Chuẩn Bị Hội Ng...
2024-11-09 23:21:22
"Được.. được"
"Ánh Tuyết, ta mừng lắm...ta cứ tưởng con sẽ không trở về nữa.."
"Mẹ...con cũng rất nhớ mẹ và Phương Phương"
"Bây giờ con phải cúp máy đây...sáng mai con sẽ gọi điện lại cho mẹ"
"Được..được..chào con Ánh Tuyết"
Khi cúp máy, bà Nhâm ngồi quy xuống bên cạnh tường tay ôm lấy mặt, những giọt nước mắt chảy dài trên 2 bên má của bà Nhâm
"Ánh Tuyết.... Ánh Tuyết...con của ta"
Sau một lúc bà Nhâm liền đi rửa mặt xong về phòng, khi thấy bà Nhâm về, Nhâm Liễu Phương chạy hớn hở cùng với bộ đồ học sinh mới toanh khác xa với bộ đồ rách nát cũ của cô
"Bà..bà xem bộ độ cháu mặc có vừa không"
"Phương Phương, cháu mặc bộ đồ này rất đẹp đó"
"Hihi...mà bà ơi...hồi nãy bà nói chuyện với ai mà lâu quá vậy"
Bà Nhâm nghe câu hỏi xong liền đơ ra một lát, bà đang suy nghĩ có nên nói cho Nhâm Liễu Phương biết về chuyện mẹ của cô đã trở về chưa
"Không chỉ là mấy người bạn của bà thôi..."
"Da... bà đồ nhiều mồ hôi quá"
"Chắc do bên ngoài nóng quá thôi, Phương Phương bây giờ chúng ta đi ngủ nào, mai cháu còn phải đi học"
"Dạ vâng"
"Mai còn phải dậy sớm nữa"
Nhâm Liễu Phương háo hức lên giường, nhưng cô liên tục nghĩ đến ngày mai mang cho cô một came giác hồi hộp đến mức không thể nào ngủ được
Sáng hôm sau, trên chiếc giường rộng rãi cùng với đó là Nhâm Liều Phương đang ngủ say mê nhìn giống như những bé thỏ con trắng dễ thương
"Phương Phương.... Phương Phương dậy đi cháu...đã sắp trễ rồi"
"Oáppppp...bà đã mấy giờ rồi ạ"
"6h30 rồi... con không mau dậy thì sẽ trễ mất...Vỹ Tĩnh đang đợi con ở dưới kìa"
"A...A đã trể vậy rồi sao...sao mình lại ngủ quên mất trong ngày đầu chuyển lớp vậy chứ"
Nhâm Liễu Phương vội vội vàng vàng chuẩn bị đồ xong liền xuống ăn sáng
Dưới đó Khánh Vỹ Tĩnh cùng Khánh Hữu Tuấn và Mộng Tuyết Nhu đang ngồi ăn
"Tiều Phương mau lại đây ăn rồi còn đi học, lát nữa chú sẽ chở 2 đứa đi"
"Phương Phương cậu dậy trễ quá đó..."
"Mình... mình xin lỗi...tại tối qua mình hơi lo lắng nên"
"Được rồi cậu mau ăn đi rồi chúng ta đi"
Sau đó cả 2 cùng lên chiếc xe Roll Royce màu đen và đi tới trường... trên khi xe đậu ở cổng trường
Kể cả giáo viên và học sinh đều phải dừng lại khi thấy chiếc xe của gia đình Khánh Vỹ Tĩnh
"Đây...đây không phải là bản Roll Royce chỉ có 100 chiếc trên toàn thế giới sao"
"Cái gì... nếu vậy thì người ngồi trên xe là"
Khánh Vỹ Tĩnh cùng với Nhâm Liều Phương đang rụt rè đi xuống, vì cô không quen được cảm giác được nhiều người nhìn đến vậy
Trước đó cô chỉ là một người vô hình ngày ngày đi học, còn bị bạn bè bắt nạt thường xuyên vì gia cảnh nghèo
"Phương Phương chúng ta đi thôi*
"Ừ...Ừm..Tĩnh Tĩnh như vậy có ổn không"
"Ốn hết không sao đâu"
Tiếng bàn tán xung quanh
"Này...đó không phải là con nhóc nghèo nàn nhất lớp ta sao?"
"Sao bây giờ lại đi chung với tên họ Khánh thế kia?"
Những tiếng bàn tán đó rất nhanh đến tai của Nhâm Liễu Phương cô chậm bước lại vì cô nghĩ mình không đủ xứng để đi chung với Khánh Vỹ Tĩnh còn sẽ làm nhiều phiền phức sau này cho cậu
"Phương Phương?, cậu sao thế?"
"Không. không. mình"
Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Nhâm Liễu Phương, Khánh Vỹ Tĩnh liền trừng mắt nhìn xung quanh khiến cho mọi người tránh đi và nắm lấy tay của Nhâm Liều Phương
"Phương Phương đi thôi...có mình ở đây, không ai bắt nạt được cậu nữa"
Nhâm Liễu Phương nghe xong liền đỏ mặt và cứ thế bị Khánh Vỹ Tĩnh kéo đi
Ở căn biệt thự nhà họ Khánh, bà Nhâm đã nhận lại được cuộc gọi của Nhâm Ánh Tuyết và sẽ hẹn gặp tại quán coffee gần đó
Bà Nhâm đã chuẩn bị rất sớm và đã nói chuyện này cho Khánh Hữu Tuấn nghe và kêu ông đừng kể cho Nhâm
Liều Phương nghe
"Ánh Tuyết, ta mừng lắm...ta cứ tưởng con sẽ không trở về nữa.."
"Mẹ...con cũng rất nhớ mẹ và Phương Phương"
"Bây giờ con phải cúp máy đây...sáng mai con sẽ gọi điện lại cho mẹ"
"Được..được..chào con Ánh Tuyết"
Khi cúp máy, bà Nhâm ngồi quy xuống bên cạnh tường tay ôm lấy mặt, những giọt nước mắt chảy dài trên 2 bên má của bà Nhâm
"Ánh Tuyết.... Ánh Tuyết...con của ta"
Sau một lúc bà Nhâm liền đi rửa mặt xong về phòng, khi thấy bà Nhâm về, Nhâm Liễu Phương chạy hớn hở cùng với bộ đồ học sinh mới toanh khác xa với bộ đồ rách nát cũ của cô
"Bà..bà xem bộ độ cháu mặc có vừa không"
"Phương Phương, cháu mặc bộ đồ này rất đẹp đó"
"Hihi...mà bà ơi...hồi nãy bà nói chuyện với ai mà lâu quá vậy"
Bà Nhâm nghe câu hỏi xong liền đơ ra một lát, bà đang suy nghĩ có nên nói cho Nhâm Liễu Phương biết về chuyện mẹ của cô đã trở về chưa
"Không chỉ là mấy người bạn của bà thôi..."
"Da... bà đồ nhiều mồ hôi quá"
"Chắc do bên ngoài nóng quá thôi, Phương Phương bây giờ chúng ta đi ngủ nào, mai cháu còn phải đi học"
"Dạ vâng"
"Mai còn phải dậy sớm nữa"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhâm Liễu Phương háo hức lên giường, nhưng cô liên tục nghĩ đến ngày mai mang cho cô một came giác hồi hộp đến mức không thể nào ngủ được
Sáng hôm sau, trên chiếc giường rộng rãi cùng với đó là Nhâm Liều Phương đang ngủ say mê nhìn giống như những bé thỏ con trắng dễ thương
"Phương Phương.... Phương Phương dậy đi cháu...đã sắp trễ rồi"
"Oáppppp...bà đã mấy giờ rồi ạ"
"6h30 rồi... con không mau dậy thì sẽ trễ mất...Vỹ Tĩnh đang đợi con ở dưới kìa"
"A...A đã trể vậy rồi sao...sao mình lại ngủ quên mất trong ngày đầu chuyển lớp vậy chứ"
Nhâm Liễu Phương vội vội vàng vàng chuẩn bị đồ xong liền xuống ăn sáng
Dưới đó Khánh Vỹ Tĩnh cùng Khánh Hữu Tuấn và Mộng Tuyết Nhu đang ngồi ăn
"Tiều Phương mau lại đây ăn rồi còn đi học, lát nữa chú sẽ chở 2 đứa đi"
"Phương Phương cậu dậy trễ quá đó..."
"Mình... mình xin lỗi...tại tối qua mình hơi lo lắng nên"
"Được rồi cậu mau ăn đi rồi chúng ta đi"
Sau đó cả 2 cùng lên chiếc xe Roll Royce màu đen và đi tới trường... trên khi xe đậu ở cổng trường
Kể cả giáo viên và học sinh đều phải dừng lại khi thấy chiếc xe của gia đình Khánh Vỹ Tĩnh
"Đây...đây không phải là bản Roll Royce chỉ có 100 chiếc trên toàn thế giới sao"
"Cái gì... nếu vậy thì người ngồi trên xe là"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khánh Vỹ Tĩnh cùng với Nhâm Liều Phương đang rụt rè đi xuống, vì cô không quen được cảm giác được nhiều người nhìn đến vậy
Trước đó cô chỉ là một người vô hình ngày ngày đi học, còn bị bạn bè bắt nạt thường xuyên vì gia cảnh nghèo
"Phương Phương chúng ta đi thôi*
"Ừ...Ừm..Tĩnh Tĩnh như vậy có ổn không"
"Ốn hết không sao đâu"
Tiếng bàn tán xung quanh
"Này...đó không phải là con nhóc nghèo nàn nhất lớp ta sao?"
"Sao bây giờ lại đi chung với tên họ Khánh thế kia?"
Những tiếng bàn tán đó rất nhanh đến tai của Nhâm Liễu Phương cô chậm bước lại vì cô nghĩ mình không đủ xứng để đi chung với Khánh Vỹ Tĩnh còn sẽ làm nhiều phiền phức sau này cho cậu
"Phương Phương?, cậu sao thế?"
"Không. không. mình"
Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Nhâm Liễu Phương, Khánh Vỹ Tĩnh liền trừng mắt nhìn xung quanh khiến cho mọi người tránh đi và nắm lấy tay của Nhâm Liều Phương
"Phương Phương đi thôi...có mình ở đây, không ai bắt nạt được cậu nữa"
Nhâm Liễu Phương nghe xong liền đỏ mặt và cứ thế bị Khánh Vỹ Tĩnh kéo đi
Ở căn biệt thự nhà họ Khánh, bà Nhâm đã nhận lại được cuộc gọi của Nhâm Ánh Tuyết và sẽ hẹn gặp tại quán coffee gần đó
Bà Nhâm đã chuẩn bị rất sớm và đã nói chuyện này cho Khánh Hữu Tuấn nghe và kêu ông đừng kể cho Nhâm
Liều Phương nghe
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro