Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Công An Muốn Lấ...
2024-11-06 00:39:20
Khi công an tới lấy bằng chứng, người vây xem rất đông. Tiếng những bà thím đó rất lớn nên cô cũng nghe thấy.
Có thím hỏi: “Lấy bằng chứng gì?”
“Ai nha, đồ ngốc này, nhất định phải xem trong cơ thể con kia có đồ của tên ngốc họ Lưu không!”
“Đã qua một đêm rồi, còn có thể có sao?”
“Vẫn luôn mặc quần lót mà nhỉ?”
“Vậy chẳng phải cần đưa quần lót ra trước mặt người khác làm bằng chứng sao, ai nha...
Làm công an thật đen đủi! Quần lót của con gái rất dơ.”
“Con nhóc Thiên này không chú trọng như con nhóc Nặc, nghe nói mặc một cái quần lót tận mấy ngày, rất hôi.”
“Ai da, sợ là con nhóc Thiên này không thể gả đi được, đã xấu còn dơ, bây giờ còn ô uế cả người.
Hứa Nặc Nặc nghe vậy thì cảm thấy khó phần chướng tai. Mấy bà thím này thật nhiều chuyện.
Cô không đọc sách được nữa nên thay một chiếc váy màu lam rồi đi ra ngoài.
Cô vừa mới đi ra.
Đã lập tức thu hút ánh nhìn của mấy bà thím.
Hứa Nặc Nặc đứng trên bậc thang, dưới ánh nắng ban mai rực rỡ, mặc một chiếc váy màu lam, xinh đẹp tới nỗi người ta không thể dời mắt.
Có thím còn nhìn thẳng.
Rốt cuộc con nhóc Nặc này lớn lên như nào!
Sao lại xinh đẹp như vậy!
Nhìn khuôn mặt nhỏ, vừa trắng vừa mềm còn hơi phúng phính kia kìa.
Đôi mắt hoa đào như cảnh xuân tươi mát, dáng vẻ muốn nói lại thôi khiến cho người ta si mê.
Quả thực là đẹp như tiên nữ trên trời.
Hai chân thon dài, thẳng tắp như ẩn như hiện dưới làn váy màu lam. Cô đi thêm một đôi giày da màu trắng với phong cách tây rất đẹp.
Còn cả chiếc eo thon thả chỉ một bàn tay là có thể nắm lấy được cái váy ôm trọn thật đẹp.
Ngay cả chàng trai trẻ đang múc nước cũng đỏ bừng cả mặt.
Hôm nay Hứa Nặc Nặc thắt hai bím tóc, trên trán còn để lại vài sợi trông càng thêm tinh nghịch.
Cô bị nhóm bà thím đó nhìn thì có chút ngại, xoay người đi vào nhà.
Cô ở trong phòng đợi, mãi không ra.
Ánh mắt mấy bà thím quá rực lửa.
Cô vào phòng, mấy bà thím lần nữa ồn ào.
“Ai, con nhóc Nặc này thật đẹp! Nhìn qua con nhóc Thiên nhị phòng nhà họ Hứa, sao lại kém nhiều như vậy.”
“Chị cả Hứa xinh đẹp, dĩ nhiên sinh con cũng sẽ đẹp. Cô nhìn ba anh trai của con nhóc Nặc xem, có ai mà không đẹp.”
Mấy bà thím cứ tôi một câu, cô một câu, mấy câu nói vẫn xoay quanh việc so sánh giữa nhà lớn nhà họ Hứa và nhị phòng nhà họ Hứa.
Chẳng mấy chốc.
Công an đã ra.
Có thím kêu lên: “Nhìn thấy không! Nhìn thấy không! Đồng chí công an thật sự cầm quần lót của con nhóc Thiên.”
Có thím hỏi: “Lấy bằng chứng gì?”
“Ai nha, đồ ngốc này, nhất định phải xem trong cơ thể con kia có đồ của tên ngốc họ Lưu không!”
“Đã qua một đêm rồi, còn có thể có sao?”
“Vẫn luôn mặc quần lót mà nhỉ?”
“Vậy chẳng phải cần đưa quần lót ra trước mặt người khác làm bằng chứng sao, ai nha...
Làm công an thật đen đủi! Quần lót của con gái rất dơ.”
“Con nhóc Thiên này không chú trọng như con nhóc Nặc, nghe nói mặc một cái quần lót tận mấy ngày, rất hôi.”
“Ai da, sợ là con nhóc Thiên này không thể gả đi được, đã xấu còn dơ, bây giờ còn ô uế cả người.
Hứa Nặc Nặc nghe vậy thì cảm thấy khó phần chướng tai. Mấy bà thím này thật nhiều chuyện.
Cô không đọc sách được nữa nên thay một chiếc váy màu lam rồi đi ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vừa mới đi ra.
Đã lập tức thu hút ánh nhìn của mấy bà thím.
Hứa Nặc Nặc đứng trên bậc thang, dưới ánh nắng ban mai rực rỡ, mặc một chiếc váy màu lam, xinh đẹp tới nỗi người ta không thể dời mắt.
Có thím còn nhìn thẳng.
Rốt cuộc con nhóc Nặc này lớn lên như nào!
Sao lại xinh đẹp như vậy!
Nhìn khuôn mặt nhỏ, vừa trắng vừa mềm còn hơi phúng phính kia kìa.
Đôi mắt hoa đào như cảnh xuân tươi mát, dáng vẻ muốn nói lại thôi khiến cho người ta si mê.
Quả thực là đẹp như tiên nữ trên trời.
Hai chân thon dài, thẳng tắp như ẩn như hiện dưới làn váy màu lam. Cô đi thêm một đôi giày da màu trắng với phong cách tây rất đẹp.
Còn cả chiếc eo thon thả chỉ một bàn tay là có thể nắm lấy được cái váy ôm trọn thật đẹp.
Ngay cả chàng trai trẻ đang múc nước cũng đỏ bừng cả mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm nay Hứa Nặc Nặc thắt hai bím tóc, trên trán còn để lại vài sợi trông càng thêm tinh nghịch.
Cô bị nhóm bà thím đó nhìn thì có chút ngại, xoay người đi vào nhà.
Cô ở trong phòng đợi, mãi không ra.
Ánh mắt mấy bà thím quá rực lửa.
Cô vào phòng, mấy bà thím lần nữa ồn ào.
“Ai, con nhóc Nặc này thật đẹp! Nhìn qua con nhóc Thiên nhị phòng nhà họ Hứa, sao lại kém nhiều như vậy.”
“Chị cả Hứa xinh đẹp, dĩ nhiên sinh con cũng sẽ đẹp. Cô nhìn ba anh trai của con nhóc Nặc xem, có ai mà không đẹp.”
Mấy bà thím cứ tôi một câu, cô một câu, mấy câu nói vẫn xoay quanh việc so sánh giữa nhà lớn nhà họ Hứa và nhị phòng nhà họ Hứa.
Chẳng mấy chốc.
Công an đã ra.
Có thím kêu lên: “Nhìn thấy không! Nhìn thấy không! Đồng chí công an thật sự cầm quần lót của con nhóc Thiên.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro