Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Công An Muốn Lấ...
2024-11-06 00:39:20
Lúc Tiền Văn Phương gả cho Hứa Từ Dương, mẹ Tiền đòi tiền thách cưới rất cao.
Lúc ấy mẹ Hứa không vui, nhưng Tiền Văn Phương đã tự đứng lên lấy một ít tiền riêng bỏ vào trong lễ hỏi cho mẹ Hứa, đồng thời lập ra chứng từ với nhà họ Tiền.
Nhà họ Tiền bán cô ấy, từ nay về sau cô ấy không còn quan hệ gì với nhà họ Tiền nữa. Cô ấy là con dâu nhà họ Hứa, cũng là con gái nhà họ Hứa, cả đời không qua lại với nhà họ Tiền.
Tiền Văn Phương là người có ơn tất báo, có thù ghi thù.
Nguyên chủ cứu mạng cô ấy, mẹ Hứa đối tốt với cô ấy, cô ấy đều hoàn trả lại toàn bộ.
Tiền Văn Phương dọn cơm.
Hứa Nặc Nặc cũng cầm quạt tới quạt cho ba Hứa và anh cả Hứa Từ Dương.
Dù bây giờ là ban đêm nhưng vẫn chưa mát, ba Hứa và anh cả Hứa vội vàng trở về từ trên trấn, khắp người toàn là mồ hôi.
Ba Hứa thấy Hứa Nặc Nặc quạt cho mình thì trầm mặt xuống: “Con gái, con làm gì vậy. Ba không nóng, đã muộn vậy rồi còn không nghỉ ngơi đi, quạt làm gì.”
Hứa Nặc Nặc lắc đầu: “Buổi chiều ngủ nhiều, không ngủ được. Ba, mọi chuyện thế nào rồi? Tên ngốc họ Lưu kia bị định tội rồi sao? Có ăn đậu phộng chưa?”
Ba Hứa sửng sốt một lúc rồi mới phản ứng lại Hứa Nặc Nặc nói ăn đậu phộng là có ý gì, khẽ thở dài một hơi: “Ngày mai công an phải tới lấy bằng chứng.
Để xem bên chỗ Hứa Thiên Thiên có phải bị...”
Nói tới đây, ông ấy bỗng nhớ tới con gái mình còn chưa gả chồng, nói vậy mà khó nghe nên bèn dừng lại: “Chứng cứ này vô cùng xác thực, nhất định phải bị định tội.
Ngày mai con rảnh rỗi thì tới thăm chị họ con đi.”
Hứa Nặc Nặc dĩ nhiên biết công an lấy chứng cứ gì. Chỉ cần có được chứng cứ, như vậy tên ngốc họ Lưu sẽ phải ăn đậu phộng, chỉ có Hứa Thiên Thiên là đáng thương.
Nhưng kể ra cũng là do Hứa Thiên Thiên tự mình tìm đường chết. Lúc trước cô ta có suy nghĩ xấu xa nên giờ gặp bão ứng, đúng là gieo gió gặt bão!
Hứa Nặc Nặc ngoan ngoãn gật đầu.
Anh cả nhà họ Hứa vẫn luôn ít nói.
Cơm nước xong, ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau.
Công an đúng giờ tới nhị phòng nhà họ Hứa lấy bằng chứng.
Lập tức thu hút không ít người.
Buổi sáng gà gáy sớm, dù Hứa Nặc Nặc có muốn ngủ thêm cũng không được. Gà gáy thêm chim chóc mở họp nên cô chỉ đành dậy sớm đọc sách.
Hóa ra trong phòng nguyên chủ có sách giáo khoa cấp ba, còn có rất nhiều tiểu thuyết tình yêu, cô có thể tùy ý đọc.
Lúc ấy mẹ Hứa không vui, nhưng Tiền Văn Phương đã tự đứng lên lấy một ít tiền riêng bỏ vào trong lễ hỏi cho mẹ Hứa, đồng thời lập ra chứng từ với nhà họ Tiền.
Nhà họ Tiền bán cô ấy, từ nay về sau cô ấy không còn quan hệ gì với nhà họ Tiền nữa. Cô ấy là con dâu nhà họ Hứa, cũng là con gái nhà họ Hứa, cả đời không qua lại với nhà họ Tiền.
Tiền Văn Phương là người có ơn tất báo, có thù ghi thù.
Nguyên chủ cứu mạng cô ấy, mẹ Hứa đối tốt với cô ấy, cô ấy đều hoàn trả lại toàn bộ.
Tiền Văn Phương dọn cơm.
Hứa Nặc Nặc cũng cầm quạt tới quạt cho ba Hứa và anh cả Hứa Từ Dương.
Dù bây giờ là ban đêm nhưng vẫn chưa mát, ba Hứa và anh cả Hứa vội vàng trở về từ trên trấn, khắp người toàn là mồ hôi.
Ba Hứa thấy Hứa Nặc Nặc quạt cho mình thì trầm mặt xuống: “Con gái, con làm gì vậy. Ba không nóng, đã muộn vậy rồi còn không nghỉ ngơi đi, quạt làm gì.”
Hứa Nặc Nặc lắc đầu: “Buổi chiều ngủ nhiều, không ngủ được. Ba, mọi chuyện thế nào rồi? Tên ngốc họ Lưu kia bị định tội rồi sao? Có ăn đậu phộng chưa?”
Ba Hứa sửng sốt một lúc rồi mới phản ứng lại Hứa Nặc Nặc nói ăn đậu phộng là có ý gì, khẽ thở dài một hơi: “Ngày mai công an phải tới lấy bằng chứng.
Để xem bên chỗ Hứa Thiên Thiên có phải bị...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói tới đây, ông ấy bỗng nhớ tới con gái mình còn chưa gả chồng, nói vậy mà khó nghe nên bèn dừng lại: “Chứng cứ này vô cùng xác thực, nhất định phải bị định tội.
Ngày mai con rảnh rỗi thì tới thăm chị họ con đi.”
Hứa Nặc Nặc dĩ nhiên biết công an lấy chứng cứ gì. Chỉ cần có được chứng cứ, như vậy tên ngốc họ Lưu sẽ phải ăn đậu phộng, chỉ có Hứa Thiên Thiên là đáng thương.
Nhưng kể ra cũng là do Hứa Thiên Thiên tự mình tìm đường chết. Lúc trước cô ta có suy nghĩ xấu xa nên giờ gặp bão ứng, đúng là gieo gió gặt bão!
Hứa Nặc Nặc ngoan ngoãn gật đầu.
Anh cả nhà họ Hứa vẫn luôn ít nói.
Cơm nước xong, ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau.
Công an đúng giờ tới nhị phòng nhà họ Hứa lấy bằng chứng.
Lập tức thu hút không ít người.
Buổi sáng gà gáy sớm, dù Hứa Nặc Nặc có muốn ngủ thêm cũng không được. Gà gáy thêm chim chóc mở họp nên cô chỉ đành dậy sớm đọc sách.
Hóa ra trong phòng nguyên chủ có sách giáo khoa cấp ba, còn có rất nhiều tiểu thuyết tình yêu, cô có thể tùy ý đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro