Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Có Lẽ Kì Thi Đạ...
2024-11-06 00:39:20
Tiền Văn Phương lại nói: “Còn nữa, ba mẹ đối tốt với em, em cũng biết báo đáp, biết xót ba mẹ, còn giúp chị giặt quần áo.
Em đều cố gắng chia sẻ giúp chị. Còn cô ta thì sao? Lớn lên béo cũng vì ham ăn biếng làm. Hình như còn ngày ngày bất mãn với chị dâu cả và chị dâu thứ.
Em nói người như cô ta sao có thể so được với em?
Hứa Nặc Nặc gật đầu. Tiền Văn Phương là người rất thông minh, xử lý mọi việc một cách rõ ràng.
Bảo sao lúc trước tự mình cắt đứt với nhà mẹ đẻ hút máu. Cô nghĩ sau này cuộc sống của mình sẽ rất tốt, có nhà mẹ đẻ giúp đỡ.
Từ trước đến này Hứa Nặc Nặc không nói nhiều, chuyện của người khác cô cũng không thích bàn tán. Tiền Văn Phương nói xong cũng đi làm việc của mình.
Chuyện của nhị phòng nhà họ Hứa không nháo lớn nên không có nhiều người biết.
Cũng không biết Hứa Thiên Thiên chạy đi đâu rồi.
Trên đầu dì hai Hứa còn thương tích nhưng vẫn lo lắng, dù sao thì cũng là máu mủ của bà ta, sao có thể không thương, không lo được.
Lúc chạng vạng, dì hai Hứa lại hỏi: “Chị cả, Thiên Thiên có tới đây tìm chị không?”
Mẹ Hứa nhìn miệng vết thương dì hai Hứa lại chảy máu, có chút đau lòng nói: “Nó không tới đây, nhưng em mau đi xử lý vết thương trên đầu đi, bây giờ trời nóng cẩn thận bị nhiễm trùng.”
Dì hai Hứa lau khóe mắt: “Chị cả, em không sao. Chị thấy Thiên Thiên thì kêu nó về nhà nhé.”
Mẹ Hứa định nói gì đó nhưng rồi vẫn im lặng.
Chuyện nhà người khác, bà ấy quản nhiều như vậy làm gì. Dì hai Hứa muốn dạy con như nào là chuyện của bà ta, một người ngoài như bà vung tay múa chân làm gì.
Dì hai Hứa lại vội vàng rời đi.
Hứa Nặc Nặc nghe vậy không khỏi nghĩ tới liệu Hứa Thiên Thiên có thật sự chạy tới báo cáo nhà họ Tiêu mê tín dị đoan không.
Nhưng nghĩ lại thì cô cũng không cần quá lo.
Bây giờ là năm thứ 77, cũng không còn nghiêm khắc như vậy nữa.
Cô ta thích làm gì thì làm đi.
Hôm nay mẹ Hứa không đi làm nên tự mình nấu cơm.
Hứa Nặc Nặc phụ nhóm lửa. Trời nóng quá nên cô cho vài khúc củi vào bếp rồi giúp mẹ Hứa lấy gia vị hoặc cắt mấy lát gừng.
Hôm nay mẹ Hứa luộc thịt, đúng lúc mùa này có ớt cay nên làm món thịt xào ớt cay.
Mẹ Hứa còn lo bọn nhỏ không ăn được cay, cố ý để lại một ít xào riêng.
Hứa Nặc Nặc nghe thấy mùi thịt mỡ trộn lẫn với chao thì chảy nước dãi: “Mẹ, mẹ nấu ăn thơm quá, con chảy cả nước miếng rồi.”
Em đều cố gắng chia sẻ giúp chị. Còn cô ta thì sao? Lớn lên béo cũng vì ham ăn biếng làm. Hình như còn ngày ngày bất mãn với chị dâu cả và chị dâu thứ.
Em nói người như cô ta sao có thể so được với em?
Hứa Nặc Nặc gật đầu. Tiền Văn Phương là người rất thông minh, xử lý mọi việc một cách rõ ràng.
Bảo sao lúc trước tự mình cắt đứt với nhà mẹ đẻ hút máu. Cô nghĩ sau này cuộc sống của mình sẽ rất tốt, có nhà mẹ đẻ giúp đỡ.
Từ trước đến này Hứa Nặc Nặc không nói nhiều, chuyện của người khác cô cũng không thích bàn tán. Tiền Văn Phương nói xong cũng đi làm việc của mình.
Chuyện của nhị phòng nhà họ Hứa không nháo lớn nên không có nhiều người biết.
Cũng không biết Hứa Thiên Thiên chạy đi đâu rồi.
Trên đầu dì hai Hứa còn thương tích nhưng vẫn lo lắng, dù sao thì cũng là máu mủ của bà ta, sao có thể không thương, không lo được.
Lúc chạng vạng, dì hai Hứa lại hỏi: “Chị cả, Thiên Thiên có tới đây tìm chị không?”
Mẹ Hứa nhìn miệng vết thương dì hai Hứa lại chảy máu, có chút đau lòng nói: “Nó không tới đây, nhưng em mau đi xử lý vết thương trên đầu đi, bây giờ trời nóng cẩn thận bị nhiễm trùng.”
Dì hai Hứa lau khóe mắt: “Chị cả, em không sao. Chị thấy Thiên Thiên thì kêu nó về nhà nhé.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ Hứa định nói gì đó nhưng rồi vẫn im lặng.
Chuyện nhà người khác, bà ấy quản nhiều như vậy làm gì. Dì hai Hứa muốn dạy con như nào là chuyện của bà ta, một người ngoài như bà vung tay múa chân làm gì.
Dì hai Hứa lại vội vàng rời đi.
Hứa Nặc Nặc nghe vậy không khỏi nghĩ tới liệu Hứa Thiên Thiên có thật sự chạy tới báo cáo nhà họ Tiêu mê tín dị đoan không.
Nhưng nghĩ lại thì cô cũng không cần quá lo.
Bây giờ là năm thứ 77, cũng không còn nghiêm khắc như vậy nữa.
Cô ta thích làm gì thì làm đi.
Hôm nay mẹ Hứa không đi làm nên tự mình nấu cơm.
Hứa Nặc Nặc phụ nhóm lửa. Trời nóng quá nên cô cho vài khúc củi vào bếp rồi giúp mẹ Hứa lấy gia vị hoặc cắt mấy lát gừng.
Hôm nay mẹ Hứa luộc thịt, đúng lúc mùa này có ớt cay nên làm món thịt xào ớt cay.
Mẹ Hứa còn lo bọn nhỏ không ăn được cay, cố ý để lại một ít xào riêng.
Hứa Nặc Nặc nghe thấy mùi thịt mỡ trộn lẫn với chao thì chảy nước dãi: “Mẹ, mẹ nấu ăn thơm quá, con chảy cả nước miếng rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro