Ngày Mùng 9 Thá...
Nguyệt Quan
2024-11-21 23:21:08
Huyện lệnh Trường An Hà Thiện Quang đờ đẫn đứng ở trong đại lao, sau ông là đội trưởng nhà lao và hai đội ngục tốt.
Hà Huyện lệnh cao giọng:
- Thánh dụ vừa rồi, các ngươi nghe rõ rồi chứ? Bệ hạ nhân từ mới để các ngươi sống thêm một năm nữa. Các ngươi hãy trở về nhà đoàn tụ với người thân đi, di nguyện gì chưa xong thì cũng tranh thủ hoàn thành đi. Ngày này sang năm, các ngươi phải tuân theo luật pháp, quay trở lại ngục huyện Trường An này để thụ án. Hiểu chưa.
Tất cả tử tù đều bám chặt vào thanh cửa sắt nhà lao, ra sức áp đẩy mặt mình ra phía ngoài giống như Lý Ngư vừa rồi túm lấy mắt cá chân Lý Thế Dân ra, làm cả gương mặt bị thay đổi, trong đôi mắt ánh lên tia sáng nóng bỏng.
- Hà Minh phủ, ông nói cái gì? Vị quý nhân áo vàng kia vừa nãy…vừa nãy chính là đương kim Hoàng đế ư?
- Đúng vậy!
- Hoàng đế hạ chỉ thả hết chúng tôi ra à? Yêu cầu chúng ta mùng 9 tháng 9 sang năm tự quay lại kinh sư chịu hành hình à?
- Đúng vậy!
- Tôi…chúng tôi rời khỏi nhà giam, vậy không có ai giám thị đốc lĩnh ạ?
- Không.
- Chúng tôi có phải mang theo gông cùm rời khỏi không?
- Không.
- Vậy…vậy... nếu mùng 9 tháng 9 sang năm chúng tôi không quay lại thì có liên lụy đến thân nhân xóm giềng không?
Hai má Hà huyện lệnh co giật vài cái:
- Vẫn còn nghĩ đến cái này mà không về à? Bệ hạ thật sự…Ôi!
Hà Huyện lệnh cắn chặt răng, lắc lắc đầu:
- Không!
- Vạn tuế! Vạn tuế! Ngô hoàng nhân từ, Hoàng thượng vạn tuế!
Lập tức một người giọng khàn khàn kêu to lên, sau đó toàn bộ người trong các phòng giam đại lao không hẹn cùng kêu lên.
Rất nhiều người quỳ xuống, khóc to. Mà ngay cả tên thiết tặc Kim Vạn Lưỡng bất cần chống đối ở pháp trường cũng run rẩy, nước mắt lưng tròng. Không sợ chết không có nghĩa là muốn chết, khi họ nghĩ thời điểm cái chết đã tới, bất kể thiện hay ác, chỉ sợ ý niệm nhiều nhất chính là nghĩ về toàn bộ cuộc đời mình mà lưu luyến cuộc sống với người thân.
Hiện tại họ không ngờ có thể hoãn thi hành hình phạt một năm, rời khỏi đại lao toàn tụ với gia đình, có thể để họ đi làm những chuyện chưa hoàn thành, dù con người coi thường cuộc sống như nào cũng không ngăn được nước mắt rơi xuống.
- Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
- Ngô hoàng nhân từ!
- Long ân Hoàng đế, thảo dân suốt đời không quên!
Trong từng phòng giam, rất nhiều người dập đầu như bằm tỏi, gào khóc.
Hà Thiện Quang hít sâu một hơi, cắn chặt răng nói:
- Mở cửa lao!
Hai đội ngục tốt bước đi lên, từng phòng giam được mở ra, các phạm nhân giật mình nhìn cửa lao rộng mở, có người thử thăm dò cẩn trọng bước ra ngoài, đám lính canh ngục vẫn đứng đó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, làm như không thấy.
Vẻ nghi hoặc khó tin của các phạm nhân lập tức biến thành niềm vui sướng, ai nấy đều lao như điên ra ngoài, càng ngày càng có nhiều phạm nhân chạy ra khỏi nhà giam, vượt qua đội ngũ bên ngoài, vút qua Huyện thái gia Hà Thiện Quang như hồng thủy xông ra ngoài. Hà Đại lão gia đứng đó, bả vai thỉnh thoảng bị thân thể bẩn thỉu của phạm nhân đụng vào, cả người hơi lảo đảo nhưng vẻ mặt lại không biểu lộ cảm xúc gì.
- Thiên tử hồ đồ! Hôm nay thả những người này ra, mùng 9 tháng 9 sang năm có được bao nhiêu người quay lại chứ?
Phạm nhân phòng giam số 2 cũng hoan hô nhảy nhót như điên lao ra ngoài, chỉ có Lý Ngư ngẩn ra đứng ở đó, không biết nên làm gì.
“Thả? Không ngờ hoàng đế thả chúng ta ra? Vừa rồi người nghe mình kể chuyện kia…chính là Thiên tử Đại Đường Lý Thế Dân! Không ngờ mình lại được gặp Đường Thái Tông trong lịch sử! Mình thật lợi hại!”
Lý Ngư đang suy nghĩ thất thần thì lão Phạm đồ tể đang chạy ra cửa đột nhiên lại xông lại, nắm chặt tay Lý Ngư, lắc rất mạnh.
Hà Huyện lệnh cao giọng:
- Thánh dụ vừa rồi, các ngươi nghe rõ rồi chứ? Bệ hạ nhân từ mới để các ngươi sống thêm một năm nữa. Các ngươi hãy trở về nhà đoàn tụ với người thân đi, di nguyện gì chưa xong thì cũng tranh thủ hoàn thành đi. Ngày này sang năm, các ngươi phải tuân theo luật pháp, quay trở lại ngục huyện Trường An này để thụ án. Hiểu chưa.
Tất cả tử tù đều bám chặt vào thanh cửa sắt nhà lao, ra sức áp đẩy mặt mình ra phía ngoài giống như Lý Ngư vừa rồi túm lấy mắt cá chân Lý Thế Dân ra, làm cả gương mặt bị thay đổi, trong đôi mắt ánh lên tia sáng nóng bỏng.
- Hà Minh phủ, ông nói cái gì? Vị quý nhân áo vàng kia vừa nãy…vừa nãy chính là đương kim Hoàng đế ư?
- Đúng vậy!
- Hoàng đế hạ chỉ thả hết chúng tôi ra à? Yêu cầu chúng ta mùng 9 tháng 9 sang năm tự quay lại kinh sư chịu hành hình à?
- Đúng vậy!
- Tôi…chúng tôi rời khỏi nhà giam, vậy không có ai giám thị đốc lĩnh ạ?
- Không.
- Chúng tôi có phải mang theo gông cùm rời khỏi không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không.
- Vậy…vậy... nếu mùng 9 tháng 9 sang năm chúng tôi không quay lại thì có liên lụy đến thân nhân xóm giềng không?
Hai má Hà huyện lệnh co giật vài cái:
- Vẫn còn nghĩ đến cái này mà không về à? Bệ hạ thật sự…Ôi!
Hà Huyện lệnh cắn chặt răng, lắc lắc đầu:
- Không!
- Vạn tuế! Vạn tuế! Ngô hoàng nhân từ, Hoàng thượng vạn tuế!
Lập tức một người giọng khàn khàn kêu to lên, sau đó toàn bộ người trong các phòng giam đại lao không hẹn cùng kêu lên.
Rất nhiều người quỳ xuống, khóc to. Mà ngay cả tên thiết tặc Kim Vạn Lưỡng bất cần chống đối ở pháp trường cũng run rẩy, nước mắt lưng tròng. Không sợ chết không có nghĩa là muốn chết, khi họ nghĩ thời điểm cái chết đã tới, bất kể thiện hay ác, chỉ sợ ý niệm nhiều nhất chính là nghĩ về toàn bộ cuộc đời mình mà lưu luyến cuộc sống với người thân.
Hiện tại họ không ngờ có thể hoãn thi hành hình phạt một năm, rời khỏi đại lao toàn tụ với gia đình, có thể để họ đi làm những chuyện chưa hoàn thành, dù con người coi thường cuộc sống như nào cũng không ngăn được nước mắt rơi xuống.
- Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ngô hoàng nhân từ!
- Long ân Hoàng đế, thảo dân suốt đời không quên!
Trong từng phòng giam, rất nhiều người dập đầu như bằm tỏi, gào khóc.
Hà Thiện Quang hít sâu một hơi, cắn chặt răng nói:
- Mở cửa lao!
Hai đội ngục tốt bước đi lên, từng phòng giam được mở ra, các phạm nhân giật mình nhìn cửa lao rộng mở, có người thử thăm dò cẩn trọng bước ra ngoài, đám lính canh ngục vẫn đứng đó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, làm như không thấy.
Vẻ nghi hoặc khó tin của các phạm nhân lập tức biến thành niềm vui sướng, ai nấy đều lao như điên ra ngoài, càng ngày càng có nhiều phạm nhân chạy ra khỏi nhà giam, vượt qua đội ngũ bên ngoài, vút qua Huyện thái gia Hà Thiện Quang như hồng thủy xông ra ngoài. Hà Đại lão gia đứng đó, bả vai thỉnh thoảng bị thân thể bẩn thỉu của phạm nhân đụng vào, cả người hơi lảo đảo nhưng vẻ mặt lại không biểu lộ cảm xúc gì.
- Thiên tử hồ đồ! Hôm nay thả những người này ra, mùng 9 tháng 9 sang năm có được bao nhiêu người quay lại chứ?
Phạm nhân phòng giam số 2 cũng hoan hô nhảy nhót như điên lao ra ngoài, chỉ có Lý Ngư ngẩn ra đứng ở đó, không biết nên làm gì.
“Thả? Không ngờ hoàng đế thả chúng ta ra? Vừa rồi người nghe mình kể chuyện kia…chính là Thiên tử Đại Đường Lý Thế Dân! Không ngờ mình lại được gặp Đường Thái Tông trong lịch sử! Mình thật lợi hại!”
Lý Ngư đang suy nghĩ thất thần thì lão Phạm đồ tể đang chạy ra cửa đột nhiên lại xông lại, nắm chặt tay Lý Ngư, lắc rất mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro