Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Mùi Vị Đạt Được...
2024-11-06 00:39:20
Trong thời gian Tiêu Vân Đình đợi Hứa Nặc thì đã chẻ hết củi trong nhà rồi, rồi lại đồ đầy vại nước, đúng là một đồng chí chăm chỉ giỏi làm việc.
Tiêu Vân Đình còn rất để ý mà mang theo một cái áo sơ mi khác đến, chẻ củi xong, rồi rửa lại một lát, lúc này mới thay thành áo sơ mi sạch màu xanh.
Cho nên Hứa Nặc không ngửi thấy chút mùi mồ hôi nào trên người anh, chỉ có mùi xà phòng mà thôi.
Ừm, đồng chí nam này rất chú ý đến sạch sẽ của bản thân.
Hứa Nặc lại cho anh thêm một điểm.
Sau đó hai người cùng nhau sau vai rời khỏi thôn Miên Hoa.
Trong lúc đó Tiêu Vân Đình luôn cầm quạt trong tay quạt cho Hứa Nặc, khiến cho các cô gái trong thôn rất ngưỡng mộ!
Đối tượng tốt như thế, tìm ở đâu chứ.
Mới sáng sớm đã qua chẻ củi, đổ nước cho nhà, còn quạt cho đối tượng.
Đừng hỏi tại sao người trong thôn lại biết chuyện này.
Trong thôn này làm gì có bí mật nào có thể giấu nổi đôi mắt của các thím chứ.
Bởi vì đối tượng Tiêu Vân Đình này, mẹ Hứa và Tiền Văn Phương khoe khoang ở trong thôn không biết bao nhiêu lần, có được rất nhiều sự ngưỡng mộ.
Có ngưỡng mộ, tất nhiên cũng có ghen tị.
Có người không nhịn được nói: “Chị Hứa, chị chỉ nhìn thấy trước mắt tiểu tử của Tiêu gia này tốt, sao không xem thử quá khứ của cậu ấy.
Chị gái của tôi là người ở thôn Đào Hoa, tôi nghe nói lúc trước tiểu tử của Tiêu gia là một tên du côn, cái kiểu người mà ngày nào cũng đánh nhau, gây sự.”
Mẹ Hứa “hừ” một tiếng: “Ai mà không có chuyện trước kia, hơn nữa bây giờ thằng Tiêu là quân nhân, tổ quốc cho cậu ấy quản lý một nghìn người!
Sao hả? Cô cảm thấy lãnh đạo tổ quốc không có mắt nhìn, để du côn quản hơn nghìn binh?”
Vị thím gây sự lập tức rụt cổ lại, không dám nói lung tung nữa: “Tôi… tôi cũng chỉ là nghe nói… nghe nói…”
Mẹ Hứa thầm “hừ” một tiếng, muốn châm ngòi ly gián, muốn huỷ hôn sự của con gái tôi, không có cửa đâu! Lúc còn trẻ ai mà chẳng có lúc từng làm chuyện xấu.
Hơn nữa mẹ Tiêu là chị của bà ấy, bà ấy hiểu rất rõ.
Lúc trước tiểu tử của Tiêu gia đánh cũng hơi khốn nạn, là tên khốn kiểu ức hiếp người già, trẻ nhỏ!
Vân đình này từ nhỏ đã có tinh thần chính nghĩa, không nhìn thấy người nào ngang ngược hoành hành, cho nên mới chuyển qua danh hiệu thích đánh nhau.
Mà bên này hai người ngồi xe buýt đến thị trấn.
Thời điểm này không có quan niệm quá tải, dù sao nhét được bao nhiêu người thì cứ nhét bấy nhiêu.
Tiêu Vân Đình còn rất để ý mà mang theo một cái áo sơ mi khác đến, chẻ củi xong, rồi rửa lại một lát, lúc này mới thay thành áo sơ mi sạch màu xanh.
Cho nên Hứa Nặc không ngửi thấy chút mùi mồ hôi nào trên người anh, chỉ có mùi xà phòng mà thôi.
Ừm, đồng chí nam này rất chú ý đến sạch sẽ của bản thân.
Hứa Nặc lại cho anh thêm một điểm.
Sau đó hai người cùng nhau sau vai rời khỏi thôn Miên Hoa.
Trong lúc đó Tiêu Vân Đình luôn cầm quạt trong tay quạt cho Hứa Nặc, khiến cho các cô gái trong thôn rất ngưỡng mộ!
Đối tượng tốt như thế, tìm ở đâu chứ.
Mới sáng sớm đã qua chẻ củi, đổ nước cho nhà, còn quạt cho đối tượng.
Đừng hỏi tại sao người trong thôn lại biết chuyện này.
Trong thôn này làm gì có bí mật nào có thể giấu nổi đôi mắt của các thím chứ.
Bởi vì đối tượng Tiêu Vân Đình này, mẹ Hứa và Tiền Văn Phương khoe khoang ở trong thôn không biết bao nhiêu lần, có được rất nhiều sự ngưỡng mộ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có ngưỡng mộ, tất nhiên cũng có ghen tị.
Có người không nhịn được nói: “Chị Hứa, chị chỉ nhìn thấy trước mắt tiểu tử của Tiêu gia này tốt, sao không xem thử quá khứ của cậu ấy.
Chị gái của tôi là người ở thôn Đào Hoa, tôi nghe nói lúc trước tiểu tử của Tiêu gia là một tên du côn, cái kiểu người mà ngày nào cũng đánh nhau, gây sự.”
Mẹ Hứa “hừ” một tiếng: “Ai mà không có chuyện trước kia, hơn nữa bây giờ thằng Tiêu là quân nhân, tổ quốc cho cậu ấy quản lý một nghìn người!
Sao hả? Cô cảm thấy lãnh đạo tổ quốc không có mắt nhìn, để du côn quản hơn nghìn binh?”
Vị thím gây sự lập tức rụt cổ lại, không dám nói lung tung nữa: “Tôi… tôi cũng chỉ là nghe nói… nghe nói…”
Mẹ Hứa thầm “hừ” một tiếng, muốn châm ngòi ly gián, muốn huỷ hôn sự của con gái tôi, không có cửa đâu! Lúc còn trẻ ai mà chẳng có lúc từng làm chuyện xấu.
Hơn nữa mẹ Tiêu là chị của bà ấy, bà ấy hiểu rất rõ.
Lúc trước tiểu tử của Tiêu gia đánh cũng hơi khốn nạn, là tên khốn kiểu ức hiếp người già, trẻ nhỏ!
Vân đình này từ nhỏ đã có tinh thần chính nghĩa, không nhìn thấy người nào ngang ngược hoành hành, cho nên mới chuyển qua danh hiệu thích đánh nhau.
Mà bên này hai người ngồi xe buýt đến thị trấn.
Thời điểm này không có quan niệm quá tải, dù sao nhét được bao nhiêu người thì cứ nhét bấy nhiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro