Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Mùi Vị Đạt Được...
2024-11-06 00:39:20
Một xe buýt đầy ắp người, hơn nữa mùi xăng ở trong này rất nặng, ngửi thôi đã khiến người ta thấy khó ngửi.
Hứa Nặc là bác sĩ, biết cách để chống say xe.
Nhưng cơ thể của nguyên chủ này thực sự yếu không chịu nổi.
Còn có mấy con đường núi xóc nảy nữa.
Có mấy lần, Hứa Nặc bị lắc đến mức ngã vào trong ngực Tiêu Vân Đình.
nhưng mà anh là người có phép tắc, tay nhẹ nhàng đỡ cánh tay của cô, giữ một khoảng cách nhất định với cô.
Cứ như vậy cả nửa tiếng, cuối cùng cũng đến thị trấn.
Hứa Nặc đi xuống xe, không ngừng nôn ở bồn hoa bên đường.
Cũng may cô mang theo túi quân đội nhỏ của bản thân, bên trong có khăn tay, cô lau miệng, thì nhìn thấy Tiêu Vân Đình chạy tới, trong tay cầm theo nước: “Nặc Nặc, súc miệng trước đi, bên trong này là nước đậu xanh, uống từ từ chút.”
Tiêu Vân Đình vừa nói vừa ần cần quạt cho cô.
Một nữ đồng chí khác cũng say xe nôn mửa như thế này nhưng không được may mắn như thế, đối tượng của cô ấy không chỉ không giúp cô ấy mà còn chê cô ấy nói: “Sao em lại phiền phức như vậy! Thật là yếu ớt!
Xem ra em chỉ có mệnh ngồi xe bò, lần sau không đưa em vào nội thành nữa, thật là phiền!”
Đồng chí nữ đó thấy Tiêu Vân Đình chăm sóc cho Hứa Nặc, bất mãn nói: “Đồng chí Vương, chúng ta chia tay đi! Tôi không muốn tìm hiểu với anh nữa!”
Vương Đại Chí như thể nghe thấy lời gì đó không thể tưởng tượng nổi, nhìn đồng chí nữ đó, như thể nhìn người bị thần kinh: “Cô bị điên sao! Chia tay thì chia tay!
Ai thèm hầu hạ cô gái yếu ớt như cô chứ. Là cô nói chia đấy, sau này cô có khóc cầu xin tôi, tôi cũng mặc kệ cô!”
“Cút!”
Đồng chí nữ đó tủi thân hét lên.
Đồng chí nam tên Vương Đại Chí đó quay người đi luôn.
Dường như nữ đồng chí cũng không nuồn lắm, lau miệng, lập tức đầy sức sống trở lại.
Hứa Nặc nhìn mà không nói nên lời, rồi lại nhìn Tiêu Vân Đình ở trước mắt: “Anh Tiêu, cảm ơn anh.”
Con ngươi của Tiêu Vân Đình hơi sâu, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên ở góc độ không dễ thấy: “Ăn cây kem đi, sẽ mát hơn đây.”
Anh giống như làm ảo thuật vậy, lấy cây kem ra.
Hứa Nặc vui vẻ ăn cây kem, thầm đánh giá Tiêu Vân Đình, sao cô lại có một loại cảm giác anh có biểu cảm đạt được mưu kế vậy nhỉ?
Ảo giác chăng?
Hai người đi ra từ bến xe.
Hứa Nặc đang nghĩ làm thế nào để thoát khỏi Tiêu Vân Đình, có thể thấy anh chăm sóc tỉ mỉ như thế, muốn anh mặc kệ thì e là hơi khó khăn, cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Anh Tiêu, chúng ta đến bãi phế liệu đi dạo đi.”
Hứa Nặc là bác sĩ, biết cách để chống say xe.
Nhưng cơ thể của nguyên chủ này thực sự yếu không chịu nổi.
Còn có mấy con đường núi xóc nảy nữa.
Có mấy lần, Hứa Nặc bị lắc đến mức ngã vào trong ngực Tiêu Vân Đình.
nhưng mà anh là người có phép tắc, tay nhẹ nhàng đỡ cánh tay của cô, giữ một khoảng cách nhất định với cô.
Cứ như vậy cả nửa tiếng, cuối cùng cũng đến thị trấn.
Hứa Nặc đi xuống xe, không ngừng nôn ở bồn hoa bên đường.
Cũng may cô mang theo túi quân đội nhỏ của bản thân, bên trong có khăn tay, cô lau miệng, thì nhìn thấy Tiêu Vân Đình chạy tới, trong tay cầm theo nước: “Nặc Nặc, súc miệng trước đi, bên trong này là nước đậu xanh, uống từ từ chút.”
Tiêu Vân Đình vừa nói vừa ần cần quạt cho cô.
Một nữ đồng chí khác cũng say xe nôn mửa như thế này nhưng không được may mắn như thế, đối tượng của cô ấy không chỉ không giúp cô ấy mà còn chê cô ấy nói: “Sao em lại phiền phức như vậy! Thật là yếu ớt!
Xem ra em chỉ có mệnh ngồi xe bò, lần sau không đưa em vào nội thành nữa, thật là phiền!”
Đồng chí nữ đó thấy Tiêu Vân Đình chăm sóc cho Hứa Nặc, bất mãn nói: “Đồng chí Vương, chúng ta chia tay đi! Tôi không muốn tìm hiểu với anh nữa!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Đại Chí như thể nghe thấy lời gì đó không thể tưởng tượng nổi, nhìn đồng chí nữ đó, như thể nhìn người bị thần kinh: “Cô bị điên sao! Chia tay thì chia tay!
Ai thèm hầu hạ cô gái yếu ớt như cô chứ. Là cô nói chia đấy, sau này cô có khóc cầu xin tôi, tôi cũng mặc kệ cô!”
“Cút!”
Đồng chí nữ đó tủi thân hét lên.
Đồng chí nam tên Vương Đại Chí đó quay người đi luôn.
Dường như nữ đồng chí cũng không nuồn lắm, lau miệng, lập tức đầy sức sống trở lại.
Hứa Nặc nhìn mà không nói nên lời, rồi lại nhìn Tiêu Vân Đình ở trước mắt: “Anh Tiêu, cảm ơn anh.”
Con ngươi của Tiêu Vân Đình hơi sâu, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên ở góc độ không dễ thấy: “Ăn cây kem đi, sẽ mát hơn đây.”
Anh giống như làm ảo thuật vậy, lấy cây kem ra.
Hứa Nặc vui vẻ ăn cây kem, thầm đánh giá Tiêu Vân Đình, sao cô lại có một loại cảm giác anh có biểu cảm đạt được mưu kế vậy nhỉ?
Ảo giác chăng?
Hai người đi ra từ bến xe.
Hứa Nặc đang nghĩ làm thế nào để thoát khỏi Tiêu Vân Đình, có thể thấy anh chăm sóc tỉ mỉ như thế, muốn anh mặc kệ thì e là hơi khó khăn, cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Anh Tiêu, chúng ta đến bãi phế liệu đi dạo đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro