Trẫm Muốn Ân Xá...
Nguyệt Quan
2024-11-21 23:21:08
Đều nói thời Đường tuy nếp sống có chút phóng khoáng, nhưng quan phủ kỳ thật vẫn không thể dung túng cho loại hành vi này, dù sao cũng bị coi là thông dâm. Cho dù đối phương là người đã thành thân hay chưa, một khi bị bắt, đều phải bị nghiêm trị, mà đây đối phương lại là người nhà, kia cũng đủ để tử hình.
Chuyện như thế thật khó nói với người khác, cũng khó trách Hoa Lâm xấu hổ như vậy.
Lý Thế Dân nghe xong lý do phạm tội của tám tử tù phòng thứ hai, không khỏi lắc đầu, lặng yên đứng lên.
Lý Thế Dân bước ra ngoài, Hà huyện lệnh lập tức nhắm mắt theo sát phía sau.
Lý Ngư còn chưa từ bỏ ý định, lấy hết can đảm hô lớn:
- Vị quý nhân này, từng lời từng chữ của tại hạ đều là thật! Phiền ngài sau khi ra ngoài, nhất định phái nói chuyện này cho người khác biết, tốt nhất là ghi chép lại, ghi thành truyền thuyết, nhờ ngài đó, nhờ ngài đó…
Giáp mặt với hoàng đế, đám lính cai ngục không dám làm càn, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Lý Ngư, nhưng không vung côn lên đánh. Lý Thế Dân nghe câu nói “điên điên khùng khùng” của Lý Ngư nhưng chỉ dừng chân một chút liền bước nhanh ra ngoài.
Bên ngoài huyện ngục, giữa đồng hoa cỏ nội, Lý Thế Dân bỗng dừng bước. Hà huyện lệnh vội bước đến bên cạnh y, khẽ khom người, chờ lệnh.
Lý Thế Dân khoanh tay nhìn ong bướm bay lượn giữa cánh đồng hoa, trầm ngâm một lúc sau, chậm rãi nói:
- Kẻ làm vua, chỉ muốn khoan dung độ lương. Nếu không có lục hình, thậm chí đánh đập, cũng không muốn dùng. Lời này có thể tin được không?
Hà huyện lệnh xuất thân tiến sĩ, đầy bụng kinh luân, đối với điều này cũng vô cùng rõ ràng:
- Xưa nay, đế vương lấy giết chóc lập uy, nhưng lại không thể an dân. Thần thấy Tùy Dương đế khi có được thiên hạ, cũng có được uy nghiêm lớn. Nhưng quan lại dân chúng phạm pháp ngày càng nhiều. Nay bệ hạ lấy khoan dung độ lượng cai trị thiên hạ, vạn họ được yên ổn. Hạ thần mặc dù ngu muội, nhưng vẫn thấy được ân tạo.
Lý Thế Dân gật gật đầu nói:
- Trẫm kế thừa ngôi vị đã được 6 năm, thức khuya dậy sớm chưa từng nhàn nhã. Nhưng từ năm ngoái thu quyết phạm nhân, cho tới nay đã được một năm, trong lao ngục có ba trăm chín mươi tên tử tù, hoặc là dân khốn khổ, hoặc là dân ngu muội. Có lẽ là trẫm giáo hóa cô phương, không thể làm cho trăm họ an cư lạc nghiệp!
Hà Thiện Quang hạ thấp người nói:
- Lấy uy hình trị thiên hạ không thể lâu dài. Nhưng ân uy cùng sử dụng, không có khiếm khuyết. Người có thất tình lục dục, ngay cả người giàu có yên vui cũng khó tránh khỏi có người không biết thỏa mãn, phạm vào quốc pháp, chỉ là bệ hạ chưa từng trải qua mà thôi!
Lý Thế Dân khẽ lắc đầu:
- Hôm nay trẫm tra hỏi sáu tên tử tù, nhìn thấy số phận của những phạm nhân này còn kém hơn cả năm trước, trong lòng cảm thấy bất an, cho nên mới đến Tường An ngục này của ngươi một chuyến.
Lý Thế Dân nói với Hà Thiện Quang:
- Hà Minh phủ!
Hà Thiện Quang hạ thấp người chắp tay nói:
- Có thần!
Lý Thế Dân nói:
- Quốc pháp tuy không tha nhưng lòng trẫm không đành. Trẫm muốn để cho họ sống thêm một năm, thả ba trăm chín mươi tên tử tù cho họ trở về nhà, đoàn tụ với người thân, hạn tới thu quyết năm sau, lại trở về kinh chịu tội. Như thế nào?
Hà Thiện Quang giật mình kinh hãi, khẩn trương chắp tay nói:
- Bệ hạ lời nói ngàn vàng, quyết định sinh tử. Nếu muốn ân xá tử tù, thần hiển nhiên không dám ngăn cản. Nhưng, những tên tội phạm này đều là tử tù, một khi thả ra, lại không có ai coi giữ, ai lại không ham sống sợ chết chứ? Năm sau thu quyết, bọn họ có thể khoanh tay chịu chết không?
Lý Thế Dân lắc đầu nói:
- Từ xưa đến nay, một người vì mọi người, vương triều luôn lấy nhân nghĩa làm đầu, có truyền thống yêu dân. Trẫm thành tâm đối đãi bọn họ, bọn họ sao lại không biết cảm ơn? Hành động này của trẫm vì muốn giáo hóa thiên hạ, trẫm tin, cho dù trong đó có người ham sống sợ chết, trốn ở rừng sâu, không muốn đền tội, nhưng cũng có người không phải như vậy, cuối cùng đa số sẽ như vậy!
Hà Thiện Quang thầm nghĩ: “Hoàng đế nói nghe nhẹ nhàng quá, hiện giờ thả bọn họ ra, nói bọn họ ngày thu quyết năm sau quay về chịu tội? Ai sẽ đồng ý? Còn nói cái gì đại đa số tử tù sẽ theo hẹn quay về chịu hình, không phải quá tự tin rồi.”
Hà Thiện Quang còn muốn khuyên can, nhưng Lý Thế Dân nhướng lông mày lên, quả quyết nói:
- Ý trẫm đã quyết! Tuyên chỉ đi!
Chuyện như thế thật khó nói với người khác, cũng khó trách Hoa Lâm xấu hổ như vậy.
Lý Thế Dân nghe xong lý do phạm tội của tám tử tù phòng thứ hai, không khỏi lắc đầu, lặng yên đứng lên.
Lý Thế Dân bước ra ngoài, Hà huyện lệnh lập tức nhắm mắt theo sát phía sau.
Lý Ngư còn chưa từ bỏ ý định, lấy hết can đảm hô lớn:
- Vị quý nhân này, từng lời từng chữ của tại hạ đều là thật! Phiền ngài sau khi ra ngoài, nhất định phái nói chuyện này cho người khác biết, tốt nhất là ghi chép lại, ghi thành truyền thuyết, nhờ ngài đó, nhờ ngài đó…
Giáp mặt với hoàng đế, đám lính cai ngục không dám làm càn, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Lý Ngư, nhưng không vung côn lên đánh. Lý Thế Dân nghe câu nói “điên điên khùng khùng” của Lý Ngư nhưng chỉ dừng chân một chút liền bước nhanh ra ngoài.
Bên ngoài huyện ngục, giữa đồng hoa cỏ nội, Lý Thế Dân bỗng dừng bước. Hà huyện lệnh vội bước đến bên cạnh y, khẽ khom người, chờ lệnh.
Lý Thế Dân khoanh tay nhìn ong bướm bay lượn giữa cánh đồng hoa, trầm ngâm một lúc sau, chậm rãi nói:
- Kẻ làm vua, chỉ muốn khoan dung độ lương. Nếu không có lục hình, thậm chí đánh đập, cũng không muốn dùng. Lời này có thể tin được không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hà huyện lệnh xuất thân tiến sĩ, đầy bụng kinh luân, đối với điều này cũng vô cùng rõ ràng:
- Xưa nay, đế vương lấy giết chóc lập uy, nhưng lại không thể an dân. Thần thấy Tùy Dương đế khi có được thiên hạ, cũng có được uy nghiêm lớn. Nhưng quan lại dân chúng phạm pháp ngày càng nhiều. Nay bệ hạ lấy khoan dung độ lượng cai trị thiên hạ, vạn họ được yên ổn. Hạ thần mặc dù ngu muội, nhưng vẫn thấy được ân tạo.
Lý Thế Dân gật gật đầu nói:
- Trẫm kế thừa ngôi vị đã được 6 năm, thức khuya dậy sớm chưa từng nhàn nhã. Nhưng từ năm ngoái thu quyết phạm nhân, cho tới nay đã được một năm, trong lao ngục có ba trăm chín mươi tên tử tù, hoặc là dân khốn khổ, hoặc là dân ngu muội. Có lẽ là trẫm giáo hóa cô phương, không thể làm cho trăm họ an cư lạc nghiệp!
Hà Thiện Quang hạ thấp người nói:
- Lấy uy hình trị thiên hạ không thể lâu dài. Nhưng ân uy cùng sử dụng, không có khiếm khuyết. Người có thất tình lục dục, ngay cả người giàu có yên vui cũng khó tránh khỏi có người không biết thỏa mãn, phạm vào quốc pháp, chỉ là bệ hạ chưa từng trải qua mà thôi!
Lý Thế Dân khẽ lắc đầu:
- Hôm nay trẫm tra hỏi sáu tên tử tù, nhìn thấy số phận của những phạm nhân này còn kém hơn cả năm trước, trong lòng cảm thấy bất an, cho nên mới đến Tường An ngục này của ngươi một chuyến.
Lý Thế Dân nói với Hà Thiện Quang:
- Hà Minh phủ!
Hà Thiện Quang hạ thấp người chắp tay nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Có thần!
Lý Thế Dân nói:
- Quốc pháp tuy không tha nhưng lòng trẫm không đành. Trẫm muốn để cho họ sống thêm một năm, thả ba trăm chín mươi tên tử tù cho họ trở về nhà, đoàn tụ với người thân, hạn tới thu quyết năm sau, lại trở về kinh chịu tội. Như thế nào?
Hà Thiện Quang giật mình kinh hãi, khẩn trương chắp tay nói:
- Bệ hạ lời nói ngàn vàng, quyết định sinh tử. Nếu muốn ân xá tử tù, thần hiển nhiên không dám ngăn cản. Nhưng, những tên tội phạm này đều là tử tù, một khi thả ra, lại không có ai coi giữ, ai lại không ham sống sợ chết chứ? Năm sau thu quyết, bọn họ có thể khoanh tay chịu chết không?
Lý Thế Dân lắc đầu nói:
- Từ xưa đến nay, một người vì mọi người, vương triều luôn lấy nhân nghĩa làm đầu, có truyền thống yêu dân. Trẫm thành tâm đối đãi bọn họ, bọn họ sao lại không biết cảm ơn? Hành động này của trẫm vì muốn giáo hóa thiên hạ, trẫm tin, cho dù trong đó có người ham sống sợ chết, trốn ở rừng sâu, không muốn đền tội, nhưng cũng có người không phải như vậy, cuối cùng đa số sẽ như vậy!
Hà Thiện Quang thầm nghĩ: “Hoàng đế nói nghe nhẹ nhàng quá, hiện giờ thả bọn họ ra, nói bọn họ ngày thu quyết năm sau quay về chịu tội? Ai sẽ đồng ý? Còn nói cái gì đại đa số tử tù sẽ theo hẹn quay về chịu hình, không phải quá tự tin rồi.”
Hà Thiện Quang còn muốn khuyên can, nhưng Lý Thế Dân nhướng lông mày lên, quả quyết nói:
- Ý trẫm đã quyết! Tuyên chỉ đi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro