Chương 8
2024-12-25 20:08:18
"Kính kong, kính kong, kính kong."
Trợ lý Mao Mao vội đứng dậy: "Em ra mở cửa."
Sợ người bên ngoài là anti-fan, Mao Mao dè dặt hé cửa nhìn ra ngoài. Không thể trách Mao Mao quá cẩn thận, bởi trước đây từng xảy ra chuyện tương tự rồi.
Nhưng lần này, bên ngoài trống trơn, chẳng có lấy một bóng người.
Chẳng lẽ là trò đùa dai của ai đó?
Khi Mao Mao định đóng cửa, phía dưới chợt truyền tới một tiếng chào hỏi lễ phép: "Chào anh."
Mao Mao cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện không phải bên ngoài chẳng có lấy một bóng người. Người gõ cửa là một cậu bé có gương mặt bầu bĩnh, cao độ nửa người lớn. Do cậu bé quá thấp bé, nên Mao Mao mới không nhìn thấy.
... Còn nhỏ thế này mà đã làm anti-fan rồi cơ à?
Mao Mao mở rộng cửa, giọng điệu vô thức dịu đi: "Bạn nhỏ, cháu là ai thế?"
Kiều Mãn cất chiếc la bàn trong tay đi: "Cháu là Tiểu Mãn, là..." Ánh mắt cậu bé lướt qua Mao Mao, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lộ Kiến Tinh ngồi trên sô pha. Cậu bé vui vẻ cất tiếng gọi: "Tinh Tinh ơi."
Mao Mao mờ mịt quay đầu: "Anh Lộ?"
Lộ Kiến Tinh nghe tiếng ngẩng đầu lên: "..."
Anh gần như bật dậy khỏi ghế sô pha, nhìn cậu bé trước mặt với ánh mắt khó tin: "Sao cháu lại ở đây?"
Kiều Mãn: "Cha tới tìm con."
Lộ Kiến Tinh: "Sao cháu lại tìm được tới đây?"
Kiều Mãn thản nhiên đáp: "Cha muốn tìm con, cứ đi thế là tới thôi."
Lộ Kiến Tinh: "..."
Vẻ mặt chị Vân tràn ngập sự hoang mang: "Tinh Tinh, ai đây? Đứa bé này ở đâu ra thế?"
Lộ Kiến Tinh: "Cậu bé... cậu bé..." Anh cũng không biết cậu bé này là ai!
Kiều Mãn luồn qua Mao Mao, chạy tới bên cạnh Lộ Kiến Tinh, mãi khi túm được góc áo anh, cậu bé mới thở phào nhẹ nhõm. Kiều Mãn ngẩng đầu, ưỡn ngực, kiêu ngạo giới thiệu bản thân với chị Vân và Mao Mao: "Cháu là Tiểu Mãn, cháu là cha của Tinh Tinh."
"Phụt... ha ha ha..." Mao Mao vội bịt kín miệng mình.
Lộ Kiến Tinh chết lặng, cố gắng phản bác: "Không phải..."
Chị Vân: "Chị biết, cậu bé không thể sinh ra một người lớn như em được."
"Phải." Kiều Mãn nghiêm mặt, cất giọng nghiêm túc: "Cha là cha con. Nhưng Tinh Tinh à, dù con không nhận cha cũng không sao, cha không để bụng đâu."
Đây là lỗi của Kiều Đại Mãn, Kiều Tiểu Mãn sẽ không trốn tránh trách nhiệm, nhất định sẽ giúp Kiều Đại Mãn chuộc lỗi.
"..." Chị Vân quay đầu hỏi Lộ Kiến Tinh: "Cậu bé ở đâu ra thế?"
Lộ Kiến Tinh giải thích một lúc lâu, mới giải thích rõ lai lịch của cậu bé này.
Nghe nói cậu bé là thầy bói bày sạp ở ven đường, sau khi Lộ Kiến Tinh ghé xem bói thì bám theo anh, chị Vân mới thở phào nhẹ nhõm. Chị ấy chỉ sợ cậu bé là đứa con trai mà anh lỡ "tạo" ra trong lúc anh không biết.
Nhưng chưa thở phào được bao lâu, chị ấy đã cảm thấy rầu rĩ: "Em nói đã đưa cậu bé tới đồn cảnh sát, thế sao cậu bé còn tìm tới đây? Em đưa địa chỉ cho cậu bé à?"
"Đương nhiên là không." Lộ Kiến Tinh cũng cảm thấy rất khó hiểu về chuyện này.
Anh cúi đầu nhìn cậu bé đang ỷ lại dán sát người mình, ánh mắt dừng trên bộ đạo bào và chiếc la bàn trong tay cậu bé một lúc lâu. Nhớ lại những chuyện kỳ quái trước đây, trong lòng anh không khỏi ngờ vực.
Anh bất đắc dĩ nói: "Chú thật sự không quen cháu. Hơn nữa, chú sắp không nuôi nổi chính mình luôn rồi, càng không nuôi nổi cháu đâu. Cháu đi ăn vạ người khác đi thôi."
Kiều Mãn nhìn anh với ánh mắt lo lắng: "Tinh Tinh, con sống không tốt ư? Không sao, cha sẽ xem bói để nuôi con, cha bói chuẩn lắm."
Chuẩn gì mà chuẩn? Bói ra anh có một người cha năm tuổi mà còn dám bảo là chuẩn à?
Bị một cậu bé năm tuổi bám theo gọi con trai ơi, con trai à, Lộ Kiến Tinh đau đầu không thôi.
Mao Mao vội chạy tới, kéo cậu bé sang một bên chơi, đồng thời liên lạc với đồn cảnh sát để báo cáo về chuyện đứa bé đi lạc.
Về phần Lộ Kiến Tinh, tuy anh đã có dự định rời khỏi giới giải trí, nhưng trước khi rời đi còn cả đống chuyện cần giải quyết. Cảm xúc ủ rũ, chán chường bị sự xuất hiện của đứa bé cắt ngang, giờ anh chẳng còn thời gian đâu mà ủ rũ thêm nữa, anh tập trung bàn bạc với chị Vân về những chuyện cần làm.
Kiều Mãn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nghe họ bàn bạc, nhưng cậu bé chẳng hiểu gì cả, nghe mà đầu óc cứ ong ong cả lên. Cuối cùng, cậu bé đành chọc chọc Mao Mao ngồi cạnh.
"Xảy ra chuyện gì thế ạ?" Kiều Mãn hỏi khẽ.
Mao Mao thì thầm đáp: "Cháu biết chuyện anh Lộ là minh tinh rồi đúng không? Anh ấy chuẩn bị rút khỏi giới giải trí."
"Vì sao?" Kiều Mãn hỏi: "Tinh Tinh không thích làm minh tinh ư?"
"Sao có thể, anh Lộ làm việc chăm chỉ lắm." Mao Mao cố hạ giọng xuống, giọng nói nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy, nhưng do căn phòng vốn không lớn, nên tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng thì thầm của cậu ấy: "Nhưng năm nay anh Lộ phạm phải Thái Tuế, cực kỳ xui xẻo, làm chuyện gì cũng không thuận lợi. Sự nghiệp của anh ấy vốn đang trên đà phát triển, nhưng lại đột nhiên tụt dốc không phanh... Ôi, cũng không biết anh Lộ đã đắc tội với vị thần tiên nào mà lại bị hành thảm thế nữa."
----
P/s: Nếu mọi người thấy truyện hay thì hãy bình luận cho mình biết, để mình có động lực ra thêm chương mới nhé!
Trợ lý Mao Mao vội đứng dậy: "Em ra mở cửa."
Sợ người bên ngoài là anti-fan, Mao Mao dè dặt hé cửa nhìn ra ngoài. Không thể trách Mao Mao quá cẩn thận, bởi trước đây từng xảy ra chuyện tương tự rồi.
Nhưng lần này, bên ngoài trống trơn, chẳng có lấy một bóng người.
Chẳng lẽ là trò đùa dai của ai đó?
Khi Mao Mao định đóng cửa, phía dưới chợt truyền tới một tiếng chào hỏi lễ phép: "Chào anh."
Mao Mao cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện không phải bên ngoài chẳng có lấy một bóng người. Người gõ cửa là một cậu bé có gương mặt bầu bĩnh, cao độ nửa người lớn. Do cậu bé quá thấp bé, nên Mao Mao mới không nhìn thấy.
... Còn nhỏ thế này mà đã làm anti-fan rồi cơ à?
Mao Mao mở rộng cửa, giọng điệu vô thức dịu đi: "Bạn nhỏ, cháu là ai thế?"
Kiều Mãn cất chiếc la bàn trong tay đi: "Cháu là Tiểu Mãn, là..." Ánh mắt cậu bé lướt qua Mao Mao, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lộ Kiến Tinh ngồi trên sô pha. Cậu bé vui vẻ cất tiếng gọi: "Tinh Tinh ơi."
Mao Mao mờ mịt quay đầu: "Anh Lộ?"
Lộ Kiến Tinh nghe tiếng ngẩng đầu lên: "..."
Anh gần như bật dậy khỏi ghế sô pha, nhìn cậu bé trước mặt với ánh mắt khó tin: "Sao cháu lại ở đây?"
Kiều Mãn: "Cha tới tìm con."
Lộ Kiến Tinh: "Sao cháu lại tìm được tới đây?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Mãn thản nhiên đáp: "Cha muốn tìm con, cứ đi thế là tới thôi."
Lộ Kiến Tinh: "..."
Vẻ mặt chị Vân tràn ngập sự hoang mang: "Tinh Tinh, ai đây? Đứa bé này ở đâu ra thế?"
Lộ Kiến Tinh: "Cậu bé... cậu bé..." Anh cũng không biết cậu bé này là ai!
Kiều Mãn luồn qua Mao Mao, chạy tới bên cạnh Lộ Kiến Tinh, mãi khi túm được góc áo anh, cậu bé mới thở phào nhẹ nhõm. Kiều Mãn ngẩng đầu, ưỡn ngực, kiêu ngạo giới thiệu bản thân với chị Vân và Mao Mao: "Cháu là Tiểu Mãn, cháu là cha của Tinh Tinh."
"Phụt... ha ha ha..." Mao Mao vội bịt kín miệng mình.
Lộ Kiến Tinh chết lặng, cố gắng phản bác: "Không phải..."
Chị Vân: "Chị biết, cậu bé không thể sinh ra một người lớn như em được."
"Phải." Kiều Mãn nghiêm mặt, cất giọng nghiêm túc: "Cha là cha con. Nhưng Tinh Tinh à, dù con không nhận cha cũng không sao, cha không để bụng đâu."
Đây là lỗi của Kiều Đại Mãn, Kiều Tiểu Mãn sẽ không trốn tránh trách nhiệm, nhất định sẽ giúp Kiều Đại Mãn chuộc lỗi.
"..." Chị Vân quay đầu hỏi Lộ Kiến Tinh: "Cậu bé ở đâu ra thế?"
Lộ Kiến Tinh giải thích một lúc lâu, mới giải thích rõ lai lịch của cậu bé này.
Nghe nói cậu bé là thầy bói bày sạp ở ven đường, sau khi Lộ Kiến Tinh ghé xem bói thì bám theo anh, chị Vân mới thở phào nhẹ nhõm. Chị ấy chỉ sợ cậu bé là đứa con trai mà anh lỡ "tạo" ra trong lúc anh không biết.
Nhưng chưa thở phào được bao lâu, chị ấy đã cảm thấy rầu rĩ: "Em nói đã đưa cậu bé tới đồn cảnh sát, thế sao cậu bé còn tìm tới đây? Em đưa địa chỉ cho cậu bé à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đương nhiên là không." Lộ Kiến Tinh cũng cảm thấy rất khó hiểu về chuyện này.
Anh cúi đầu nhìn cậu bé đang ỷ lại dán sát người mình, ánh mắt dừng trên bộ đạo bào và chiếc la bàn trong tay cậu bé một lúc lâu. Nhớ lại những chuyện kỳ quái trước đây, trong lòng anh không khỏi ngờ vực.
Anh bất đắc dĩ nói: "Chú thật sự không quen cháu. Hơn nữa, chú sắp không nuôi nổi chính mình luôn rồi, càng không nuôi nổi cháu đâu. Cháu đi ăn vạ người khác đi thôi."
Kiều Mãn nhìn anh với ánh mắt lo lắng: "Tinh Tinh, con sống không tốt ư? Không sao, cha sẽ xem bói để nuôi con, cha bói chuẩn lắm."
Chuẩn gì mà chuẩn? Bói ra anh có một người cha năm tuổi mà còn dám bảo là chuẩn à?
Bị một cậu bé năm tuổi bám theo gọi con trai ơi, con trai à, Lộ Kiến Tinh đau đầu không thôi.
Mao Mao vội chạy tới, kéo cậu bé sang một bên chơi, đồng thời liên lạc với đồn cảnh sát để báo cáo về chuyện đứa bé đi lạc.
Về phần Lộ Kiến Tinh, tuy anh đã có dự định rời khỏi giới giải trí, nhưng trước khi rời đi còn cả đống chuyện cần giải quyết. Cảm xúc ủ rũ, chán chường bị sự xuất hiện của đứa bé cắt ngang, giờ anh chẳng còn thời gian đâu mà ủ rũ thêm nữa, anh tập trung bàn bạc với chị Vân về những chuyện cần làm.
Kiều Mãn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nghe họ bàn bạc, nhưng cậu bé chẳng hiểu gì cả, nghe mà đầu óc cứ ong ong cả lên. Cuối cùng, cậu bé đành chọc chọc Mao Mao ngồi cạnh.
"Xảy ra chuyện gì thế ạ?" Kiều Mãn hỏi khẽ.
Mao Mao thì thầm đáp: "Cháu biết chuyện anh Lộ là minh tinh rồi đúng không? Anh ấy chuẩn bị rút khỏi giới giải trí."
"Vì sao?" Kiều Mãn hỏi: "Tinh Tinh không thích làm minh tinh ư?"
"Sao có thể, anh Lộ làm việc chăm chỉ lắm." Mao Mao cố hạ giọng xuống, giọng nói nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy, nhưng do căn phòng vốn không lớn, nên tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng thì thầm của cậu ấy: "Nhưng năm nay anh Lộ phạm phải Thái Tuế, cực kỳ xui xẻo, làm chuyện gì cũng không thuận lợi. Sự nghiệp của anh ấy vốn đang trên đà phát triển, nhưng lại đột nhiên tụt dốc không phanh... Ôi, cũng không biết anh Lộ đã đắc tội với vị thần tiên nào mà lại bị hành thảm thế nữa."
----
P/s: Nếu mọi người thấy truyện hay thì hãy bình luận cho mình biết, để mình có động lực ra thêm chương mới nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro