Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Mùi Vị Đạt Được...
2024-11-06 00:39:20
Cả nhà vừa ăn cơm xong, lập tức nghe thấy tiếng khóc xé ruột xé gan ở bên cạnh.
Hứa Thiên Thiên được nuông chiều như thế, nguyên nhân lớn nhất là do thím hai Hứa, bà ấy vô cùng nuông chiều con gái nhỏ này, cho nên khiến cô ta cảm thấy mọi người nên làm mọi việc, còn cô ta thì không cần làm, người khác phải thuận theo tính cách của cô ta.
Mẹ Hứa trông thì có vẻ rất nuông chiều Hứa Nặc, nhưng thực ra bà ấy rất nghiêm khắc.
Ví dụ như chuyện nguyên chủ thích thanh niên trí thức Lý.
Mẹ Hứa vẫn luôn kiểm soát, luôn luôn dặn dò cẩn thận, không để cho cô và thanh niên trí thức Lý có gì với nhau.
Nếu như đổi lại là tính cách của Hứa Thiên Thiên, nói không chừng đã sớm xảy ra chuyện gì đó rồi.
Cũng không biết thím hai Hứa có tìm được Hứa Thiên Thiên hay không.
Chiều hôm nay Hứa Nặc không ngủ trưa, đọc sách rất nhập tâm, cho nên buổi tối vừa lên giường đã ngủ thiếp đi.
Chuyển ngày, sáng sớm.
Tiêu Vân Đình xuất hiện ở Hứa gia đúng giờ.
Mỗi lần anh đến nhà đều không đi tay không.
Lần này lại xách đến một quả dưa hấu to.
Dưa hấu ngon ngọt, nhiều nước, ai mà không yêu.
Mẹ Hứa nhìn Tiêu Vân Đình, thì thấy rất thích: “Thằng bé này cứ khách sáo mãi, cứ tiêu tiền lung tung như thế này thì sao mà được? Sau này có gia đình nhỏ của chính mình, không được như thế này nữa, có biết chưa?”
Tiêu Vân Đình “vâng” một tiếng, nhìn Hứa Nặc ở dưới mái hiên bên kia, ngại ngùng nói: “Thím ơi, sau này kết hôn rồi, con sẽ đưa tiền cho Nặc Nặc giữ.
Cô ấy nói tiêu như thế nào thì cứ tiêu như thế.”
Mẹ Hứa cười híp cả hai mắt: “Trời nắng to, các con cầm lấy cái quạt, thím đi làm việc đây.”
“Thím đi thong thả ạ.”
Mẹ Hứa nhẹ nhàng bước đi ra ngoài.
Hứa Nặc vẫn đang chuẩn bị.
Tiêu Vân Đình thấy không thể ngồi yên được, nhìn đống củi chưa chẻ củi ở trong sân, anh cầm cái rìu bắt đầu chẻ củi.
Hứa Nặc đang tết tóc, thì nghe thấy tiếng khâm phục của Đại Hổ và Tiểu Hổ: “Woa! Chú Tiêu, chú thật lợi hại! Ba con phải chẻ hai lần, vậy mà chú chỉ cần chẻ một lần.
Hứa Nặc nhìn qua từ cửa sổ, lập tức nhìn thấy Tiêu Vân Đình đàng chẻ củi, hơn nữa vừa nhanh vừa chuẩn, khiến cho hai đứa nhóc nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Tiền Văn Phương lập tức rót nước nói: “Ây dô, đồng chí Tiêu, đừng chẻ nữa.”
”Chị dâu, không sao. Sắp chẻ xong rồi.”
Tiền Văn Phương kêu mấy lần, thấy không có tác dụng, nên để kệ anh.
Hứa Thiên Thiên được nuông chiều như thế, nguyên nhân lớn nhất là do thím hai Hứa, bà ấy vô cùng nuông chiều con gái nhỏ này, cho nên khiến cô ta cảm thấy mọi người nên làm mọi việc, còn cô ta thì không cần làm, người khác phải thuận theo tính cách của cô ta.
Mẹ Hứa trông thì có vẻ rất nuông chiều Hứa Nặc, nhưng thực ra bà ấy rất nghiêm khắc.
Ví dụ như chuyện nguyên chủ thích thanh niên trí thức Lý.
Mẹ Hứa vẫn luôn kiểm soát, luôn luôn dặn dò cẩn thận, không để cho cô và thanh niên trí thức Lý có gì với nhau.
Nếu như đổi lại là tính cách của Hứa Thiên Thiên, nói không chừng đã sớm xảy ra chuyện gì đó rồi.
Cũng không biết thím hai Hứa có tìm được Hứa Thiên Thiên hay không.
Chiều hôm nay Hứa Nặc không ngủ trưa, đọc sách rất nhập tâm, cho nên buổi tối vừa lên giường đã ngủ thiếp đi.
Chuyển ngày, sáng sớm.
Tiêu Vân Đình xuất hiện ở Hứa gia đúng giờ.
Mỗi lần anh đến nhà đều không đi tay không.
Lần này lại xách đến một quả dưa hấu to.
Dưa hấu ngon ngọt, nhiều nước, ai mà không yêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ Hứa nhìn Tiêu Vân Đình, thì thấy rất thích: “Thằng bé này cứ khách sáo mãi, cứ tiêu tiền lung tung như thế này thì sao mà được? Sau này có gia đình nhỏ của chính mình, không được như thế này nữa, có biết chưa?”
Tiêu Vân Đình “vâng” một tiếng, nhìn Hứa Nặc ở dưới mái hiên bên kia, ngại ngùng nói: “Thím ơi, sau này kết hôn rồi, con sẽ đưa tiền cho Nặc Nặc giữ.
Cô ấy nói tiêu như thế nào thì cứ tiêu như thế.”
Mẹ Hứa cười híp cả hai mắt: “Trời nắng to, các con cầm lấy cái quạt, thím đi làm việc đây.”
“Thím đi thong thả ạ.”
Mẹ Hứa nhẹ nhàng bước đi ra ngoài.
Hứa Nặc vẫn đang chuẩn bị.
Tiêu Vân Đình thấy không thể ngồi yên được, nhìn đống củi chưa chẻ củi ở trong sân, anh cầm cái rìu bắt đầu chẻ củi.
Hứa Nặc đang tết tóc, thì nghe thấy tiếng khâm phục của Đại Hổ và Tiểu Hổ: “Woa! Chú Tiêu, chú thật lợi hại! Ba con phải chẻ hai lần, vậy mà chú chỉ cần chẻ một lần.
Hứa Nặc nhìn qua từ cửa sổ, lập tức nhìn thấy Tiêu Vân Đình đàng chẻ củi, hơn nữa vừa nhanh vừa chuẩn, khiến cho hai đứa nhóc nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Tiền Văn Phương lập tức rót nước nói: “Ây dô, đồng chí Tiêu, đừng chẻ nữa.”
”Chị dâu, không sao. Sắp chẻ xong rồi.”
Tiền Văn Phương kêu mấy lần, thấy không có tác dụng, nên để kệ anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro