Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Có Lẽ Kì Thi Đạ...
2024-11-06 00:39:20
Hứa Thiên Thiên cũng không hối hận, còn đứng trước cửa nhà dì hai Hứa nói một câu: “Các người sẽ mất đi tôi mãi mãi! Tôi sẽ không quay lại đâu!”
Dì hai Hứa nghe thấy những lời này trực tiếp nổi giận: “Trời giết thứ độc ác như mày đi!”
Chị dâu cả nhà họ Hứa lập tức đỡ lấy dì hai Hứa: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, đừng tức giận, chậm rãi ngồi xuống đã. Đại Bảo, mau rót cho bà nội chén nước đường đỏ!”
“Nội, nội đừng tức giận, cô nhỏ mất mặt như vậy đáng bị bỏ. Đại Bảo rót nước đường đỏ cho nội, rất ngọt, uống xong sẽ không còn buồn nữa.”
Đại Bảo nói chuyện rất ngọt.
Kỳ thực cậu bé cũng không thích cô nhỏ xấu xí này. Cậu bé thích cô nhỏ xinh đẹp của Đại Hổ cơ.
Tuy dì hai Hứa cứng miệng nhưng trong lòng lại đau như bị dao cứa, nước mắt lã chã rơi xuống.
Mà Hứa Thiên Thiên bị đuổi khỏi nhà nhìn mặt trời nóng rực bên ngoài thì cũng không biết phải đi đâu.
Dù có ngủ trong hang hốc.
Cô ta cũng không muốn về lại cái nhà này...
Căn nhà lạnh lùng vô tình.
Cô ta xảy ra chuyện lớn như vậy, mẹ cô ta không xót chỉ có quở trách.
Chị cả và chị dâu thứ cũng ghét bỏ cô ta hơn cả heo chó.
Cái nhà này, cô ta thật sự không ở nổi nữa.
Sau khi Hứa Thiên Thiên đi, bên phía nhị phòng cũng đã an tĩnh.
Mẹ Hứa nghe thấy không còn động tĩnh thì thở dài một hơi: “Đồ lòng lang dạ sói... dì hai con sao lại khổ như vậy! già rồi còn bị mang tiếng vì loại này...
Bây giờ còn trách lại dì hai con! Haiz...”
Tiền Văn Phương nghe được một ít động tĩnh, bây giờ lại nghe mẹ Hứa nói vậy, tính tò mò trong lòng nổi lên, thấy Hứa Nặc Nặc đang thu dọn quần áo trong phòng thì tò mò tiến vào.
“Em gái...”
Hứa Nặc Nặc thấy cô ấy tò mò như vậy cũng kể cho cô ấy nghe chuyện xảy ra ở nhị phòng nhà họ Hứa, rồi lắc đầu thở dài: “Em thấy chị họ thật sự điên rồi.”
Tiền Văn Phương cũng lắc đầu nói: “Không phải điên rồi, mà chỉ nói ra lời trong lòng mình. Cô ta luôn so sánh mình với em, cảm thấy chỗ nào cũng kém hơn em, lại không được sống tốt như em.”
Hứa Nặc Nặc mở đôi mắt to tròn nhìn Tiền Văn Phương.
Lúc này Tiền Văn Phương mới tiếp tục nói: “Chị cảm thấy cô ta không thể so sánh với em bất kì điểm gì. Em nói nếu năm đó chuyện em hút độc rắn cho chị, đổi lại là cô ta
Cô ta sẽ hút cho chị sao? Sẽ vì người quên mình như vậy sao?”
Hứa Nặc Nặc không nói gì.
Dì hai Hứa nghe thấy những lời này trực tiếp nổi giận: “Trời giết thứ độc ác như mày đi!”
Chị dâu cả nhà họ Hứa lập tức đỡ lấy dì hai Hứa: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, đừng tức giận, chậm rãi ngồi xuống đã. Đại Bảo, mau rót cho bà nội chén nước đường đỏ!”
“Nội, nội đừng tức giận, cô nhỏ mất mặt như vậy đáng bị bỏ. Đại Bảo rót nước đường đỏ cho nội, rất ngọt, uống xong sẽ không còn buồn nữa.”
Đại Bảo nói chuyện rất ngọt.
Kỳ thực cậu bé cũng không thích cô nhỏ xấu xí này. Cậu bé thích cô nhỏ xinh đẹp của Đại Hổ cơ.
Tuy dì hai Hứa cứng miệng nhưng trong lòng lại đau như bị dao cứa, nước mắt lã chã rơi xuống.
Mà Hứa Thiên Thiên bị đuổi khỏi nhà nhìn mặt trời nóng rực bên ngoài thì cũng không biết phải đi đâu.
Dù có ngủ trong hang hốc.
Cô ta cũng không muốn về lại cái nhà này...
Căn nhà lạnh lùng vô tình.
Cô ta xảy ra chuyện lớn như vậy, mẹ cô ta không xót chỉ có quở trách.
Chị cả và chị dâu thứ cũng ghét bỏ cô ta hơn cả heo chó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái nhà này, cô ta thật sự không ở nổi nữa.
Sau khi Hứa Thiên Thiên đi, bên phía nhị phòng cũng đã an tĩnh.
Mẹ Hứa nghe thấy không còn động tĩnh thì thở dài một hơi: “Đồ lòng lang dạ sói... dì hai con sao lại khổ như vậy! già rồi còn bị mang tiếng vì loại này...
Bây giờ còn trách lại dì hai con! Haiz...”
Tiền Văn Phương nghe được một ít động tĩnh, bây giờ lại nghe mẹ Hứa nói vậy, tính tò mò trong lòng nổi lên, thấy Hứa Nặc Nặc đang thu dọn quần áo trong phòng thì tò mò tiến vào.
“Em gái...”
Hứa Nặc Nặc thấy cô ấy tò mò như vậy cũng kể cho cô ấy nghe chuyện xảy ra ở nhị phòng nhà họ Hứa, rồi lắc đầu thở dài: “Em thấy chị họ thật sự điên rồi.”
Tiền Văn Phương cũng lắc đầu nói: “Không phải điên rồi, mà chỉ nói ra lời trong lòng mình. Cô ta luôn so sánh mình với em, cảm thấy chỗ nào cũng kém hơn em, lại không được sống tốt như em.”
Hứa Nặc Nặc mở đôi mắt to tròn nhìn Tiền Văn Phương.
Lúc này Tiền Văn Phương mới tiếp tục nói: “Chị cảm thấy cô ta không thể so sánh với em bất kì điểm gì. Em nói nếu năm đó chuyện em hút độc rắn cho chị, đổi lại là cô ta
Cô ta sẽ hút cho chị sao? Sẽ vì người quên mình như vậy sao?”
Hứa Nặc Nặc không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro