Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Mẹ Mãi Mãi Là N...
2024-11-06 00:39:20
“Ai da, đây là kem dưỡng da, thứ này rất quý. Tụi con gái các con thích, con cầm đi đi, đừng dùng cho khuôn mặt già nua của mẹ, lãng phí lắm.”
Hứa Nặc Nặc thầm nói: “Mẹ con không già, trong mắt con mẹ luôn là người mẹ xinh đẹp nhất. Mẹ bôi kem dưỡng da này nhất định sẽ là người mẹ xinh đẹp nhất trong thôn.”
Mẹ Hứa được Hứa Nặc Nặc nịnh nọt mãi mới chịu nhận lấy kem dưỡng da. Sau đó bà ấy lấy ít kem bôi lên mặt rồi vừa soi gương vừa nói: “Con gái, mẹ bôi cái này có phải đã trắng hơn chút rồi không.”
“Dạ, vừa trắng lại vừa đẹp!”
Hứa Nặc Nặc nói rất nghiêm túc, không hề qua loa.
Mẹ Hứa cười tươi như một đóa hoa.
Hứa Nặc Nặc trò chuyện với mẹ Hứa một lúc, tới khi ra thì thấy Tiền Viễn Phương đang cầm quần áo dơ của cô chuẩn bị đi giặt.
Hứa Nặc Nặc ngại ngùng định lấy lại, bên trong còn có nội y của cô, sao có thể không biết xấu hổ để chị dâu giặt cho.
Tiền Văn Phương thật sự rất khỏe, Hứa Nặc Nặc không giành lại cô ấy: “Nặc Nặc, chưa nói tới việc bây giờ sức khỏe em không tốt, chỉ nói tới việc em cứu chị một mạng thì chị đã phải giặt quần áo cho em cả đời này rồi.”
Hứa Nặc Nặc ách một tiếng: “Chị dâu, đã là chuyện cũ rồi, đừng nhắc tới nữa. Bây giờ em khỏi bệnh rồi, có thể tự giặt được.”
Cô chưa từng làm chuyện gì trong nhà, chỉ một việc nhỏ như vậy sao cô có thể không biết xấu hổ để chị dâu làm.
Tiền Văn Phương không nói nhiều với cô, trực tiếp ném vào trong bồn, đổ nước vào chuẩn bị giặt quần áo.
Hứa Nặc Nặc chỉ có thể nôn nóng hỏi: “Chị dâu, nội y ở trong đó để em tự giặt đi.”
Người khác giặt nội y cho cô, loại cảm giác này khiến cô cảm thấy cực kỳ kỳ lạ!
Tiền Văn Phương ngẫm nghĩ rồi nhặt ra cho cô.
Hứa Nặc Nặc lấy một cái chậu nhỏ để giặt.
Cô giặt thì Tiền Văn Phương ở bên cạnh giúp cô múc nước.
Giặt quần áo xong, vừa mới phơi lên thì ba Hứa và Hứa Tòng Dương đã về.
Hứa Nặc Nặc vừa định vào nhà bếp dọn cơm thì Tiền Văn Phương đã giành trước. Cái khác không nói, chị dâu này thật sự rất tốt, không than vãn nửa lời, đối đãi với ba Hứa như ba ruột mình vậy.
Kỳ thực nhà mẹ đẻ của Tiền Văn Phương cũng không tốt. Mẹ cô ấy có ba con gái, một con trai.
Năm mười ba tuổi cô ấy bị rắn cắn, sau khi nguyên chủ giúp cô ấy hút độc xong, nhà họ Tiền vẫn không chữa trị cho cô ấy. Mẹ Hứa nhìn không được nên lúc nguyên chủ chữa trị cũng nhân tiện cho Tiền Văn Phương một ít thuốc.
Hứa Nặc Nặc thầm nói: “Mẹ con không già, trong mắt con mẹ luôn là người mẹ xinh đẹp nhất. Mẹ bôi kem dưỡng da này nhất định sẽ là người mẹ xinh đẹp nhất trong thôn.”
Mẹ Hứa được Hứa Nặc Nặc nịnh nọt mãi mới chịu nhận lấy kem dưỡng da. Sau đó bà ấy lấy ít kem bôi lên mặt rồi vừa soi gương vừa nói: “Con gái, mẹ bôi cái này có phải đã trắng hơn chút rồi không.”
“Dạ, vừa trắng lại vừa đẹp!”
Hứa Nặc Nặc nói rất nghiêm túc, không hề qua loa.
Mẹ Hứa cười tươi như một đóa hoa.
Hứa Nặc Nặc trò chuyện với mẹ Hứa một lúc, tới khi ra thì thấy Tiền Viễn Phương đang cầm quần áo dơ của cô chuẩn bị đi giặt.
Hứa Nặc Nặc ngại ngùng định lấy lại, bên trong còn có nội y của cô, sao có thể không biết xấu hổ để chị dâu giặt cho.
Tiền Văn Phương thật sự rất khỏe, Hứa Nặc Nặc không giành lại cô ấy: “Nặc Nặc, chưa nói tới việc bây giờ sức khỏe em không tốt, chỉ nói tới việc em cứu chị một mạng thì chị đã phải giặt quần áo cho em cả đời này rồi.”
Hứa Nặc Nặc ách một tiếng: “Chị dâu, đã là chuyện cũ rồi, đừng nhắc tới nữa. Bây giờ em khỏi bệnh rồi, có thể tự giặt được.”
Cô chưa từng làm chuyện gì trong nhà, chỉ một việc nhỏ như vậy sao cô có thể không biết xấu hổ để chị dâu làm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiền Văn Phương không nói nhiều với cô, trực tiếp ném vào trong bồn, đổ nước vào chuẩn bị giặt quần áo.
Hứa Nặc Nặc chỉ có thể nôn nóng hỏi: “Chị dâu, nội y ở trong đó để em tự giặt đi.”
Người khác giặt nội y cho cô, loại cảm giác này khiến cô cảm thấy cực kỳ kỳ lạ!
Tiền Văn Phương ngẫm nghĩ rồi nhặt ra cho cô.
Hứa Nặc Nặc lấy một cái chậu nhỏ để giặt.
Cô giặt thì Tiền Văn Phương ở bên cạnh giúp cô múc nước.
Giặt quần áo xong, vừa mới phơi lên thì ba Hứa và Hứa Tòng Dương đã về.
Hứa Nặc Nặc vừa định vào nhà bếp dọn cơm thì Tiền Văn Phương đã giành trước. Cái khác không nói, chị dâu này thật sự rất tốt, không than vãn nửa lời, đối đãi với ba Hứa như ba ruột mình vậy.
Kỳ thực nhà mẹ đẻ của Tiền Văn Phương cũng không tốt. Mẹ cô ấy có ba con gái, một con trai.
Năm mười ba tuổi cô ấy bị rắn cắn, sau khi nguyên chủ giúp cô ấy hút độc xong, nhà họ Tiền vẫn không chữa trị cho cô ấy. Mẹ Hứa nhìn không được nên lúc nguyên chủ chữa trị cũng nhân tiện cho Tiền Văn Phương một ít thuốc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro