Tiên Sinh, Hôm Nay Ngài Gặp Hoạ Đấy
Xem bói
2024-08-26 08:36:30
Chùa Phổ Nguyên ở phía Nam thành phố Du Châu là ngôi chùa có nhiều hương khói nhất trong phạm vi trăm dặm quanh đây. Đại sư Nguyên Thanh trong chùa có bản lĩnh xem mệnh. Khách hành hương muốn mời ngài tiêu trừ tai họa hay giải thích thắc mắc có thể xếp hàng từ giữa sườn núi đến tận chân núi.
Khách hành hương nhiều, những người bán dạo muốn chia chén canh cũng nhiều.
Hai bên thềm đá dẫn lên chùa bày đầy sạp bán Phật châu, bán nhang nến, bán những vật trang trí nhỏ... nhưng phần nhiều là sạp bói mệnh cho người ta.
“Xem bói xem bói đây, không đúng không lấy tiền!”
Loa khuếch đại âm thanh kiểu cũ đang phát đi phát lại liên tục tiếng phổ thông không chuẩn của đàn ông trộn lẫn với âm thanh dòng điện. Suy cho cùng thì thời đại đang phát triển, giờ ngay cả thét to cũng không cần tự mình thét.
Khúc Yêu Yêu bắt chéo hai chân nằm trên ghế bập bênh, kính râm màu đen che khuất nửa trên khuôn mặt, phần còn lại của khuôn mặt bị che bởi bao nilon màu đỏ.
Bàn tay trắng nõn cầm hạt dưa bỏ vào trong miệng, “tanh tách” một cái, ruột hạt dưa đã rớt ra, phần vỏ hạt dưa còn lại được phun thẳng vào bao nilon, khá tiện lợi.
“Sư phụ, xem bói.”
Khúc Yêu Yêu không phản ứng lại, vẫn cứ cắn hạt dưa “tanh tách”.
Người đó lại gọi một tiếng: “Sư phụ! Xem bói!”
Bấy giờ Khúc Yêu Yêu mới phản ứng lại, đang gọi cô đây mà. Cô ngồi thẳng dậy, kính râm tuột xuống dọc theo sống mũi.
“Muốn... Khụ khụ khụ, muốn xem gì?” Ăn hạt dưa nhiều quá, khô hết cả họng.
Người phụ nữ mặc váy dài in hoa nhỏ nhìn cô một cái rồi cười khẽ: “Ôi chà, còn có đạo sĩ là vị thành niên nữa sao?”
Khúc Yêu Yêu cười trả lời: “Chị ơi, em đã mười chín rồi!”
Cũng không trách chị ta nhìn lầm, Khúc Yêu Yêu có nét hơi phúng phính của trẻ con khiến cô trông nhỏ tuổi hơn hẳn. Áo đạo sĩ* to rộng thùng thình tròng lên người làm thân hình cô càng thêm mảnh khảnh.
(*) Áo đạo sĩ:
undefined
Người đàn ông đứng cạnh chị ta lộ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Tiểu Uyển, chúng ta nên đi thôi, vừa nhìn người này đã biết là kẻ lừa đảo rồi.”
Lời này Khúc Yêu Yêu không thích nghe, “Chú à, còn chưa xem mà chú đã bảo tôi là kẻ lừa đảo thì có hơi qua loa rồi đấy.”
Lâm Uyển lôi kéo gã ngồi xuống: “Không sao đâu, cứ nghe thử xem vị tiểu sư phụ này nói thế nào.”
Người đàn ông đứng im không động đậy: “Cô ta chỉ là một con nhóc thôi, có thể biết gì chứ.”
“Nói vậy là sai rồi nha.” Khúc Yêu Yêu chỉ vào lá cờ bên cạnh sạp xem bói, nói: “Thấy chữ trên đây không? Không đúng không lấy tiền. Đợi lát nữa nếu hai người cảm thấy tôi tính không đúng thì cứ việc rời đi, tôi sẽ không lấy xu nào.”
Người đàn ông thỏa hiệp, ngồi xuống trên một cái ghế trống khác.
Khúc Yêu Yêu lấy ba đồng tiền từ trong túi, cười khanh khách hỏi: “Chị gái muốn xem gì nào?”
Lâm Uyển nói: “Xem sự nghiệp.”
Khúc Yêu Yêu nhìn người phụ nữ đang cười tươi như hoa trước mắt, lại liếc qua người đàn ông có vẻ mặt không vui bên cạnh, nói: “Chị ơi, sự nghiệp thì chị không cần xem đâu, em thấy chị là mệnh phú quý trời sinh, sự nghiệp nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió. Không bằng em xem nhân duyên cho chị nhé?”
Lâm Uyển mỉm cười: “Không cần, chị có người yêu rồi.”
“Ầyyy, nhưng người bên cạnh này cũng không hẳn là người có duyên với chị mà.”
Người đàn ông dùng tay đập thật mạnh lên bàn, phẫn nộ quát: “Cô có ý gì!”
Khúc Yêu Yêu cũng không sợ hãi, chỉ vào khuôn mặt gã ta rồi nói: “Xương gò má nhô ra theo chiều ngang, là người có nhiều dục vọng. Đuôi mắt có nốt ruồi, là người có vận đào hoa mạnh. Lại nhìn thần sắc của chú... Chậc chậc chậc, dạo này xung quanh chú có nhiều hoa đào đang nở nhỉ.”
Lâm Uyển vừa nghe vậy bèn lập tức tra hỏi: “Tống Triết, tối hôm qua anh nói là phải tăng ca, có phải anh đã ra ngoài cùng người phụ nữ khác hay không!”
Tống Triết giải thích: “Đương nhiên là không rồi, tối hôm qua anh tăng ca thật mà. Không tin thì em hỏi Tiểu Trần đi, bọn anh đã ở cùng nhau hôm qua.” Gã ta chỉ vào Khúc Yêu Yêu và mắng: “Đồ lừa đảo ăn nói bậy bạ, nếu còn dám nói bậy thì tao sẽ không tha cho mày đâu.”
Khúc Yêu Yêu ra vẻ sợ hãi: “Chú à, chẳng lẽ chú muốn đánh tôi ư?”
Lâm Uyển giữ chặt gã lại, “Được rồi, không có thì không có, em tin anh là được chứ gì.” Chị ta thấy Khúc Yêu Yêu cũng khá đáng thương, còn nhỏ tuổi đã phải ra ngoài làm việc này nên lấy một trăm tệ từ trong túi để lên bàn: “Cảm ơn tiểu sư phụ.”
Khúc Yêu Yêu hơi kinh ngạc: “Không cần đâu chị gái, em không lấy tiền.”
Giọng nói của Lâm Uyển rất dịu dàng: “Cứ nhận đi, số tiền này cũng không nhiều lắm.”
Khúc Yêu Yêu quơ quơ tay với chị ta, bảo Lâm Uyển cúi lại gần: “Chị ơi, vừa rồi em nói thật đấy. Đào hoa của chú đó hẳn có liên quan đến công tác, chị nên để ý hơn nhé.”
“Được, chị biết rồi.”
“Vậy tạm biệt chị.”
Khúc Yêu Yêu vẫy tay tạm biệt chị ta, sau khi bọn họ xoay người đi thì nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất. Cô lấy tờ giấy trên bàn vò thành một cục tròn rồi ném mạnh vào chân Tống Triết.
Tống Triết “ui da” một tiếng, chân phải quỳ xuống đất, di động trong túi gã rơi ra, trên màn hình hiện lên một tin nhắn mới:
[Anh Tiểu Tống ơi, cảm ơn anh đã đến dự tiệc sinh nhật của em tối hôm qua. Em thực sự rất vui. Đêm nay anh có thời gian cùng đi ăn cơm với em không?]
Khuôn mặt Lâm Uyển lộ ra vẻ lạnh lùng: “Anh Tiểu Tống? Tiệc sinh nhật?”
Tống Triết không rảnh để ý đến cơn đau, gã ta lập tức đứng lên cầm lấy tay Lâm Uyển: “Tiểu Uyển em nghe anh giải thích. Cô ấy là thực tập sinh mới đến của công ty bọn anh, anh sợ em hiểu lầm nên mới nói là tăng ca. Đồng nghiệp trong bộ phận bọn anh đều đi cả.”
Lâm Uyển cười lạnh: “Tống Triết, chúng ta chia tay đi!”
“Tiểu Uyển, Tiểu Uyển!”
Khúc Yêu Yêu lắc đầu thở dài: “Hầy, em đã nói gã ta không phải người tốt rồi mà.”
***
Trong chùa Phổ Nguyên, không gian lan tỏa mùi đàn hương, khói trắng lượn lờ, yên tĩnh vô cùng. Nguyên Thanh cầm lấy ấm trà sứ men xanh, rót cho hai người ngồi đối diện mỗi người một tách trà: “Bà Lê, dạo này bà có khỏe không?”
Bà cụ Lê gật đầu: “Tôi thì không sao cả, chỉ là đứa cháu trai này của tôi, haizz…” Bà thở dài, “Nó lại bị mấy thứ kia quấn lấy. Đại sư Nguyên Thanh, lại phải phiền ngài rồi.”
Đôi mắt của Nguyên Thanh vừa sâu vừa trong, ngài nhìn chàng trai trẻ tuổi bên cạnh bà cụ Lê, khuôn mặt anh tái nhợt và tiều tụy: “Đúng là bị theo rồi.”
Bà cụ Lê lo lắng hỏi: “Vậy có cách nào không đại sư?”
Nguyên Thanh còn chưa trả lời, Lê Thiệu đã ho nhẹ hai tiếng, bình tĩnh nói: “Bà nội, cháu chỉ bị cảm lạnh thôi, không nghiêm trọng như vậy đâu.”
“Ha ha, xem ra Lê tiểu thí chủ vẫn không tin những chuyện này.”
Giọng Lê Thiệu khàn khàn nói: “Thuyết về quỷ thần không có cơ sở khoa học, đương nhiên tôi sẽ không tin.”
Bà cụ Lê trừng anh: “Cửa Phật là nơi trang trọng, đừng nói bậy.” Bà làm một động tác lễ Phật với Nguyên Thanh: “A Thiệu chưa hiểu chuyện, xin đại sư đừng trách.”
Nguyên Thanh cười xua tay: “Không sao đâu, người trần có nghìn mặt, mỗi người một suy nghĩ khác nhau.”
“A Thiệu, cháu ra ngoài chờ bà đi.”
Lê Thiệu cũng không muốn ngồi trơ ở chỗ này nên đứng dậy nói: “Bà nội, có việc gì thì gọi điện thoại cho cháu nhé.”
Sau khi ra cửa, Lê Thiệu không còn ngửi thấy mùi đàn hương bên trong nữa, bầu không khí trong lành hơn nhiều. Một cơn gió nhẹ thổi qua, Lê Thiệu chống cột ho khan vài tiếng. Rõ là mới tháng Tám nhưng anh đã mặc áo khoác dài, hẳn là gần đây ngủ không ngon, sức đề kháng giảm mới dẫn tới việc bị cảm.
Lê Thiệu bước xuống thềm đá, chuẩn bị quay về xe lấy cốc nước.
Không ngờ anh mới đi được nửa đường lại bị người chặn lại, đó là một cô gái nhỏ mặc áo đạo sĩ: “Xin tiên sinh hãy dừng bước, tôi bấm tay tính toán, hôm nay ngài sẽ gặp họa đấy!”
Thì ra là đồ lừa đảo, Lê Thiệu vòng qua cô tiếp tục bước xuống.
Khúc Yêu Yêu đi theo phía sau anh, nói: “Tiên sinh, tiên sinh, ngài chờ tôi một chút! Tôi thấy ấn đường của ngài biến thành màu đen, sắc mặt trắng bệch, đây là tướng mạo bị hao tổn dương khí đó. Ngài bị quỷ nhỏ đeo bám, nếu không giải quyết chắc chắn sẽ có họa chết người!”
Lê Thiệu dừng chân lại, lạnh lùng nhìn cô: “Nếu cô còn quấy rầy nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
Khúc Yêu Yêu vội vàng nói: “Tiên sinh, ngài nghe tôi nói trước đã. Gần đây ngài có gặp phải vài chuyện kỳ lạ không? Ví như đồ vật trong nhà thường xuyên biến mất rồi lại xuất hiện, hoặc là ban đêm khi ngủ thường gặp ác mộng rồi bừng tỉnh?”
Lê Thiệu kinh ngạc, làm sao cô biết được? Nhưng anh ngẫm lại, đây vốn là kịch bản thường thấy của mấy kẻ lừa đảo.
Anh lấy di động ra áp vào tai: “A lô anh cảnh sát, tôi muốn báo án, ở đây có một kẻ lừa đảo...”
“Ê đừng đừng đừng! Tôi đi ngay là được chứ gì!” Khúc Yêu Yêu ũ rũ gục đầu, sao người này cứng mềm đều không chịu vậy chứ.
Bà cụ Lê từ trong chùa đi ra, nhìn thấy cháu trai nhà mình đang tranh chấp với một cô bé mặc áo đạo sĩ, bà bước nhanh qua hỏi: “Có chuyện gì vậy cháu?”
Lê Thiệu đỡ lấy bà: “Không có chuyện gì đâu ạ, gặp phải kẻ lừa đảo thôi.”
Khúc Yêu Yêu bĩu môi: “Tôi không phải kẻ lừa đảo. Bà ơi, vị tiên sinh này đang bị quỷ đeo bám, cháu chỉ muốn cứu ngài ấy thôi.”
Bà cụ Lê bình tĩnh hỏi: “À? Vậy xin hỏi tiểu sư phụ có biện pháp nào giúp nó không?”
“Bà nội...”
“Cháu im miệng!”
Khúc Yêu Yêu lấy ra một cái túi thơm từ trong túi đưa cho Lê Thiệu, “Tiên sinh, nếu ngài gặp nguy hiểm thì hãy mở túi thơm này ra. Nó có thể cứu ngài một mạng.”
Lê Thiệu không nhận, bà cụ Lê cầm lấy, trực tiếp nhét vào ngực Lê Thiệu: “Cất cho kĩ.”
“Bà nội, đây toàn là lừa gạt thôi.”
Bà cụ Lê không quan tâm: “Nếu cháu dám ném thì đừng có nhận người bà này.”
Lê Thiệu bất đắc dĩ, đành phải bỏ nó vào túi quần.
“Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền?” Lê Thiệu chỉ coi là cô đang lừa tiền.
Khúc Yêu Yêu lại lắc đầu: “Tôi không cần tiền, chỉ muốn giúp ngài mà thôi.” Cô đi đến phía sau Lê Thiệu, vỗ nhẹ vào cổ anh rồi dặn dò: “Tiên sinh, nhất định phải làm theo chỉ dẫn trong túi thơm nhé.”
Cô đã đạt được mục đích của mình nên mỉm cười chạy đi.
Bà cụ Lê nhìn bóng lưng chạy đi của cô, nhớ đến lời vừa rồi của Nguyên Thanh.
“Kiếp nạn của Lê tiểu thí chủ đến rồi.”
“Vậy đại sư có cách nào không?”
“Bà đừng lo lắng, người có duyên với Lê tiểu thí chủ cũng sẽ xuất hiện.”
“Người có duyên đó tên họ là gì, nhà ở nơi nào?”
Nguyên Thanh chỉ cười: “Đến lúc nên xuất hiện thì người đó tự nhiên sẽ xuất hiện.”
Bà cụ Lê thầm nghĩ: “Chẳng lẽ người có duyên với A Thiệu chính là cô gái kia?”
Lê Thiệu gọi bà: “Bà nội, có chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì đâu, đi thôi, về nhà thôi.”
***
Khúc Yêu Yêu vui vẻ trở về sạp hàng thì thấy một người đàn ông để tóc kiểu đạo sĩ đang đứng ở đó tìm đồ.
Miệng còn lầm bầm: “Quần áo của mình đâu?”
Nguy rồi!
Khúc Yêu Yêu muốn chuồn đi nhưng lại bị lão ta túm cổ áo: “Con nhóc trộm đồ chạy đi đâu!”
Cô cười hì hì: “Tôi cảm thấy cái áo dài này đẹp nên mượn mặc thử. Nè, trả cho ông.”
Lão đạo sĩ rút áo đạo sĩ từ trong tay cô ra. Lão ta chỉ xuống chân núi đi WC thôi mà đã bị con nhóc trộm đồ này chiếm chỗ rồi.
Cũng may đồ trên sạp hàng không thiếu gì. Lão đạo sĩ còn muốn nói gì nhưng khi quay đầu nhìn lại thì Khúc Yêu Yêu đã sớm chạy mất tăm.
“Xem như nhóc biết điều!”
Lão đạo sĩ ngồi trên ghế bập bênh, thò tay vào bao nilon lấy hạt dưa ăn nhưng chỉ túm được một nắm vỏ, thậm chí bên trên còn dính nước miếng của Khúc Yêu Yêu. Lão ta tức đến vểnh râu trừng mắt: “Đúng là rất có bản lĩnh đấy! Nhưng nhóc không thể chừa lại cho ông đây một chút sao hả!”
Khách hành hương nhiều, những người bán dạo muốn chia chén canh cũng nhiều.
Hai bên thềm đá dẫn lên chùa bày đầy sạp bán Phật châu, bán nhang nến, bán những vật trang trí nhỏ... nhưng phần nhiều là sạp bói mệnh cho người ta.
“Xem bói xem bói đây, không đúng không lấy tiền!”
Loa khuếch đại âm thanh kiểu cũ đang phát đi phát lại liên tục tiếng phổ thông không chuẩn của đàn ông trộn lẫn với âm thanh dòng điện. Suy cho cùng thì thời đại đang phát triển, giờ ngay cả thét to cũng không cần tự mình thét.
Khúc Yêu Yêu bắt chéo hai chân nằm trên ghế bập bênh, kính râm màu đen che khuất nửa trên khuôn mặt, phần còn lại của khuôn mặt bị che bởi bao nilon màu đỏ.
Bàn tay trắng nõn cầm hạt dưa bỏ vào trong miệng, “tanh tách” một cái, ruột hạt dưa đã rớt ra, phần vỏ hạt dưa còn lại được phun thẳng vào bao nilon, khá tiện lợi.
“Sư phụ, xem bói.”
Khúc Yêu Yêu không phản ứng lại, vẫn cứ cắn hạt dưa “tanh tách”.
Người đó lại gọi một tiếng: “Sư phụ! Xem bói!”
Bấy giờ Khúc Yêu Yêu mới phản ứng lại, đang gọi cô đây mà. Cô ngồi thẳng dậy, kính râm tuột xuống dọc theo sống mũi.
“Muốn... Khụ khụ khụ, muốn xem gì?” Ăn hạt dưa nhiều quá, khô hết cả họng.
Người phụ nữ mặc váy dài in hoa nhỏ nhìn cô một cái rồi cười khẽ: “Ôi chà, còn có đạo sĩ là vị thành niên nữa sao?”
Khúc Yêu Yêu cười trả lời: “Chị ơi, em đã mười chín rồi!”
Cũng không trách chị ta nhìn lầm, Khúc Yêu Yêu có nét hơi phúng phính của trẻ con khiến cô trông nhỏ tuổi hơn hẳn. Áo đạo sĩ* to rộng thùng thình tròng lên người làm thân hình cô càng thêm mảnh khảnh.
(*) Áo đạo sĩ:
undefined
Người đàn ông đứng cạnh chị ta lộ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Tiểu Uyển, chúng ta nên đi thôi, vừa nhìn người này đã biết là kẻ lừa đảo rồi.”
Lời này Khúc Yêu Yêu không thích nghe, “Chú à, còn chưa xem mà chú đã bảo tôi là kẻ lừa đảo thì có hơi qua loa rồi đấy.”
Lâm Uyển lôi kéo gã ngồi xuống: “Không sao đâu, cứ nghe thử xem vị tiểu sư phụ này nói thế nào.”
Người đàn ông đứng im không động đậy: “Cô ta chỉ là một con nhóc thôi, có thể biết gì chứ.”
“Nói vậy là sai rồi nha.” Khúc Yêu Yêu chỉ vào lá cờ bên cạnh sạp xem bói, nói: “Thấy chữ trên đây không? Không đúng không lấy tiền. Đợi lát nữa nếu hai người cảm thấy tôi tính không đúng thì cứ việc rời đi, tôi sẽ không lấy xu nào.”
Người đàn ông thỏa hiệp, ngồi xuống trên một cái ghế trống khác.
Khúc Yêu Yêu lấy ba đồng tiền từ trong túi, cười khanh khách hỏi: “Chị gái muốn xem gì nào?”
Lâm Uyển nói: “Xem sự nghiệp.”
Khúc Yêu Yêu nhìn người phụ nữ đang cười tươi như hoa trước mắt, lại liếc qua người đàn ông có vẻ mặt không vui bên cạnh, nói: “Chị ơi, sự nghiệp thì chị không cần xem đâu, em thấy chị là mệnh phú quý trời sinh, sự nghiệp nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió. Không bằng em xem nhân duyên cho chị nhé?”
Lâm Uyển mỉm cười: “Không cần, chị có người yêu rồi.”
“Ầyyy, nhưng người bên cạnh này cũng không hẳn là người có duyên với chị mà.”
Người đàn ông dùng tay đập thật mạnh lên bàn, phẫn nộ quát: “Cô có ý gì!”
Khúc Yêu Yêu cũng không sợ hãi, chỉ vào khuôn mặt gã ta rồi nói: “Xương gò má nhô ra theo chiều ngang, là người có nhiều dục vọng. Đuôi mắt có nốt ruồi, là người có vận đào hoa mạnh. Lại nhìn thần sắc của chú... Chậc chậc chậc, dạo này xung quanh chú có nhiều hoa đào đang nở nhỉ.”
Lâm Uyển vừa nghe vậy bèn lập tức tra hỏi: “Tống Triết, tối hôm qua anh nói là phải tăng ca, có phải anh đã ra ngoài cùng người phụ nữ khác hay không!”
Tống Triết giải thích: “Đương nhiên là không rồi, tối hôm qua anh tăng ca thật mà. Không tin thì em hỏi Tiểu Trần đi, bọn anh đã ở cùng nhau hôm qua.” Gã ta chỉ vào Khúc Yêu Yêu và mắng: “Đồ lừa đảo ăn nói bậy bạ, nếu còn dám nói bậy thì tao sẽ không tha cho mày đâu.”
Khúc Yêu Yêu ra vẻ sợ hãi: “Chú à, chẳng lẽ chú muốn đánh tôi ư?”
Lâm Uyển giữ chặt gã lại, “Được rồi, không có thì không có, em tin anh là được chứ gì.” Chị ta thấy Khúc Yêu Yêu cũng khá đáng thương, còn nhỏ tuổi đã phải ra ngoài làm việc này nên lấy một trăm tệ từ trong túi để lên bàn: “Cảm ơn tiểu sư phụ.”
Khúc Yêu Yêu hơi kinh ngạc: “Không cần đâu chị gái, em không lấy tiền.”
Giọng nói của Lâm Uyển rất dịu dàng: “Cứ nhận đi, số tiền này cũng không nhiều lắm.”
Khúc Yêu Yêu quơ quơ tay với chị ta, bảo Lâm Uyển cúi lại gần: “Chị ơi, vừa rồi em nói thật đấy. Đào hoa của chú đó hẳn có liên quan đến công tác, chị nên để ý hơn nhé.”
“Được, chị biết rồi.”
“Vậy tạm biệt chị.”
Khúc Yêu Yêu vẫy tay tạm biệt chị ta, sau khi bọn họ xoay người đi thì nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất. Cô lấy tờ giấy trên bàn vò thành một cục tròn rồi ném mạnh vào chân Tống Triết.
Tống Triết “ui da” một tiếng, chân phải quỳ xuống đất, di động trong túi gã rơi ra, trên màn hình hiện lên một tin nhắn mới:
[Anh Tiểu Tống ơi, cảm ơn anh đã đến dự tiệc sinh nhật của em tối hôm qua. Em thực sự rất vui. Đêm nay anh có thời gian cùng đi ăn cơm với em không?]
Khuôn mặt Lâm Uyển lộ ra vẻ lạnh lùng: “Anh Tiểu Tống? Tiệc sinh nhật?”
Tống Triết không rảnh để ý đến cơn đau, gã ta lập tức đứng lên cầm lấy tay Lâm Uyển: “Tiểu Uyển em nghe anh giải thích. Cô ấy là thực tập sinh mới đến của công ty bọn anh, anh sợ em hiểu lầm nên mới nói là tăng ca. Đồng nghiệp trong bộ phận bọn anh đều đi cả.”
Lâm Uyển cười lạnh: “Tống Triết, chúng ta chia tay đi!”
“Tiểu Uyển, Tiểu Uyển!”
Khúc Yêu Yêu lắc đầu thở dài: “Hầy, em đã nói gã ta không phải người tốt rồi mà.”
***
Trong chùa Phổ Nguyên, không gian lan tỏa mùi đàn hương, khói trắng lượn lờ, yên tĩnh vô cùng. Nguyên Thanh cầm lấy ấm trà sứ men xanh, rót cho hai người ngồi đối diện mỗi người một tách trà: “Bà Lê, dạo này bà có khỏe không?”
Bà cụ Lê gật đầu: “Tôi thì không sao cả, chỉ là đứa cháu trai này của tôi, haizz…” Bà thở dài, “Nó lại bị mấy thứ kia quấn lấy. Đại sư Nguyên Thanh, lại phải phiền ngài rồi.”
Đôi mắt của Nguyên Thanh vừa sâu vừa trong, ngài nhìn chàng trai trẻ tuổi bên cạnh bà cụ Lê, khuôn mặt anh tái nhợt và tiều tụy: “Đúng là bị theo rồi.”
Bà cụ Lê lo lắng hỏi: “Vậy có cách nào không đại sư?”
Nguyên Thanh còn chưa trả lời, Lê Thiệu đã ho nhẹ hai tiếng, bình tĩnh nói: “Bà nội, cháu chỉ bị cảm lạnh thôi, không nghiêm trọng như vậy đâu.”
“Ha ha, xem ra Lê tiểu thí chủ vẫn không tin những chuyện này.”
Giọng Lê Thiệu khàn khàn nói: “Thuyết về quỷ thần không có cơ sở khoa học, đương nhiên tôi sẽ không tin.”
Bà cụ Lê trừng anh: “Cửa Phật là nơi trang trọng, đừng nói bậy.” Bà làm một động tác lễ Phật với Nguyên Thanh: “A Thiệu chưa hiểu chuyện, xin đại sư đừng trách.”
Nguyên Thanh cười xua tay: “Không sao đâu, người trần có nghìn mặt, mỗi người một suy nghĩ khác nhau.”
“A Thiệu, cháu ra ngoài chờ bà đi.”
Lê Thiệu cũng không muốn ngồi trơ ở chỗ này nên đứng dậy nói: “Bà nội, có việc gì thì gọi điện thoại cho cháu nhé.”
Sau khi ra cửa, Lê Thiệu không còn ngửi thấy mùi đàn hương bên trong nữa, bầu không khí trong lành hơn nhiều. Một cơn gió nhẹ thổi qua, Lê Thiệu chống cột ho khan vài tiếng. Rõ là mới tháng Tám nhưng anh đã mặc áo khoác dài, hẳn là gần đây ngủ không ngon, sức đề kháng giảm mới dẫn tới việc bị cảm.
Lê Thiệu bước xuống thềm đá, chuẩn bị quay về xe lấy cốc nước.
Không ngờ anh mới đi được nửa đường lại bị người chặn lại, đó là một cô gái nhỏ mặc áo đạo sĩ: “Xin tiên sinh hãy dừng bước, tôi bấm tay tính toán, hôm nay ngài sẽ gặp họa đấy!”
Thì ra là đồ lừa đảo, Lê Thiệu vòng qua cô tiếp tục bước xuống.
Khúc Yêu Yêu đi theo phía sau anh, nói: “Tiên sinh, tiên sinh, ngài chờ tôi một chút! Tôi thấy ấn đường của ngài biến thành màu đen, sắc mặt trắng bệch, đây là tướng mạo bị hao tổn dương khí đó. Ngài bị quỷ nhỏ đeo bám, nếu không giải quyết chắc chắn sẽ có họa chết người!”
Lê Thiệu dừng chân lại, lạnh lùng nhìn cô: “Nếu cô còn quấy rầy nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
Khúc Yêu Yêu vội vàng nói: “Tiên sinh, ngài nghe tôi nói trước đã. Gần đây ngài có gặp phải vài chuyện kỳ lạ không? Ví như đồ vật trong nhà thường xuyên biến mất rồi lại xuất hiện, hoặc là ban đêm khi ngủ thường gặp ác mộng rồi bừng tỉnh?”
Lê Thiệu kinh ngạc, làm sao cô biết được? Nhưng anh ngẫm lại, đây vốn là kịch bản thường thấy của mấy kẻ lừa đảo.
Anh lấy di động ra áp vào tai: “A lô anh cảnh sát, tôi muốn báo án, ở đây có một kẻ lừa đảo...”
“Ê đừng đừng đừng! Tôi đi ngay là được chứ gì!” Khúc Yêu Yêu ũ rũ gục đầu, sao người này cứng mềm đều không chịu vậy chứ.
Bà cụ Lê từ trong chùa đi ra, nhìn thấy cháu trai nhà mình đang tranh chấp với một cô bé mặc áo đạo sĩ, bà bước nhanh qua hỏi: “Có chuyện gì vậy cháu?”
Lê Thiệu đỡ lấy bà: “Không có chuyện gì đâu ạ, gặp phải kẻ lừa đảo thôi.”
Khúc Yêu Yêu bĩu môi: “Tôi không phải kẻ lừa đảo. Bà ơi, vị tiên sinh này đang bị quỷ đeo bám, cháu chỉ muốn cứu ngài ấy thôi.”
Bà cụ Lê bình tĩnh hỏi: “À? Vậy xin hỏi tiểu sư phụ có biện pháp nào giúp nó không?”
“Bà nội...”
“Cháu im miệng!”
Khúc Yêu Yêu lấy ra một cái túi thơm từ trong túi đưa cho Lê Thiệu, “Tiên sinh, nếu ngài gặp nguy hiểm thì hãy mở túi thơm này ra. Nó có thể cứu ngài một mạng.”
Lê Thiệu không nhận, bà cụ Lê cầm lấy, trực tiếp nhét vào ngực Lê Thiệu: “Cất cho kĩ.”
“Bà nội, đây toàn là lừa gạt thôi.”
Bà cụ Lê không quan tâm: “Nếu cháu dám ném thì đừng có nhận người bà này.”
Lê Thiệu bất đắc dĩ, đành phải bỏ nó vào túi quần.
“Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền?” Lê Thiệu chỉ coi là cô đang lừa tiền.
Khúc Yêu Yêu lại lắc đầu: “Tôi không cần tiền, chỉ muốn giúp ngài mà thôi.” Cô đi đến phía sau Lê Thiệu, vỗ nhẹ vào cổ anh rồi dặn dò: “Tiên sinh, nhất định phải làm theo chỉ dẫn trong túi thơm nhé.”
Cô đã đạt được mục đích của mình nên mỉm cười chạy đi.
Bà cụ Lê nhìn bóng lưng chạy đi của cô, nhớ đến lời vừa rồi của Nguyên Thanh.
“Kiếp nạn của Lê tiểu thí chủ đến rồi.”
“Vậy đại sư có cách nào không?”
“Bà đừng lo lắng, người có duyên với Lê tiểu thí chủ cũng sẽ xuất hiện.”
“Người có duyên đó tên họ là gì, nhà ở nơi nào?”
Nguyên Thanh chỉ cười: “Đến lúc nên xuất hiện thì người đó tự nhiên sẽ xuất hiện.”
Bà cụ Lê thầm nghĩ: “Chẳng lẽ người có duyên với A Thiệu chính là cô gái kia?”
Lê Thiệu gọi bà: “Bà nội, có chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì đâu, đi thôi, về nhà thôi.”
***
Khúc Yêu Yêu vui vẻ trở về sạp hàng thì thấy một người đàn ông để tóc kiểu đạo sĩ đang đứng ở đó tìm đồ.
Miệng còn lầm bầm: “Quần áo của mình đâu?”
Nguy rồi!
Khúc Yêu Yêu muốn chuồn đi nhưng lại bị lão ta túm cổ áo: “Con nhóc trộm đồ chạy đi đâu!”
Cô cười hì hì: “Tôi cảm thấy cái áo dài này đẹp nên mượn mặc thử. Nè, trả cho ông.”
Lão đạo sĩ rút áo đạo sĩ từ trong tay cô ra. Lão ta chỉ xuống chân núi đi WC thôi mà đã bị con nhóc trộm đồ này chiếm chỗ rồi.
Cũng may đồ trên sạp hàng không thiếu gì. Lão đạo sĩ còn muốn nói gì nhưng khi quay đầu nhìn lại thì Khúc Yêu Yêu đã sớm chạy mất tăm.
“Xem như nhóc biết điều!”
Lão đạo sĩ ngồi trên ghế bập bênh, thò tay vào bao nilon lấy hạt dưa ăn nhưng chỉ túm được một nắm vỏ, thậm chí bên trên còn dính nước miếng của Khúc Yêu Yêu. Lão ta tức đến vểnh râu trừng mắt: “Đúng là rất có bản lĩnh đấy! Nhưng nhóc không thể chừa lại cho ông đây một chút sao hả!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro