Tiên Sinh, Hôm Nay Ngài Gặp Hoạ Đấy
Ghi âm
2024-08-26 08:36:30
Lê Thiệu không ngờ Giang Tư Vũ sẽ tìm anh, dù sao thì mối quan hệ giữa bọn họ thậm chí còn không thể xem là quen biết.
Thấy Lê Thiệu, Giang Tư Vũ đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết kế hoạch của Lê Cương và cha của anh ta, muốn giao dịch không?”
Lê Thiệu không quá bất ngờ: “Cô muốn gì?”
“Tiền, năm triệu tệ, các người cho nổi không?”
Quả thật nhà họ Lê cho nổi số tiền này, nhưng Lê Thiệu không phải người xem tiền như rác: “Vậy phải xem thứ cô nói có đáng với số tiền này không đã.”
Sắc mặt của Giang Tư Vũ rất kém, cô ta nói: “Bệnh của bà cụ Lê là do một tay Lê Kim Quốc lên kế hoạch. Bọn họ hạ cổ bà cụ, khiến cho bà ấy phải giao gia sản cho bọn họ theo ý của Lê Kim Quốc.”
Lê Thiệu ra vẻ kinh ngạc, hỏi cô ta: “Làm sao cô biết được?”
“Tôi... Tôi nghe lén.” Giang Tư Vũ vẫn chưa nói thật. Cô ta phủi sạch mình, đẩy hết lỗi lầm lên người Lê Kim Quốc và Lê Cương.
Lê Thiệu nhìn chằm chằm cô ta, nói: “Cô Giang, nếu muốn hợp tác thì tốt nhất cô nên nói thật.”
Giang Tư Vũ nhấp môi rồi kể lại từ đầu đến đuôi câu chuyện.
Thật ra Lê Thiệu đã biết gần hết câu chuyện, nhưng khi nghe được việc Lê Kim Quốc muốn lấy mạng của bà cụ Lê từ trong miệng Giang Tư Vũ, trong mắt anh vẫn là lộ ra vẻ hận thù. Hừ, vậy mà Lê Kim Quốc lại tàn nhẫn đến mức định giết mẹ của mình!
“Chứng cứ đâu? Tôi sẽ không tin vào lời nói từ một phía của cô.”
Đương nhiên Giang Tư Vũ cũng biết là vậy, cô ta không phải đến tay không: “Tôi có ghi âm.”
Việc này khiến Lê Thiệu nhìn cô ta với con mắt khác, người phụ này cũng có chút đầu óc đấy.
Giang Tư Vũ lấy ghi âm ra khỏi túi xách, trong đó nghiễm nhiên chính là kế hoạch bí mật của Lê Kim Quốc và Lê Cương.
Lê Thiệu nhận lấy bút ghi âm, Giang Tư Vũ vội nói: “Khi nào đưa tiền, nếu bị Lê Cương biết thì tôi nhất định sẽ chết mất.”
“Yên tâm, tôi sẽ tìm người bảo vệ cô.”
Một lát sau, Dư Phi dẫn cảnh sát đến đây.
Sắc mặt Giang Tư Vũ thay đổi: “Lê Thiệu, anh có ý gì!”
Lê Thiệu chỉ vào Dư Phi nói: “Có nơi nào an toàn hơn Cục Cảnh Sát không? Cô Giang à, chắc cô sẽ không nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô đâu nhỉ? Cô, Lê Cương và cả Lê Kim Quốc nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai hại bà nội.”
Lúc này Giang Tư Vũ mới nhận ra mình đã bị Lê Thiệu đùa bỡn.
“Lê Thiệu, anh thật hèn hạ!”
“Hèn hạ? Giang Tư Vũ, cô để tay lên ngực tự hỏi, rốt cuộc ai mới là người hèn hạ.”
Lê Thiệu không muốn tốn nhiều lời với cô ta, anh bảo Dư Phi trực tiếp dẫn người đi. Cảnh sát đưa Giang Tư Vũ đang giãy giụa lên xe cảnh sát. Dư Phi thấy bạn tốt không vui, liền an ủi: “A Thiệu, mày có ổn không?”
“Tao không sao.”
Dư Phi vỗ vỗ vai anh: “Chuyện nhà mày tao đã nghe rồi, không ngờ trong nhà lại có chuyện như vậy. Mày yên tâm đi, dù là ai đi nữa nhưng chỉ cần người đó phạm tội thì chắc chắn sẽ không trốn khỏi sự trừng phạt của pháp luật.”
***
Bản ghi âm trong tay Giang Tư Vũ chính là bằng chứng tốt nhất, chẳng qua để đề phòng, bọn họ còn chuẩn bị thêm phương án dự phòng.
“Bác hai, bà nội tỉnh lại rồi, bác về nhanh đi.”
Cuộc gọi bất ngờ của Lê Thiệu khiến Lê Kim Quốc không kịp trở tay. Tách trà trong tay ông ta không được cầm chắc, trực tiếp rớt trên bàn. Ông ta vội vã gọi cho Lê Cương: “Tiểu Cương, bà nội của con... tỉnh rồi!”
Lê Cương kinh ngạc, gã ta bảo Lê Kim Quốc bình tĩnh đừng hoảng hốt rồi nhanh chóng lái xe đến công ty đón ông ta đến nhà cũ. Suốt cả đường đi, hai người đều im lặng không nói gì, không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Đến nhà cũ, Lê Nhược Mai đã chờ ở cửa: “Anh hai! Mẹ...”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cô út!” Lê Cương gọi một tiếng rồi nói: “Bà nội tỉnh lại là chuyện tốt mà.”
Lê Nhược Mai lập tức nói: “Đúng đúng, là chuyện tốt, mau vào đi.”
Lê Kim Tự gọi bọn họ lên lầu hai, nói: “Mẹ đã tỉnh nhưng đầu óc không minh mẫn lắm, mau đi thăm mẹ đi.”
Nghe thấy bà cụ Lê không minh mẫn, Lê Kim Quốc âm thầm thở phào: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi.” Ông ta ra vẻ một đứa con hiếu thảo, đi đến mép giường của bà cụ Lê.
“Cậu là ai vậy?”
Bà cụ Lê có vẻ thật sự không còn minh mẫn, ngay cả con trai của mình cũng không quen.
“Mẹ, con là Kim Quốc đây.”
“Kim Quốc? Con là Kim Quốc... Mẹ còn nhớ rõ. Con là đứa nghịch ngợm nhất, để mẹ làm đùi gà con thích cho con ăn nhé. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm nhanh thôi.”
Thấy cảnh như vậy, trong lòng Lê Kim Quốc lại có chút xúc động. Mẹ già tóc bạc trắng nằm trên giường, trên mặt cũng đầy nếp nhăn. Ông ta cho rằng mẹ chỉ yêu thương anh cả và em ba nhưng lại chưa từng nghĩ rằng người mẹ lẩm cẩm vẫn còn nhớ mình thích ăn món gì.
Ông ta bắt đầu tự hỏi bản thân, tất cả những chuyện ông ta làm có thật sự đúng không?
“Ba!” Giọng của Lê Cương khiến ông ta tỉnh lại từ trong hồi ức.
“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi cho khỏe nhé, đợi mẹ tỉnh dậy thì chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Lê Kim Quốc không nghi ngờ gì, vừa đi ra cửa phòng liền hỏi Lê Kim Tự đã xảy ra chuyện gì.
Lê Kim Tự nói: “Mẹ vẫn luôn không tỉnh nên anh đi tìm một đại sư đến xem thử, không ngờ cổ trùng trong cơ thể mẹ vẫn chưa được bỏ đi. Đại sư kia rất có bản lĩnh, em xem này.” Ông ấy lấy ra một cái lọ thủy tinh, bên trong là một con trùng màu đen.
“Đây là cổ trùng trong cơ thể của mẹ. Chỉ tiếc là, tuy cổ đã được giải nhưng đầu óc mẹ lại không còn minh mẫn nữa.”
Ánh mắt Lê Kim Quốc né tránh: “Lấy ra thì tốt rồi. Tuổi mẹ cũng đã lớn, nhân cơ hội này mẹ cũng có thể nghỉ ngơi đàng hoàng.”
“Em hai.” Lê Kim Tự chợt gọi ông ta: “Có vài lời tuy mẹ chưa nói, nhưng chắc là em cũng có thể cảm nhận được mẹ rất quan tâm em.”
Nhưng chuyện đã đến nước này, ông ta cũng không thể quay đầu lại nữa.
“Anh cả, dù sao anh ở nhà cũng không có việc gì, không bằng anh ở bên mẹ nhiều hơn đi.”
Lê Kim Tự thấy ông ta vẫn không có ý định ăn năn nên cũng không muốn nể mặt ông ta nữa.
“Đúng rồi, lúc mẹ vừa tỉnh đã nói trên tủ đầu giường có một bản di chúc mới. Em hai, đợi khi nào em rảnh thì chúng ta sẽ tìm luật sư lại đây cùng làm công chứng.”
Cái gì? Di chúc mới!
Lê Kim Quốc luống cuống: “Bây giờ mẹ đã như thế thì di chúc mẹ lập cũng không được công nhận đúng không?”
“Nếu mẹ lập di chúc lúc đang tỉnh táo thì sao? Em hai, chắc không phải em sợ di chúc có thay đổi đâu nhỉ?”
Lê Kim Quốc gượng cười nói: “Đương nhiên là không rồi, qua vài ngày nữa đi, gần gây công ty hơi bận.”
“Được, vậy qua vài ngày nữa.”
Lê Kim Quốc xuống lầu, trong lòng đầy suy nghĩ, Ông ta nói chuyện này cho Lê Cương.
Lê Cương cũng rất kinh ngạc: “Sao lại có di chúc mới!” Gã ta nghi ngờ bản di chúc này là giả, nhưng để đề phòng thì vẫn nên đến xem cho rõ ràng.
***
Đêm khuya, Lê Kim Quốc và Lê Cương quay lại, định lén vào phòng bà cụ Lê xem rốt cuộc di chúc viết gì. Hiện giờ chỉ có quản gia ở nhà nên bọn họ chỉ cần bước nhẹ là sẽ không làm cho bà ấy chú ý.
Vào phòng bà cụ Lê, Lê Kim Quốc dựa theo lời anh cả, tìm được bản di chúc ở tủ đầu giường. Lê Cương giơ đèn pin, hai người cúi đầu cẩn thận nhìn chữ ở trên đó.
“Để trống?”
Vậy mà trên thứ gọi là di chúc lại bị để trống.
“Không nói như vậy thì làm sao mày sẽ lộ ra sơ hở?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giọng nói này... Là bà cụ Lê! Lê Kim Quốc vô cùng kinh ngạc quay đầu nhìn về phía giường. Bà cụ Lê đang ngồi dậy, cứ thế mà nhìn chằm chằm bọn họ.
“Mẹ, sao mẹ lại tỉnh rồi?”
“Tôi đã tỉnh từ lâu rồi, không thì làm sao biết được đứa con trai ngoan của tôi lại hạ cổ tôi chứ?”
Khi nói lời này, bà cụ Lê làm gì có chút lẩm cẩm nào. Lê Cương khó hiểu: “Bà nội, bà không sao ạ?”
“Sao nào? Hai người mong tôi có chuyện để có thể nắm hết tài sản nhà họ Lê trong tay sao?”
Lê Kim Quốc vội giải thích: “Mẹ, chúng con không hề nghĩ như vậy. Con và Tiểu Cương đến để xem sức khỏe mẹ thế nào.”
Bà cụ Lê cũng không nói vòng vo với họ nữa, bà nói thẳng: “Kim Quốc, đừng giả vờ nữa, những chuyện các anh làm tôi đã biết hết rồi. Hạ cổ? Sửa di chúc? Được lắm, rất giỏi!”
Tất nhiên Lê Kim Quốc không thừa nhận: “Mẹ, chuyện này không phải do chúng con làm. Chúng con cũng rất lo lắng khi biết mẹ bị trúng cổ mà.”
Lúc này, đèn phòng được bật. Lê Thiệu đứng trước cửa, phát đoạn đối thoại trong bút ghi âm: “Bác hai, đoạn ghi âm này đã ghi lại mọi chuyện.”
Sắc mặt của Lê Kim Quốc xanh mét: “Ghi âm gì chứ, bác không biết!”
Trong lòng Lê Cương dâng lên ý hận, con khốn Giang Tư Vũ này lại lén ghi âm!
“Bác hai, bác đừng giả bộ không biết nữa, Giang Tư Vũ đã nói hết rồi.”
Lê Cương nhân lúc đẩy hết mọi chuyện lên đầu Giang Tư Vũ: “Là do cô ta muốn làm như vậy, không liên quan đến chúng cháu.”
Lê Kim Quốc cũng gật đầu hùa theo: “Đúng vậy, là do con nhóc Giang Tư Vũ đó. Nó vì tiền của nhà họ Lê chúng ta mà làm chuyện này, uổng công Tiểu Cương tốt với nó như vậy.”
Lê Thiệu không còn gì để nói với bộ dạng vô liêm sỉ của hai người bọn họ. Bà cụ Lê đứng dậy, tát Lê Kim Quốc một cái.
“Thằng bất hiếu! Sao tôi lại dạy ra một thằng khốn vô trách nhiệm như anh!”
Lê Kim Quốc bụm mặt, đột nhiên cười rộ lên. “Ha ha ha, mẹ, bây giờ mẹ mới biết con là con trai của mẹ sao? Từ nhỏ, cái gì tốt cũng là của anh cả và em ba, còn con thì sao? Chỉ có thể lấy thứ dư lại của họ, lúc đó sao mẹ không nghĩ đến việc phải dạy con cho tốt chứ!”
Bà cụ Lê tức giận đè ngực lại: “Tôi đối xử bình đẳng với ba người các anh, là do anh không có chí cầu tiến.”
“Con cũng là con trai của mẹ! Gia sản nhà họ Lê con cũng có phần! Tại sao lại cho ảnh cả hết, còn con lại chỉ có thể dựa sự bố thí của anh ta mà sống!”
Lê Kim Tự lạnh lùng nói: “Giao công ty cho em thì em có thể làm được gì? Mấy ngày nay, em cũng đã trải nghiệm cảm giác làm chủ tịch rồi, em có thể xử lý tốt không? Bây giờ công ty vẫn còn mấy khoản nợ, em muốn phá hủy nhà họ Lê sao?”
Bà cụ Lê đau lòng nói: “Nhà họ Lê là nhờ tôi và ba anh ra sức làm nên, anh cả của anh có thể quản lý công ty rất tốt, giao cho nó thì có gì không đúng? Ngược lại là anh, không tự xem lại bản thân mà còn đẩy hết sai lầm lên đầu người khác. Kim Tự, báo cảnh sát đi.”
Lê Cương hoảng sợ: “Bà nội, chúng ta là người một nhà mà, đừng báo cảnh sát!”
Lê Kim Quốc sửng sốt, ông ta có nằm mơ cũng không ngờ chuyện sẽ đến bước này.
“Mẹ, mẹ muốn thấy con ngồi tù sao?”
Bà cụ Lê xoay đầu: “Tất cả là do anh gieo gió gặt bão.”
Lê Kim Quốc không dám tin, bấy giờ mới quỳ xuống nhận sai: “Mẹ, con sai rồi, con không dám nữa. Mẹ tha thứ cho con một lần này đi.”
Bà cụ Lê không để ý đến ông ta nữa, bà đã hoàn toàn thất vọng với đứa con trai này.
Còn một chuyện Lê Thiệu muốn hỏi Lê Kim Quốc: “Bác hai, bác lấy được con cổ trùng này ở đâu?” Chỉ bằng ông ta thì không có năng lực này.
Thấy Lê Thiệu, Giang Tư Vũ đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết kế hoạch của Lê Cương và cha của anh ta, muốn giao dịch không?”
Lê Thiệu không quá bất ngờ: “Cô muốn gì?”
“Tiền, năm triệu tệ, các người cho nổi không?”
Quả thật nhà họ Lê cho nổi số tiền này, nhưng Lê Thiệu không phải người xem tiền như rác: “Vậy phải xem thứ cô nói có đáng với số tiền này không đã.”
Sắc mặt của Giang Tư Vũ rất kém, cô ta nói: “Bệnh của bà cụ Lê là do một tay Lê Kim Quốc lên kế hoạch. Bọn họ hạ cổ bà cụ, khiến cho bà ấy phải giao gia sản cho bọn họ theo ý của Lê Kim Quốc.”
Lê Thiệu ra vẻ kinh ngạc, hỏi cô ta: “Làm sao cô biết được?”
“Tôi... Tôi nghe lén.” Giang Tư Vũ vẫn chưa nói thật. Cô ta phủi sạch mình, đẩy hết lỗi lầm lên người Lê Kim Quốc và Lê Cương.
Lê Thiệu nhìn chằm chằm cô ta, nói: “Cô Giang, nếu muốn hợp tác thì tốt nhất cô nên nói thật.”
Giang Tư Vũ nhấp môi rồi kể lại từ đầu đến đuôi câu chuyện.
Thật ra Lê Thiệu đã biết gần hết câu chuyện, nhưng khi nghe được việc Lê Kim Quốc muốn lấy mạng của bà cụ Lê từ trong miệng Giang Tư Vũ, trong mắt anh vẫn là lộ ra vẻ hận thù. Hừ, vậy mà Lê Kim Quốc lại tàn nhẫn đến mức định giết mẹ của mình!
“Chứng cứ đâu? Tôi sẽ không tin vào lời nói từ một phía của cô.”
Đương nhiên Giang Tư Vũ cũng biết là vậy, cô ta không phải đến tay không: “Tôi có ghi âm.”
Việc này khiến Lê Thiệu nhìn cô ta với con mắt khác, người phụ này cũng có chút đầu óc đấy.
Giang Tư Vũ lấy ghi âm ra khỏi túi xách, trong đó nghiễm nhiên chính là kế hoạch bí mật của Lê Kim Quốc và Lê Cương.
Lê Thiệu nhận lấy bút ghi âm, Giang Tư Vũ vội nói: “Khi nào đưa tiền, nếu bị Lê Cương biết thì tôi nhất định sẽ chết mất.”
“Yên tâm, tôi sẽ tìm người bảo vệ cô.”
Một lát sau, Dư Phi dẫn cảnh sát đến đây.
Sắc mặt Giang Tư Vũ thay đổi: “Lê Thiệu, anh có ý gì!”
Lê Thiệu chỉ vào Dư Phi nói: “Có nơi nào an toàn hơn Cục Cảnh Sát không? Cô Giang à, chắc cô sẽ không nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô đâu nhỉ? Cô, Lê Cương và cả Lê Kim Quốc nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai hại bà nội.”
Lúc này Giang Tư Vũ mới nhận ra mình đã bị Lê Thiệu đùa bỡn.
“Lê Thiệu, anh thật hèn hạ!”
“Hèn hạ? Giang Tư Vũ, cô để tay lên ngực tự hỏi, rốt cuộc ai mới là người hèn hạ.”
Lê Thiệu không muốn tốn nhiều lời với cô ta, anh bảo Dư Phi trực tiếp dẫn người đi. Cảnh sát đưa Giang Tư Vũ đang giãy giụa lên xe cảnh sát. Dư Phi thấy bạn tốt không vui, liền an ủi: “A Thiệu, mày có ổn không?”
“Tao không sao.”
Dư Phi vỗ vỗ vai anh: “Chuyện nhà mày tao đã nghe rồi, không ngờ trong nhà lại có chuyện như vậy. Mày yên tâm đi, dù là ai đi nữa nhưng chỉ cần người đó phạm tội thì chắc chắn sẽ không trốn khỏi sự trừng phạt của pháp luật.”
***
Bản ghi âm trong tay Giang Tư Vũ chính là bằng chứng tốt nhất, chẳng qua để đề phòng, bọn họ còn chuẩn bị thêm phương án dự phòng.
“Bác hai, bà nội tỉnh lại rồi, bác về nhanh đi.”
Cuộc gọi bất ngờ của Lê Thiệu khiến Lê Kim Quốc không kịp trở tay. Tách trà trong tay ông ta không được cầm chắc, trực tiếp rớt trên bàn. Ông ta vội vã gọi cho Lê Cương: “Tiểu Cương, bà nội của con... tỉnh rồi!”
Lê Cương kinh ngạc, gã ta bảo Lê Kim Quốc bình tĩnh đừng hoảng hốt rồi nhanh chóng lái xe đến công ty đón ông ta đến nhà cũ. Suốt cả đường đi, hai người đều im lặng không nói gì, không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Đến nhà cũ, Lê Nhược Mai đã chờ ở cửa: “Anh hai! Mẹ...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cô út!” Lê Cương gọi một tiếng rồi nói: “Bà nội tỉnh lại là chuyện tốt mà.”
Lê Nhược Mai lập tức nói: “Đúng đúng, là chuyện tốt, mau vào đi.”
Lê Kim Tự gọi bọn họ lên lầu hai, nói: “Mẹ đã tỉnh nhưng đầu óc không minh mẫn lắm, mau đi thăm mẹ đi.”
Nghe thấy bà cụ Lê không minh mẫn, Lê Kim Quốc âm thầm thở phào: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi.” Ông ta ra vẻ một đứa con hiếu thảo, đi đến mép giường của bà cụ Lê.
“Cậu là ai vậy?”
Bà cụ Lê có vẻ thật sự không còn minh mẫn, ngay cả con trai của mình cũng không quen.
“Mẹ, con là Kim Quốc đây.”
“Kim Quốc? Con là Kim Quốc... Mẹ còn nhớ rõ. Con là đứa nghịch ngợm nhất, để mẹ làm đùi gà con thích cho con ăn nhé. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm nhanh thôi.”
Thấy cảnh như vậy, trong lòng Lê Kim Quốc lại có chút xúc động. Mẹ già tóc bạc trắng nằm trên giường, trên mặt cũng đầy nếp nhăn. Ông ta cho rằng mẹ chỉ yêu thương anh cả và em ba nhưng lại chưa từng nghĩ rằng người mẹ lẩm cẩm vẫn còn nhớ mình thích ăn món gì.
Ông ta bắt đầu tự hỏi bản thân, tất cả những chuyện ông ta làm có thật sự đúng không?
“Ba!” Giọng của Lê Cương khiến ông ta tỉnh lại từ trong hồi ức.
“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi cho khỏe nhé, đợi mẹ tỉnh dậy thì chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Lê Kim Quốc không nghi ngờ gì, vừa đi ra cửa phòng liền hỏi Lê Kim Tự đã xảy ra chuyện gì.
Lê Kim Tự nói: “Mẹ vẫn luôn không tỉnh nên anh đi tìm một đại sư đến xem thử, không ngờ cổ trùng trong cơ thể mẹ vẫn chưa được bỏ đi. Đại sư kia rất có bản lĩnh, em xem này.” Ông ấy lấy ra một cái lọ thủy tinh, bên trong là một con trùng màu đen.
“Đây là cổ trùng trong cơ thể của mẹ. Chỉ tiếc là, tuy cổ đã được giải nhưng đầu óc mẹ lại không còn minh mẫn nữa.”
Ánh mắt Lê Kim Quốc né tránh: “Lấy ra thì tốt rồi. Tuổi mẹ cũng đã lớn, nhân cơ hội này mẹ cũng có thể nghỉ ngơi đàng hoàng.”
“Em hai.” Lê Kim Tự chợt gọi ông ta: “Có vài lời tuy mẹ chưa nói, nhưng chắc là em cũng có thể cảm nhận được mẹ rất quan tâm em.”
Nhưng chuyện đã đến nước này, ông ta cũng không thể quay đầu lại nữa.
“Anh cả, dù sao anh ở nhà cũng không có việc gì, không bằng anh ở bên mẹ nhiều hơn đi.”
Lê Kim Tự thấy ông ta vẫn không có ý định ăn năn nên cũng không muốn nể mặt ông ta nữa.
“Đúng rồi, lúc mẹ vừa tỉnh đã nói trên tủ đầu giường có một bản di chúc mới. Em hai, đợi khi nào em rảnh thì chúng ta sẽ tìm luật sư lại đây cùng làm công chứng.”
Cái gì? Di chúc mới!
Lê Kim Quốc luống cuống: “Bây giờ mẹ đã như thế thì di chúc mẹ lập cũng không được công nhận đúng không?”
“Nếu mẹ lập di chúc lúc đang tỉnh táo thì sao? Em hai, chắc không phải em sợ di chúc có thay đổi đâu nhỉ?”
Lê Kim Quốc gượng cười nói: “Đương nhiên là không rồi, qua vài ngày nữa đi, gần gây công ty hơi bận.”
“Được, vậy qua vài ngày nữa.”
Lê Kim Quốc xuống lầu, trong lòng đầy suy nghĩ, Ông ta nói chuyện này cho Lê Cương.
Lê Cương cũng rất kinh ngạc: “Sao lại có di chúc mới!” Gã ta nghi ngờ bản di chúc này là giả, nhưng để đề phòng thì vẫn nên đến xem cho rõ ràng.
***
Đêm khuya, Lê Kim Quốc và Lê Cương quay lại, định lén vào phòng bà cụ Lê xem rốt cuộc di chúc viết gì. Hiện giờ chỉ có quản gia ở nhà nên bọn họ chỉ cần bước nhẹ là sẽ không làm cho bà ấy chú ý.
Vào phòng bà cụ Lê, Lê Kim Quốc dựa theo lời anh cả, tìm được bản di chúc ở tủ đầu giường. Lê Cương giơ đèn pin, hai người cúi đầu cẩn thận nhìn chữ ở trên đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Để trống?”
Vậy mà trên thứ gọi là di chúc lại bị để trống.
“Không nói như vậy thì làm sao mày sẽ lộ ra sơ hở?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giọng nói này... Là bà cụ Lê! Lê Kim Quốc vô cùng kinh ngạc quay đầu nhìn về phía giường. Bà cụ Lê đang ngồi dậy, cứ thế mà nhìn chằm chằm bọn họ.
“Mẹ, sao mẹ lại tỉnh rồi?”
“Tôi đã tỉnh từ lâu rồi, không thì làm sao biết được đứa con trai ngoan của tôi lại hạ cổ tôi chứ?”
Khi nói lời này, bà cụ Lê làm gì có chút lẩm cẩm nào. Lê Cương khó hiểu: “Bà nội, bà không sao ạ?”
“Sao nào? Hai người mong tôi có chuyện để có thể nắm hết tài sản nhà họ Lê trong tay sao?”
Lê Kim Quốc vội giải thích: “Mẹ, chúng con không hề nghĩ như vậy. Con và Tiểu Cương đến để xem sức khỏe mẹ thế nào.”
Bà cụ Lê cũng không nói vòng vo với họ nữa, bà nói thẳng: “Kim Quốc, đừng giả vờ nữa, những chuyện các anh làm tôi đã biết hết rồi. Hạ cổ? Sửa di chúc? Được lắm, rất giỏi!”
Tất nhiên Lê Kim Quốc không thừa nhận: “Mẹ, chuyện này không phải do chúng con làm. Chúng con cũng rất lo lắng khi biết mẹ bị trúng cổ mà.”
Lúc này, đèn phòng được bật. Lê Thiệu đứng trước cửa, phát đoạn đối thoại trong bút ghi âm: “Bác hai, đoạn ghi âm này đã ghi lại mọi chuyện.”
Sắc mặt của Lê Kim Quốc xanh mét: “Ghi âm gì chứ, bác không biết!”
Trong lòng Lê Cương dâng lên ý hận, con khốn Giang Tư Vũ này lại lén ghi âm!
“Bác hai, bác đừng giả bộ không biết nữa, Giang Tư Vũ đã nói hết rồi.”
Lê Cương nhân lúc đẩy hết mọi chuyện lên đầu Giang Tư Vũ: “Là do cô ta muốn làm như vậy, không liên quan đến chúng cháu.”
Lê Kim Quốc cũng gật đầu hùa theo: “Đúng vậy, là do con nhóc Giang Tư Vũ đó. Nó vì tiền của nhà họ Lê chúng ta mà làm chuyện này, uổng công Tiểu Cương tốt với nó như vậy.”
Lê Thiệu không còn gì để nói với bộ dạng vô liêm sỉ của hai người bọn họ. Bà cụ Lê đứng dậy, tát Lê Kim Quốc một cái.
“Thằng bất hiếu! Sao tôi lại dạy ra một thằng khốn vô trách nhiệm như anh!”
Lê Kim Quốc bụm mặt, đột nhiên cười rộ lên. “Ha ha ha, mẹ, bây giờ mẹ mới biết con là con trai của mẹ sao? Từ nhỏ, cái gì tốt cũng là của anh cả và em ba, còn con thì sao? Chỉ có thể lấy thứ dư lại của họ, lúc đó sao mẹ không nghĩ đến việc phải dạy con cho tốt chứ!”
Bà cụ Lê tức giận đè ngực lại: “Tôi đối xử bình đẳng với ba người các anh, là do anh không có chí cầu tiến.”
“Con cũng là con trai của mẹ! Gia sản nhà họ Lê con cũng có phần! Tại sao lại cho ảnh cả hết, còn con lại chỉ có thể dựa sự bố thí của anh ta mà sống!”
Lê Kim Tự lạnh lùng nói: “Giao công ty cho em thì em có thể làm được gì? Mấy ngày nay, em cũng đã trải nghiệm cảm giác làm chủ tịch rồi, em có thể xử lý tốt không? Bây giờ công ty vẫn còn mấy khoản nợ, em muốn phá hủy nhà họ Lê sao?”
Bà cụ Lê đau lòng nói: “Nhà họ Lê là nhờ tôi và ba anh ra sức làm nên, anh cả của anh có thể quản lý công ty rất tốt, giao cho nó thì có gì không đúng? Ngược lại là anh, không tự xem lại bản thân mà còn đẩy hết sai lầm lên đầu người khác. Kim Tự, báo cảnh sát đi.”
Lê Cương hoảng sợ: “Bà nội, chúng ta là người một nhà mà, đừng báo cảnh sát!”
Lê Kim Quốc sửng sốt, ông ta có nằm mơ cũng không ngờ chuyện sẽ đến bước này.
“Mẹ, mẹ muốn thấy con ngồi tù sao?”
Bà cụ Lê xoay đầu: “Tất cả là do anh gieo gió gặt bão.”
Lê Kim Quốc không dám tin, bấy giờ mới quỳ xuống nhận sai: “Mẹ, con sai rồi, con không dám nữa. Mẹ tha thứ cho con một lần này đi.”
Bà cụ Lê không để ý đến ông ta nữa, bà đã hoàn toàn thất vọng với đứa con trai này.
Còn một chuyện Lê Thiệu muốn hỏi Lê Kim Quốc: “Bác hai, bác lấy được con cổ trùng này ở đâu?” Chỉ bằng ông ta thì không có năng lực này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro