh dẫn em vào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
***
Sau trò hề ban sáng, mọi người đều mệt mỏi. Nhà cũ vào đêm có vẻ yên lặng lạ thường. Lê Thiệu nhìn ngôi nhà sau bức tường cao, cảm thấy mỉa mai vô cùng. Có lẽ chỉ có khi nói đến ích lợi của bản thân thì bọn họ mới có thể nhớ đến còn có một bà cụ trong nhà, một khi đã đạt được mục đích của mình thì liền quên bẵng bà cụ Lê. Đây là thứ gọi là tình thân sao?
“Lê tiên sinh, anh đừng đau lòng mà, tôi sẽ trị hết bệnh cho bà.” Khúc Yêu Yêu chỉ nghĩ là anh đang lo lắng cho bà cụ Lê nên liền an ủi anh.
Lê Thiệu cười nhẹ với cô: “Anh tin em.”
Nhưng có Khúc Yêu Yêu ở bên cạnh, anh cảm thấy rất tốt.
Bọn họ trở lại nhà cũ vào ban đêm, chỉ có lúc này Khúc Yêu Yêu mới có thể gặp riêng bà cụ Lê.
Lê Thiệu có chìa khóa của nhà cũ, anh mở cửa dẫn Khúc Yêu Yêu vào. Quản gia nghe thấy tiếng động liền đi ra, cảnh giác hỏi: “Ai đó?”
“Là cháu.”
Nghe thấy giọng nói của Lê Thiệu, bà ấy mới yên tâm: “Là cậu ba sao. Sao cậu lại đến đây?”
“Cháu để quên vài thứ, bác đi ngủ đi, cháu tự tìm là được.”
“Được, có chuyện gì thì cậu cứ gọi tôi.”
Quản gia về phòng, Lê Thiệu dẫn Khúc Yêu Yêu lên lầu. Bà cụ Lê đang ngủ, Lê Thiệu không bật đèn vì sợ làm phiền bà ấy. Anh dùng ánh sáng trong di động để chiếu sáng phòng, Khúc Yêu Yêu đi theo sau anh.
Nhìn bên ngoài của bà cụ Lê quả thật không khác gì người thường, nhưng đây chính là sự nguy hiểm của cổ trùng vì chúng ta không biết khi nào mình trúng cổ, càng không biết khi nào mình sẽ mất mạng vì nó.
Khúc Yêu Yêu đã từng nghe bà nói rằng cổ trùng thích máu tươi của người nhất, vì vậy cô cắn ngón tay của mình rồi đặt dưới chóp mũi của bà cụ Lê. Giọt máu chảy từ ngón tay xuống, Lê Thiệu nhìn thấy mà đau lòng: “Nhất định phải làm vậy sao?”
“Ừm, đây là cách tốt nhất để xác định cổ trùng.”
Không bao lâu sau, cơ thể của bà cụ Lê có phản ứng. Một con sâu nhỏ màu đen bò ra từ xoang mũi của bà, dường như nó đang tìm về hướng có máu.
“Ra rồi!” Khi cô đang vui sướng thì con cổ trùng đó như đã bị dọa, nó uốn éo cơ thể rồi chui về. Khúc Yêu Yêu thấy không ổn lắm, chịu đau ép thêm máu ra, nhưng cổ trùng không hề bị lừa, sau khi chui về thì không chịu bò ra nữa: “Xảo quyệt quá!”
Nhưng vậy là cô đã có thể xác định, cổ trùng trong cơ thể bà cụ Lê vốn không được lấy ra. Huyền Linh Tử đang nói dối.
Lê Thiệu cười lạnh: “Xem ra người gọi là đạo trưởng này có giao dịch gì đó với bác hai của anh rồi.”
“Tiếc là tôi không hiểu về cổ trùng lắm, có lẽ Bắc Ngọc sẽ có cách.”
“Không thể tìm anh ta được. Bắc Ngọc là đồ đệ của Huyền Linh Tử, khó mà bảo đảm bọn họ không phải cùng một đám.”
Khúc Yêu Yêu vô thức phản bác: “Không đâu, tên Bắc Ngọc này rất ngay thẳng.”
Lê Thiệu thấy hụt hẫng trong lòng: “Sao em lại tin tưởng anh ta vậy? Ngày hôm đó anh ta cũng ở đây nhưng cũng không hề nói gì, hơn nữa Huyền Linh Tử được chỗ tốt chẳng lẽ sẽ không chia cho Bắc Ngọc sao? Khúc Yêu Yêu, em quen anh ta được bao lâu chứ.”
“Lê tiên sinh, nhằm vào chuyện chứ không nhằm vào người. Ngày hôm đó anh ta ở ngoài cửa nên không biết Huyền Linh Tử đã làm gì, anh không thể vì vậy mà phủ nhận anh ta chứ.”
“Tóm lại anh sẽ không tin anh ta.”
Dù nói thế nào thì Lê Thiệu vẫn không đồng ý cho cô tìm Bắc Ngọc, Khúc Yêu Yêu cũng hơi tức giận.
Suốt một đường hai người không nói chuyện, cứ như vậy về đến nhà. Nhìn thấy bầu không khí bất thường giữa hai người bọn họ, Bạch Huyền hưng phấn nói: “Chà chà chà, hai người cũng có lúc cãi nhau sao?”
Hồng Đàn kéo hắn ta ra sau: “Đừng có thêm dầu vào lửa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng nếu không gây chuyện thì không phải là Bạch Huyền: “Sao đó, có chuyện gì?”
“Là do Lê tiên sinh khó hiểu quá.” Khúc Yêu Yêu tức giận nói.
Lê Thiệu xụ mặt, nói: “Anh khó hiểu? Chẳng bằng nói là em quá tin tưởng vào Bắc Ngọc, chắc tên đó cũng hạ cổ em rồi đúng không?”
“Anh nói chuyện quá đáng lắm đấy!”
Hồng Đàn đến gần hòa giải: “Hai người bình tĩnh chút, có chuyện gì thì nói đàng hoàng.”
“Khúc Yêu Yêu, em nghĩ lại cho rõ, là anh đã cho em ở lại, cho em ăn ở tại nhà anh, không phải Bắc Ngọc! Khoảng thời gian này em đã gây ra bao nhiêu phiền toái cho anh, vừa hết nữ quỷ rồi lại đến hồ ly, em khiến cuộc sống của anh trở thành một mớ hỗn loạn! Bây giờ em lại vì một người đàn ông mà làm ầm làm ĩ với anh, em cảm thấy hợp lý sao?”
“Lê Thiệu! Anh ghét bỏ tôi ăn chực uống chực ở nhà anh chứ gì. Vậy tôi đi cho anh vừa lòng.”
Cô tức giận xoay người bỏ đi, Hồng Đàn cũng không thể kéo cô lại được.
Bạch Huyền đang hưng phấn xem, cãi nhau thì có là gì chứ, tốt nhất là đánh nhau luôn đi: “Thì ra là vậy, chuyện này ta có kinh nghiệm nè. Cặp đôi đang nồng thắm chịu nỗi khổ bị người thứ ba chen vào. Chậc chậc chậc, đúng là làm người và thần đều phẫn nộ mà!”
Lê Thiệu và Khúc Yêu Yêu đồng thanh mắng: “Anh biết cái rắm!”
Bạch Huyền bị phun nước miếng đầy mặt ngượng ngùng nói: “Hai người ầm ĩ nãy giờ nhưng chúng ta nghe vẫn chưa hiểu vì sao. Nhóc, rốt cuộc chuyện gì mà ồn ào đòi bỏ nhà đi thế?”
Khúc Yêu Yêu kể lại đầu đuôi câu chuyện, Bạch Huyền nghe xong quyết định đứng về phía Lê Thiệu: “Lần này ta cảm thấy Lê Thiệu nói rất đúng. Rõ là Bắc Ngọc và ông già Huyền Linh Tử là một bọn mà.”
Hồng Đàn lại có ý phản đối: “Tôi lại cảm thấy Yêu Yêu nói rất đúng. Tuy tên Bắc Ngọc này nói chuyện không xuôi tai lắm nhưng quả thật nhân phẩm không tệ, ít nhất cũng phân biệt rõ ràng đúng sai. Tôi thấy có thể cho anh ta đến thử.”
“Xì, ta nói này, đám con gái các cô có phải chỉ nhìn mặt thôi phải không. Tên mặt trắng đó rót cho mấy cô mấy lời đường mật gì vậy?”
“Tôi thấy các anh rất có ý kiến với anh ta nhỉ? Sao thế, bọn tôi nói anh ta tốt anh không vui à?”
Vốn là Lê Thiệu và Khúc Yêu Yêu đang cãi vã, bây giờ lại biến thành Hồng Đàn tranh cãi với Bạch Huyền.
Nói hồi lâu, mọi người đều mệt mỏi ngồi trên sô pha, để lại một khoảng yên lặng ngắn ngủi trong phòng khách. Cơn giận trong lòng Lê Thiệu gần như đã tiêu tan hết, anh cũng cảm thấy lúc nãy mình nói chuyện hơi quá đáng, vì vậy nhường một bước: “Anh có thể để Bắc Ngọc thử. Nhưng Khúc Yêu Yêu, anh hy vọng sau này em có thể tin tưởng anh hơn thay vì tin những người khác.”
Chim cút nhỏ Khúc Yêu Yêu ngẩng đầu, chớp mắt: “Dạ.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Vậy còn muốn gì nữa?”
“Em không cảm thấy vừa rồi mình đã làm sai chuyện gì à?”
“Không nên cãi nhau với anh?” Thấy Lê Thiệu không đáp lại, cô nói tiếp: “Không nên nói thay Bắc Ngọc?”
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ được một điều: “Không nên nói bỏ nhà đi...”
Lúc này Lê Thiệu mới đáp lại cô: “Biết là được, còn muốn lặp lại chuyện lần trước không?”
“Không muốn.” Khúc Yêu Yêu cũng biết mình có chút cố tình gây chuyện nên trả lời rất thành thật.
Hai người bọn họ đã làm hòa, nhưng quan hệ của Bạch Huyền và Hồng Đàn lại trở nên căng thẳng. Buổi tối khi đi ngủ, Hồng Đàn dùng một chân đá Bạch Huyền rớt khỏi giá mèo, mà Bạch Huyền lại ngủ say như chết, buổi sáng khi hắn tỉnh lại còn tưởng rằng mình đã tự lăn xuống.
Hắn ta cứ cảm thấy mông hơi đau, chẳng lẽ bị té rồi? Bạch Huyền nghĩ mãi cũng nghĩ không ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro