Chuẩn Bị Hội Ng...
2024-11-09 23:21:22
Khi tới nơi đó là một quán coffee trong nhà, Nhâm Ánh Tuyết đã đặt một phòng ở đây... không gian rất yên tĩnh
/Cốc..cốc...cốc/
"Mời vào"
Khi bà Nhâm mở cửa ra nhìn thấy người phía trước khiến bà vui đến nỗi 2 khoé mắt bà đã có nước mặt chảy ra
"Ánh Tuyết, thật sự là con sao"
Nhâm Ánh Tuyết 2 mắt sáng lên, cười rất tươi khi nhìn thấy bà Nhâm, cô ngay lập tức nhào vào ôm bà Nhâm
"Mẹ..mẹ"
"Con nhớ mẹ lắm...con nhớ mẹ lắm"
Bà Nhâm ôm lấy Nhâm Ánh Tuyết xoa xoa vỗ vỗ
"Ừm...mẹ cũng nhớ con lắm...mẹ tin rằng con vẫn còn sống mà"
"Và bây giờ thật sự con đang ở trước mặt mẹ"
"Mẹ rất vui.. Ánh Tuyết mẹ thực sự rất vui"
Nhâm Ánh Tuyết khóc nức nở khi cô ôm lấy bà Nhâm
"Mẹ. mẹ..con có rất nhiều chuyện muốn nói với mẹ"
Sau đó Nhâm Liều Phương dìu bà Nhâm lên ghế và cùng vui vẻ nói chuyện
"Ánh Tuyết, bấy lâu nay con đã ở đâu...đã sống như thế nào?"
"Mau. mau kể mẹ nghe"
"Mẹ...ngày hôm đó...khi con đang chuẩn bị nấu ăn thì ở ngoài"
"Có xảy ra một vụ bắt cóc, con không biết chuyện gì khi ra ngoài xem"
"Thì bỗng bọn họ thấy con và lao tới bắt con đi"
"Khi tới chỗ quảng trường thì xảy ra một vụ tai nạn rất to...con nhờ đó thoát được"
"Khi đang chạy...thì con có thấy một người phụ nữ bị mắc kẹt ở trong đó"
"Nên con đã tới cứu cô ấy"
"Cứu một cô gái ư...chuyện con bé nói..rất khớp với chuyện mẹ của Khánh Vỹ Tĩnh gặp phải"
"Rồi...rồi sao nữa"
"Khi cứu được cô ấy...thì con và cô ấy đều ngất đi"
"Khi tỉnh dậy đã ở một căn phòng rất giống nhà tù"
"Con...con không rõ nữa"
Và Nhâm Ánh Tuyết kể tiếp câu đã xảy ra cho Bà Nhâm nghe
"Con...con đã rất khổ cực rồi...mẹ tưởng 5 năm qua...không thấy tung tích của con"
"Mẹ...mẹ đừng nghĩ về những chuyện đó nữa"
"Không phải bây giờ con vẫn ổn sao ^^"
"Ừm đúng vậy bây giờ con vẫn đang ở đây với ta rồi"
"Ta rất vui"
"Mẹ...còn con của con thì sao... Phương Phương sao rồi"
Bà Nhâm kể lại mọi chuyện xảy ra cho Nhâm Ánh Tuyết nghe về chuyện gia đình họ Khánh nhận nuôi Nhâm Liễu
Phương và về Mộng Tuyết Nhu
"Cái gì?"
"Mẹ nói thật chứ...con phải đi cảm ơn họ"
"Họ chính là ân nhân của gia đình ta"
"Mẹ...chúng ta mau tới đó đi...con muốn cho Phương pháp một bất ngờ"
"Được... được..."
Nhâm Ánh Tuyết chợt nảy ra một suy nghĩ gì đó khiến cô mỉm cười
"Mẹ...trước hết con muốn tới một nơi"
"Con muốn đi đâu?"
"Hihi.. mẹ sẽ biết sau...giờ mẹ sẽ đi cùng con nhé"
"Um..."
Cả hai cùng đi tới một tiệm bán thú cưng
"Ánh Tuyết...nơi này là"
"Mẹ...mẹ còn nhớ Phương Phương thích nhất con gì không?"
"Mẹ nhớ...nó luôn đòi nuôi một con thở"
"Ra là vậy.. mẹ hiểu ý con rồi"
"Hehe...con sẽ tặng cho con bé một chú thỏ xinh xắn xem như quà gặp lại"
Khi bước vào nơi này tràn ngập những loại thú cưng đa dạng
"Waaaa...mẹ xem kia...chúng dễ thương quá"
"Xin chào...cho hỏi hai vị muốn mua loài gì ạ"
"Ở đây có bán thỏ không nhỉ"
"Có ạ...xin mời theo tôi"
Khi tới nơi trước mặt 2 người là bầy thỏ xinh xắn, dễ thương
"Mẹ...mẹ nhìn kia..bé thỏ kia trông rất giống Nhâm Liễu Phương nha"
Đó là một chú thỏ màu xám... còn nhỏ ...khi tới gần nó liền sợ hãi mà co rúm vào một gốc
"Mẹ... haha..tính cách cũng giống Nhâm Liễu Phương quá rồi"
"Con quyết định rồi...con sẽ mua con này"
Bà Nhâm bên cạnh cũng đồng ý gật đầu, bà vui vẻ nhìn vào bé thỏ trên bàn..
"Có lễ Nhâm Liễu Phương sẽ thích thú lắm đây"
/Cốc..cốc...cốc/
"Mời vào"
Khi bà Nhâm mở cửa ra nhìn thấy người phía trước khiến bà vui đến nỗi 2 khoé mắt bà đã có nước mặt chảy ra
"Ánh Tuyết, thật sự là con sao"
Nhâm Ánh Tuyết 2 mắt sáng lên, cười rất tươi khi nhìn thấy bà Nhâm, cô ngay lập tức nhào vào ôm bà Nhâm
"Mẹ..mẹ"
"Con nhớ mẹ lắm...con nhớ mẹ lắm"
Bà Nhâm ôm lấy Nhâm Ánh Tuyết xoa xoa vỗ vỗ
"Ừm...mẹ cũng nhớ con lắm...mẹ tin rằng con vẫn còn sống mà"
"Và bây giờ thật sự con đang ở trước mặt mẹ"
"Mẹ rất vui.. Ánh Tuyết mẹ thực sự rất vui"
Nhâm Ánh Tuyết khóc nức nở khi cô ôm lấy bà Nhâm
"Mẹ. mẹ..con có rất nhiều chuyện muốn nói với mẹ"
Sau đó Nhâm Liều Phương dìu bà Nhâm lên ghế và cùng vui vẻ nói chuyện
"Ánh Tuyết, bấy lâu nay con đã ở đâu...đã sống như thế nào?"
"Mau. mau kể mẹ nghe"
"Mẹ...ngày hôm đó...khi con đang chuẩn bị nấu ăn thì ở ngoài"
"Có xảy ra một vụ bắt cóc, con không biết chuyện gì khi ra ngoài xem"
"Thì bỗng bọn họ thấy con và lao tới bắt con đi"
"Khi tới chỗ quảng trường thì xảy ra một vụ tai nạn rất to...con nhờ đó thoát được"
"Khi đang chạy...thì con có thấy một người phụ nữ bị mắc kẹt ở trong đó"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nên con đã tới cứu cô ấy"
"Cứu một cô gái ư...chuyện con bé nói..rất khớp với chuyện mẹ của Khánh Vỹ Tĩnh gặp phải"
"Rồi...rồi sao nữa"
"Khi cứu được cô ấy...thì con và cô ấy đều ngất đi"
"Khi tỉnh dậy đã ở một căn phòng rất giống nhà tù"
"Con...con không rõ nữa"
Và Nhâm Ánh Tuyết kể tiếp câu đã xảy ra cho Bà Nhâm nghe
"Con...con đã rất khổ cực rồi...mẹ tưởng 5 năm qua...không thấy tung tích của con"
"Mẹ...mẹ đừng nghĩ về những chuyện đó nữa"
"Không phải bây giờ con vẫn ổn sao ^^"
"Ừm đúng vậy bây giờ con vẫn đang ở đây với ta rồi"
"Ta rất vui"
"Mẹ...còn con của con thì sao... Phương Phương sao rồi"
Bà Nhâm kể lại mọi chuyện xảy ra cho Nhâm Ánh Tuyết nghe về chuyện gia đình họ Khánh nhận nuôi Nhâm Liễu
Phương và về Mộng Tuyết Nhu
"Cái gì?"
"Mẹ nói thật chứ...con phải đi cảm ơn họ"
"Họ chính là ân nhân của gia đình ta"
"Mẹ...chúng ta mau tới đó đi...con muốn cho Phương pháp một bất ngờ"
"Được... được..."
Nhâm Ánh Tuyết chợt nảy ra một suy nghĩ gì đó khiến cô mỉm cười
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mẹ...trước hết con muốn tới một nơi"
"Con muốn đi đâu?"
"Hihi.. mẹ sẽ biết sau...giờ mẹ sẽ đi cùng con nhé"
"Um..."
Cả hai cùng đi tới một tiệm bán thú cưng
"Ánh Tuyết...nơi này là"
"Mẹ...mẹ còn nhớ Phương Phương thích nhất con gì không?"
"Mẹ nhớ...nó luôn đòi nuôi một con thở"
"Ra là vậy.. mẹ hiểu ý con rồi"
"Hehe...con sẽ tặng cho con bé một chú thỏ xinh xắn xem như quà gặp lại"
Khi bước vào nơi này tràn ngập những loại thú cưng đa dạng
"Waaaa...mẹ xem kia...chúng dễ thương quá"
"Xin chào...cho hỏi hai vị muốn mua loài gì ạ"
"Ở đây có bán thỏ không nhỉ"
"Có ạ...xin mời theo tôi"
Khi tới nơi trước mặt 2 người là bầy thỏ xinh xắn, dễ thương
"Mẹ...mẹ nhìn kia..bé thỏ kia trông rất giống Nhâm Liễu Phương nha"
Đó là một chú thỏ màu xám... còn nhỏ ...khi tới gần nó liền sợ hãi mà co rúm vào một gốc
"Mẹ... haha..tính cách cũng giống Nhâm Liễu Phương quá rồi"
"Con quyết định rồi...con sẽ mua con này"
Bà Nhâm bên cạnh cũng đồng ý gật đầu, bà vui vẻ nhìn vào bé thỏ trên bàn..
"Có lễ Nhâm Liễu Phương sẽ thích thú lắm đây"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro