Lời Hứa
2024-11-09 23:21:22
p class="watch-page-fiction-content">1 tiếng sau, cánh cửa phòng bệnh đã mở ra, một vị bác sĩ cao lớn với một
gương mặt khôi ngô tuấn tú bước ra, đó là Trương Anh Kiệt vị bác sĩ trẻ
giỏi nhất ở Thượng Hải cũng là bác sĩ riêng của gia tộc họ Khánh
"Chú Khánh, tình trạng cô bé không sao rồi, hiện đang được nghỉ trong phòng hồi sức một lúc sau sẽ tỉnh lại"
"Tốt quá, không sao là tốt rồi"
Khánh Vỹ Tịnh kéo lấy tay áo của Trương Anh Kiệt mà hỏi
"Anh Kiệt, cậu ấy bị sao vậy"
"Cậu chủ, theo như những triệu chứng trước đó, cô bé ấy chắc hẳn là bị suy tim nhẹ"
"Nhưng mọi người đừng lo, may mà phát hiện kịp thời, chỉ cần nghỉ ngơi và uống thuốc theo sắp xếp của tôi, thì cô bé sẽ được chữa khỏi hoàn toàn"
Tất cả mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm
Bác sĩ Anh Kiệt lúc này thở dài lắc đầu
"Haizz, còn nhỏ như vậy đã bị căn bệnh này, thật là tội nghiệp"
Bà Nhâm khi nghe thấy Nhâm Liễu Phương không còn nguy kịch nữa liền chạy tới quỳ xuống trước Khánh Hữu Tuấn liên tục cảm ơn
"Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu, nếu không có cậu có lẽ Phương Phương đã không còn ở bên tôi nữa rồi"
Khánh Hữu Tuấn cảm thấy áy náy với những hành động của bà Nhâm liền dìu bà dậy
"Bà Nhâm, bà đừng làm vậy, bà mau đứng lên đi, bây giờ chúng ta đã là một gia đình rồi, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc Nhâm Liễu Phương thật tốt"
Lúc này Khánh Vỹ Tịnh trong lòng cậu hiện giờ có những câu hỏi thắc mắc chưa được giải đáp, cậu liên tục suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra
"Nhâm Liễu Phương cậu ấy còn nhỏ tuổi thế này, tại sao lại bị căn bệnh này chứ?"
Khánh Vỹ Tịnh nhìn đôi bàn tay đã bế Nhâm Liễu Phương
"Cậu ấy thật nhẹ, cậu ấy không được ăn uống đầy đủ sao?"
Những câu hỏi trong đầu cậu như những cơn sóng mạnh mẽ dồn dập từ câu này sang câu khác khiến cậu không thể không thắc mắc đi tới bên bà Nhâm
"Bà ơi, Nhâm Liễu Phương từ nhỏ đến bây giờ cậu ấy đã sống như thế nào ạ"
Bà Nhâm nhìn thấy ánh mắt kiên định của Khánh Vỹ Tịnh liền mỉm cười nhẹ nhàng đáp
"Xem ra con rất quan tâm Phương Phương, được rồi ta sẽ kể cho con nghe!"
Sau khi Khánh Vỹ Tịnh đã nghe toàn bộ câu chuyện của Nhâm Liễu Phương, cậu ấy liền rơi vào trầm tư suy nghĩ, cậu không ngờ Nhâm Liễu Phương một cô gái ngây thơ dễ thương lại có một quá khứ khổ sở như vậy
Khánh Vỹ Tịnh nắm chặt tay lại, xong liền nhìn bà Nhâm mạnh mẽ mà nói
"Bà Nhâm xin bà yên tâm, cháu từ nay chắc chắn sẽ bảo vệ Nhâm Liễu Phương thật tốt, cháu hứa đó"
Khánh Hữu Tuấn và bà Nhâm liền bất ngờ ngạc nhiên với câu nói đó của Khánh Vỹ Tịnh
"Phụt, haha, được rồi cảm ơn cháu, ta tin cháu sẽ bảo vệ tốt Phương Phương"
Khánh Hữu Tuấn chỉ đứng ở một bên lắc đầu
"Thằng nhóc này, thật giống mình mà"
Lúc này Khánh Hữu Tuấn bước lên liền nói
"Đã trễ rồi, chúng ta về nào, ở đây đã có bác sĩ Kiệt lo rồi"
Khánh Vỹ Tịnh lúc này lên tiếng
"Ba, bà 2 người về đi, cháu muốn ở lại với Nhâm Liễu Phương"
"Haizz, được rồi nhớ chăm sóc Tiểu Phương thật tốt, khi nào cô bé tỉnh lại nhớ gọi cho ta"
"Vâng thưa cha, mọi người đi cẩn thận"
Khi Khánh Vỹ Tịnh thấy mọi người đã về thì cậu liền bước vào phòng Nhâm Liễu Phương mà ngồi bên cạnh giường bệnh
Nhâm Liễu Phương đang nằm trên giường bệnh, đôi môi đỏ căng mọng cùng với lông mi dài, 2 bên má thì vẫn còn nét hồng hào
Khánh Vỹ Tịnh không kìm được mà nhìn trộm Nhâm Liễu Phương
"Nhâm Liễu Phương, trước đó mình không để ý, cậu ấy thật sự rất dễ thương nhất là khi đang ngủ"
Khánh Vỹ Tịnh cầm lấy đôi tay nhỏ bé của Nhâm Liễu Phương lên
"Tay cậu ấy gầy thật, khi cậu ấy tỉnh lại mình phải dẫn cậu ấy ăn những món ngon mới được"
Khánh Vỹ Tịnh nhìn lên khuôn mặt đáng yêu của Nhâm Liễu Phương
Thấy dáng vẻ dễ thương của Nhâm Liễu Phương khi đang ngủ, Khánh Vỹ Tịnh bất chợt ôm chặt lấy ngực
"Cái gì thế này?, sao tim mình lại đập mạnh đến vậy?, Hay là mình cũng bị bệnh về tim rồi?"
Nhâm Liễu Phương lúc này đột nhiên nói mớ
"Đừng..Xin đừng mà, Bà xin bà đừng rời bỏ con mà, bà..ơi, Phương Phương chỉ còn bà thôi"
Khánh Vỹ Tịnh nghe xong trong lòng cậu đau như có thứ gì đó đâm xuyên qua, cậu nắm chặt lấy tay Nhâm Liễu Phương mà an ủi
"Phương Phương ngoan, có tớ đây rồi cậu đừng sợ nữa, tớ hứa với cậu cho dù cậu ở đâu tớ sẽ luôn tìm thấy cậu và bảo vệ cậu"
Nhâm Liễu Phương lúc này cũng đã hết nói mớ và tiếp tục ngủ, Khánh Vỹ Tịnh sau khi an ủi xong cũng liền buồn ngủ mà thiếp đi, tay cậu vẫn nắm chặt tay của Nhâm Liễu Phương
"""" Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com
"Chú Khánh, tình trạng cô bé không sao rồi, hiện đang được nghỉ trong phòng hồi sức một lúc sau sẽ tỉnh lại"
"Tốt quá, không sao là tốt rồi"
Khánh Vỹ Tịnh kéo lấy tay áo của Trương Anh Kiệt mà hỏi
"Anh Kiệt, cậu ấy bị sao vậy"
"Cậu chủ, theo như những triệu chứng trước đó, cô bé ấy chắc hẳn là bị suy tim nhẹ"
"Nhưng mọi người đừng lo, may mà phát hiện kịp thời, chỉ cần nghỉ ngơi và uống thuốc theo sắp xếp của tôi, thì cô bé sẽ được chữa khỏi hoàn toàn"
Tất cả mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm
Bác sĩ Anh Kiệt lúc này thở dài lắc đầu
"Haizz, còn nhỏ như vậy đã bị căn bệnh này, thật là tội nghiệp"
Bà Nhâm khi nghe thấy Nhâm Liễu Phương không còn nguy kịch nữa liền chạy tới quỳ xuống trước Khánh Hữu Tuấn liên tục cảm ơn
"Cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu, nếu không có cậu có lẽ Phương Phương đã không còn ở bên tôi nữa rồi"
Khánh Hữu Tuấn cảm thấy áy náy với những hành động của bà Nhâm liền dìu bà dậy
"Bà Nhâm, bà đừng làm vậy, bà mau đứng lên đi, bây giờ chúng ta đã là một gia đình rồi, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc Nhâm Liễu Phương thật tốt"
Lúc này Khánh Vỹ Tịnh trong lòng cậu hiện giờ có những câu hỏi thắc mắc chưa được giải đáp, cậu liên tục suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra
"Nhâm Liễu Phương cậu ấy còn nhỏ tuổi thế này, tại sao lại bị căn bệnh này chứ?"
Khánh Vỹ Tịnh nhìn đôi bàn tay đã bế Nhâm Liễu Phương
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cậu ấy thật nhẹ, cậu ấy không được ăn uống đầy đủ sao?"
Những câu hỏi trong đầu cậu như những cơn sóng mạnh mẽ dồn dập từ câu này sang câu khác khiến cậu không thể không thắc mắc đi tới bên bà Nhâm
"Bà ơi, Nhâm Liễu Phương từ nhỏ đến bây giờ cậu ấy đã sống như thế nào ạ"
Bà Nhâm nhìn thấy ánh mắt kiên định của Khánh Vỹ Tịnh liền mỉm cười nhẹ nhàng đáp
"Xem ra con rất quan tâm Phương Phương, được rồi ta sẽ kể cho con nghe!"
Sau khi Khánh Vỹ Tịnh đã nghe toàn bộ câu chuyện của Nhâm Liễu Phương, cậu ấy liền rơi vào trầm tư suy nghĩ, cậu không ngờ Nhâm Liễu Phương một cô gái ngây thơ dễ thương lại có một quá khứ khổ sở như vậy
Khánh Vỹ Tịnh nắm chặt tay lại, xong liền nhìn bà Nhâm mạnh mẽ mà nói
"Bà Nhâm xin bà yên tâm, cháu từ nay chắc chắn sẽ bảo vệ Nhâm Liễu Phương thật tốt, cháu hứa đó"
Khánh Hữu Tuấn và bà Nhâm liền bất ngờ ngạc nhiên với câu nói đó của Khánh Vỹ Tịnh
"Phụt, haha, được rồi cảm ơn cháu, ta tin cháu sẽ bảo vệ tốt Phương Phương"
Khánh Hữu Tuấn chỉ đứng ở một bên lắc đầu
"Thằng nhóc này, thật giống mình mà"
Lúc này Khánh Hữu Tuấn bước lên liền nói
"Đã trễ rồi, chúng ta về nào, ở đây đã có bác sĩ Kiệt lo rồi"
Khánh Vỹ Tịnh lúc này lên tiếng
"Ba, bà 2 người về đi, cháu muốn ở lại với Nhâm Liễu Phương"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Haizz, được rồi nhớ chăm sóc Tiểu Phương thật tốt, khi nào cô bé tỉnh lại nhớ gọi cho ta"
"Vâng thưa cha, mọi người đi cẩn thận"
Khi Khánh Vỹ Tịnh thấy mọi người đã về thì cậu liền bước vào phòng Nhâm Liễu Phương mà ngồi bên cạnh giường bệnh
Nhâm Liễu Phương đang nằm trên giường bệnh, đôi môi đỏ căng mọng cùng với lông mi dài, 2 bên má thì vẫn còn nét hồng hào
Khánh Vỹ Tịnh không kìm được mà nhìn trộm Nhâm Liễu Phương
"Nhâm Liễu Phương, trước đó mình không để ý, cậu ấy thật sự rất dễ thương nhất là khi đang ngủ"
Khánh Vỹ Tịnh cầm lấy đôi tay nhỏ bé của Nhâm Liễu Phương lên
"Tay cậu ấy gầy thật, khi cậu ấy tỉnh lại mình phải dẫn cậu ấy ăn những món ngon mới được"
Khánh Vỹ Tịnh nhìn lên khuôn mặt đáng yêu của Nhâm Liễu Phương
Thấy dáng vẻ dễ thương của Nhâm Liễu Phương khi đang ngủ, Khánh Vỹ Tịnh bất chợt ôm chặt lấy ngực
"Cái gì thế này?, sao tim mình lại đập mạnh đến vậy?, Hay là mình cũng bị bệnh về tim rồi?"
Nhâm Liễu Phương lúc này đột nhiên nói mớ
"Đừng..Xin đừng mà, Bà xin bà đừng rời bỏ con mà, bà..ơi, Phương Phương chỉ còn bà thôi"
Khánh Vỹ Tịnh nghe xong trong lòng cậu đau như có thứ gì đó đâm xuyên qua, cậu nắm chặt lấy tay Nhâm Liễu Phương mà an ủi
"Phương Phương ngoan, có tớ đây rồi cậu đừng sợ nữa, tớ hứa với cậu cho dù cậu ở đâu tớ sẽ luôn tìm thấy cậu và bảo vệ cậu"
Nhâm Liễu Phương lúc này cũng đã hết nói mớ và tiếp tục ngủ, Khánh Vỹ Tịnh sau khi an ủi xong cũng liền buồn ngủ mà thiếp đi, tay cậu vẫn nắm chặt tay của Nhâm Liễu Phương
"""" Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro