Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Anh Tiêu, Nhanh...
2024-11-06 00:39:20
Tiêu Vân Đình thấy hơi bất ngờ: “Hôm nay trời nóng, ở đó mùi nặng, em đến đó làm cái gì?”
“Tìm chút đồ.”
Cô nhìn cái gùi trên lưng Tiêu Vân Đình, cô quyết định lấp đầy nó.
Tiêu Vân Đình đứa Hứa Nặc đến chỗ nhà văn hoá: “Nặc Nặc, em ở đây đợi một lát, anh sẽ về nhanh thôi, em đừng có chạy linh tinh, cũng đừng nói chuyện với người lạ.”
Hứa Nặc nghe mấy lời nói không nhiều, đột nhiên thấy Tiêu Vân Đình giồng bà mẹ già suốt ngày nhắc nhở, cười: “Anh Tiêu, anh đi đi, em biết rồi.”
Tiêu Vân Đình đi một bước quay đầu ba lần mà rời đi.
Đi xa rồi, anh bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó, chạy về đưa quạt cho cô: “cầm lấy cây quạt, quạt rồi sẽ không nóng nữa.”
Hứa Nặc ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Tiêu Vân Đình mới yên tâm mà rời đi.
Hứa Nặc thấy tứ phía không có ai, lấy cái quạt che lại, lặng lẽ lấy một viên đá ra nhét vào trong bình nước của cô ấy, bên trong là nước đậu xanh, thêm đá vào uống mới thật sự gọi là mát mẻ.
Thả viên đá vào xong, cô uống thử một ngụm, quả nhiên mát mẻ.
Trong nước đậu xanh, có thêm đường phèn, uống vào hơi ngọt, lại giải nhiệt.
Hứa Nặc cũng không biết Tiêu Vân Đình đi làm cái gì, cô cảm thấy bản thân ngồi ở đấy rất ngốc, lúc cô đang nghĩ có nên đi dạo xung quanh hay không…
Tiêu Vân Đình quay về.
Đi xe đạp mà quay về.
Anh làm một cú quay xe ở trước mặt cô, sau đó phanh xe lại, dừng ở trước mặt cô: “Nặc Nặc, lên xe.”
Hứa Nặc nhìn chiếc xe đạp ở trước mặt, sau đó ngồi vào phía sau xe của Tiêu Vân Đình hỏi: “Anh Tiêu, anh kiếm đâu ra xe đạp vậy?”
“Của nhà của một đồng chí đã giải ngũ. Thời tiết nóng, đường đi thì xa qưuas. Chúng ta đạp xe sẽ nhanh hơn một chút.” Tiêu Vân Đình đạp xe rất vững.
Hứa Nặc đồng ý “Ừm” một tiếng.
Đột nhiên cô nghĩ đến lời của Hứa Thiên Thiên, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Anh Tiêu, anh có quen Hứa Thiên Thiên không?”
Tiêu Vân Đình lập tức bóp phanh xe lại, xe dừng ở dưới một cây đại thụ.
Ánh nắng xuyên qua các cành lá chiếu xuống, ánh sáng vỡ vụn chiếu xuống người của hai người, bao phủ lấy hai người.
Khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của Hứa Nặc ngẩng lên nhìn Tiêu Vân Đình, dường như muốn tìm được cái gì đó từ ngũ quan lạnh lùng đẹp trai của anh, kết quả không tìm được cái gì cả.
Khuôn mặt của anh chỉ mang theo vẻ bình tĩnh.
Cô hỏi anh, không phải là nghi ngờ anh, chỉ là cảm thấy đã xảy ra chuyện lớn như vậy, cô có lý do để biết toàn bộ quá trình.
“Tìm chút đồ.”
Cô nhìn cái gùi trên lưng Tiêu Vân Đình, cô quyết định lấp đầy nó.
Tiêu Vân Đình đứa Hứa Nặc đến chỗ nhà văn hoá: “Nặc Nặc, em ở đây đợi một lát, anh sẽ về nhanh thôi, em đừng có chạy linh tinh, cũng đừng nói chuyện với người lạ.”
Hứa Nặc nghe mấy lời nói không nhiều, đột nhiên thấy Tiêu Vân Đình giồng bà mẹ già suốt ngày nhắc nhở, cười: “Anh Tiêu, anh đi đi, em biết rồi.”
Tiêu Vân Đình đi một bước quay đầu ba lần mà rời đi.
Đi xa rồi, anh bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó, chạy về đưa quạt cho cô: “cầm lấy cây quạt, quạt rồi sẽ không nóng nữa.”
Hứa Nặc ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Tiêu Vân Đình mới yên tâm mà rời đi.
Hứa Nặc thấy tứ phía không có ai, lấy cái quạt che lại, lặng lẽ lấy một viên đá ra nhét vào trong bình nước của cô ấy, bên trong là nước đậu xanh, thêm đá vào uống mới thật sự gọi là mát mẻ.
Thả viên đá vào xong, cô uống thử một ngụm, quả nhiên mát mẻ.
Trong nước đậu xanh, có thêm đường phèn, uống vào hơi ngọt, lại giải nhiệt.
Hứa Nặc cũng không biết Tiêu Vân Đình đi làm cái gì, cô cảm thấy bản thân ngồi ở đấy rất ngốc, lúc cô đang nghĩ có nên đi dạo xung quanh hay không…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Vân Đình quay về.
Đi xe đạp mà quay về.
Anh làm một cú quay xe ở trước mặt cô, sau đó phanh xe lại, dừng ở trước mặt cô: “Nặc Nặc, lên xe.”
Hứa Nặc nhìn chiếc xe đạp ở trước mặt, sau đó ngồi vào phía sau xe của Tiêu Vân Đình hỏi: “Anh Tiêu, anh kiếm đâu ra xe đạp vậy?”
“Của nhà của một đồng chí đã giải ngũ. Thời tiết nóng, đường đi thì xa qưuas. Chúng ta đạp xe sẽ nhanh hơn một chút.” Tiêu Vân Đình đạp xe rất vững.
Hứa Nặc đồng ý “Ừm” một tiếng.
Đột nhiên cô nghĩ đến lời của Hứa Thiên Thiên, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Anh Tiêu, anh có quen Hứa Thiên Thiên không?”
Tiêu Vân Đình lập tức bóp phanh xe lại, xe dừng ở dưới một cây đại thụ.
Ánh nắng xuyên qua các cành lá chiếu xuống, ánh sáng vỡ vụn chiếu xuống người của hai người, bao phủ lấy hai người.
Khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của Hứa Nặc ngẩng lên nhìn Tiêu Vân Đình, dường như muốn tìm được cái gì đó từ ngũ quan lạnh lùng đẹp trai của anh, kết quả không tìm được cái gì cả.
Khuôn mặt của anh chỉ mang theo vẻ bình tĩnh.
Cô hỏi anh, không phải là nghi ngờ anh, chỉ là cảm thấy đã xảy ra chuyện lớn như vậy, cô có lý do để biết toàn bộ quá trình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro