Tiểu Đạo Sĩ Năm Tuổi Rưỡi

Chương 9

2024-12-25 20:08:18

Kiều Mãn nghe mãi, cuối cùng mới nghe hiểu được một chút.

"Cháu biết nguyên nhân." Cậu bé nói.

Mao Mao: "Nguyên nhân là gì?"

Kiều Mãn đáp: "Tinh Tinh bị người ta mượn vận."

Căn phòng không lớn, tất cả mọi người đều nghe rõ lời Kiều Mãn nói. Lộ Kiến Tinh và chị Vân vốn đang nhỏ giọng bàn chuyện cũng vô thức im lặng.

Mao Mao khó hiểu hỏi lại: "Mượn vận? Mượn vận gì cơ?"

Kiều Mãn: "Vận sự nghiệp của Tinh Tinh vốn rất tốt, theo lý thì sẽ thuận buồm xuôi gió, dù có gặp chút trắc trở thì cũng sẽ nhanh trở nên suôn sẻ thôi. Sở dĩ hiện tại sự nghiệp của Tinh Tinh tụt dốc không phanh, là vì bị người ta mượn vận."

"Ý của cháu là, có người áp dụng một vài..." Tầm mắt của Mao Mao khẽ lướt qua bộ đạo bào trên người cậu bé, rồi đổi một cách nói khác: "Một vài mánh khóe không khoa học, trộm mất sự nghiệp của anh Lộ?"

Kiều Mãn gật đầu. Cậu bé vươn bàn tay nhỏ bé ra, bấm tay tính toán số mệnh của Lộ Kiến Tinh. Số mệnh mà người bình thường không nhìn thấy, đều hiện rõ dưới đôi mắt trong suốt của cậu bé, gương mặt non nớt đáng yêu của cậu bé bị nhuốm đôi phần thần bí: "Người nọ đã trộm trong một thời gian dài rồi, ít nhất đã hơn nửa năm. Vận khí trên người Tinh Tinh sắp bị "mượn" hết rồi."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Sự xui xẻo của Lộ Kiến Tinh bắt đầu từ năm ngoái.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Họ là người trong giới giải trí, đương nhiên khó tránh khỏi việc có hơi tin tưởng huyền học. Nếu những lời này do một ông lão râu bạc nói ra, họ chắc chắn sẽ tin tưởng không chút nghi ngờ, rồi sốt sắng hỏi cách giải quyết. Nhưng, người nói ra những lời này, lại chỉ là một đứa bé.

Mao Mao lén dùng bàn tay đo đạc. Đứa bé mới chỉ cao cỡ nửa người cậu ấy, vóc người nhỏ nhắn, cẳng tay chẳng chân ngắn ngủn, gương mặt còn chẳng to bằng lòng bàn tay cậu ấy.

Lời nói của một đứa bé có đáng tin không?

Mới ban nãy, đứa bé này còn đuổi theo anh Lộ, tự nhận là cha của anh Lộ cơ đấy.

Trong khi Mao Mao đang nghĩ thầm, chị Vân ngồi bên kia đã đứng dậy. Chị ấy đi tới ngồi xổm trước mặt Kiều Mãn: "Bạn nhỏ, cháu vừa nói gì? Chuyện mượn... mượn vận mà cháu vừa nói, có phải thật không?"

"Đương nhiên là thật ạ." Kiều Mãn có hơi không vui, cậu bé nhăn mặt nói: "Cháu nói rồi, cháu rất lợi hại, vì sao mọi người cứ không tin cháu thế nhỉ?"

Chị Vân vội dỗ dành: "Cô tin cháu, cô tin cháu. Vậy cháu có biết cách giải quyết không?"

"Chị Vân, sao chị lại tin lời cậu bé?" Mao Mao trợn tròn mắt, cất giọng khó hiểu: "Cậu bé mới chỉ năm tuổi thôi, chị..." Đối diện với cái lườm sắc lẹm của chị Vân, cậu ấy không dám nói nốt những lời phía sau.

Lộ Kiến Tinh giúp cậu ấy nói nốt: "Sao chị biết lời cậu bé nói là thật?"

Kiều Mãn phình má, tức giận lườm anh: "Tinh Tinh, lần này cha tha thứ cho con, nhưng lần sau không được nghi ngờ cha nữa đâu đấy."

"Hai đứa không hiểu đâu. Thật ra, chị đã sớm cảm thấy chuyện này có điều kỳ lạ rồi." Chị Vân nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thời gian chị ấy lăn lộn trong giới giải trí lâu hơn hai người kia, nên chị ấy đã nghe được rất nhiều tin đồn. Chẳng hạn như năm nào ông chủ của công ty giải trí nào đó cũng tới đạo quan dâng hương, nghe nói trước khi ban hành các quyết định quan trọng, ông chủ nọ đều mời cao nhân chỉ điểm. Hoặc chẳng hạn như ảnh hậu nào đó lén nuôi tiểu quỷ, hay ảnh đế nào đó lén thỉnh tượng Phật,... Không rõ những tin đồn đó là thật hay giả, nhưng không có lửa thì sao có khói, chắc chắn phải có căn cứ thì người ta mới dám tung tin.

Vả lại, chuyện của Lộ Kiến Tinh cũng vô cùng kỳ quái.

Anh bị toàn mạng mắng chửi, mỗi lần muốn thanh minh lại gặp vô vàn trắc trở, mọi chuyện đều không thuận lợi, như thể thật sự có người đã rút sạch vận may của anh, chỉ để lại vận rủi đeo bám.

Chị Vân nói: "Tinh Tinh, em còn nhớ không, hồi đầu năm nay, chị đi chùa xin cho em một chiếc bùa hộ mệnh. Khoảng thời gian đó, vận may của em được cải thiện, còn nhận được dự án mới cơ mà."

Đúng là có chuyện này. Lộ Kiến Tinh do dự nói: "Nhưng lá bùa đó cũng chẳng có quá nhiều tác dụng."

"Không phải lá bùa kia của em từng rơi xuống nước à? Sau khi vớt lên, lá bùa bèn mất hiệu lực, em lại bắt đầu gặp xui xẻo." Chị Vân nói: "Dù sao em cũng có dự định rút khỏi giới giải trí rồi, thử nốt lần này cũng có mất mát gì đâu?"

"..."

Lời này khá có lý.

Thế là, Lộ Kiến Tinh cũng bước tới.

Nhưng anh không ngồi xổm xuống giống chị Vân, mà mở ba lô của mình ra, tìm một tờ tiền giấy có mệnh giá mười đồng. Dưới ánh mắt khó hiểu của hai người còn lại, anh cầm tờ tiền bằng hai tay, đưa tới trước mặt Kiều Mãn.

Hai mắt Kiều Mãn sáng lên, cậu bé vui vẻ nhận lấy. Đây là mười đồng đầu tiên mà cậu bé kiếm được từ khi khai trương sạp bói tới nay.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Đạo Sĩ Năm Tuổi Rưỡi

Số ký tự: 0