Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Em Ấy Thích Tha...
2024-11-06 00:39:20
Bảo sao mẹ Hứa ngày nào cũng ở nhà, không cần đi làm.
Ba con trai bà ấy đều là cái bát sắt, đúng là khiến người ta hâm mộ muốn chết.
Hứa Thiên Thiên thấy dì hai nhà họ Hứa đã rung động lại bắt đầu mê hoặc: “Mẹ, con còn nghe nói đồng chí nam kia nhập ngũ ở thị trấn còn đưa chia nhà lầu.
Nếu sau này con sinh con, sẽ đưa mẹ tới ở nhà lâu giúp chúng con chăm con, hưởng phúc!”
Cái bánh lớn này được cô ta vẽ càng lúc càng to.
Dì hai nhà họ Hứa dường như đã nhìn thấy cảnh mình ăn mặc xinh đẹp đi lại trong khu nhà của quân đội, sau đó người trong thôn sẽ nhìn bà ta với ánh mắt hâm mộ, lấy lòng bà ta.
Bà ta kích động, vuốt lại bộ quần áo trên người: “Được! Thiên Thiên, mẹ dựa hết vào con.”
Dì hai nhà họ Hứa nói xong bèn nhìn ra bên ngoài, thấy Tiêu Vân Đình đã đi vào nhà họ Hứa thì vội vàng xoay người mở tủ quần áo ra: “Con mau thay một bộ quần áo khác đi ra đợi ở cửa thôn đi.”
Anh chàng nhập ngũ muốn ra khỏi thôn thì phải đi qua con đường kia. Lúc này tuy mọi người đều đã đi làm, không có ai rảnh để ý nhưng con vẫn phải cẩn thận chút có biết chưa?”
Hứa Thiên Thiên thấy mẹ cảm thấy Tiêu Vân Đình sẽ nhìn trúng mình thì lại càng có niềm tin hơn!
Bên chỗ nhà lớn nhà họ Hứa.
Tiêu Vân Đình đi vào nhà họ Hứa, ngồi một lúc rồi chuẩn bị rời đi.
Hứa Nặc Nặc ra tiễn anh một đoạn.
Sâu trong rừng trúc, Tiêu Vân Đình bỗng dừng bước xoay người nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hứa Nặc Nặc, dịu dàng nói:
“Nặc Nặc, đưa tới đây thôi.”
Sao anh lại đột nhiên đổi giọng gọi tên của cô vậy.
Nghĩ lại cô và anh cũng đã thành người yêu nên kêu như vậy cũng không sai.
Hứa Nặc Nặc có chút ngại ngùng chỉ chỉ con đường kia: “Anh Tiêu, trời nóng, lúc về anh cẩn thận chút, coi chừng bị say nắng. Còn nữa, chị dâu em có nấu chè đậu xanh, anh đem theo đi đường mà uống.”
Tiêu Vân Đình nhận lấy ấm nước của cô: “Ấm nước của em à?”
“Hai ngày nữa anh đem trả cho em.”
Hứa Nặc Nặc gật đầu.
Tiêu Vân Đình chạy đi rồi lại quay đầu nhìn cô: “Mấy ngày nữa, anh có thể tới tìm em không?”
Hứa Nặc Nặc nghĩ rồi nói: “Ba ngày sau chúng ta lên thị trấn đi.”
Hứa Nặc Nặc muốn đi lên thị trấn đi dạo.
Mua một ít sách giáo khoa cấp ba, đồng thời đi mua sắm.
Khi cô rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ thích xem tiểu thuyết, xem sách gì đó. Cô biết thời đại này có rất nhiều sách quý bị người ta vứt lung tung như rác.
Ba con trai bà ấy đều là cái bát sắt, đúng là khiến người ta hâm mộ muốn chết.
Hứa Thiên Thiên thấy dì hai nhà họ Hứa đã rung động lại bắt đầu mê hoặc: “Mẹ, con còn nghe nói đồng chí nam kia nhập ngũ ở thị trấn còn đưa chia nhà lầu.
Nếu sau này con sinh con, sẽ đưa mẹ tới ở nhà lâu giúp chúng con chăm con, hưởng phúc!”
Cái bánh lớn này được cô ta vẽ càng lúc càng to.
Dì hai nhà họ Hứa dường như đã nhìn thấy cảnh mình ăn mặc xinh đẹp đi lại trong khu nhà của quân đội, sau đó người trong thôn sẽ nhìn bà ta với ánh mắt hâm mộ, lấy lòng bà ta.
Bà ta kích động, vuốt lại bộ quần áo trên người: “Được! Thiên Thiên, mẹ dựa hết vào con.”
Dì hai nhà họ Hứa nói xong bèn nhìn ra bên ngoài, thấy Tiêu Vân Đình đã đi vào nhà họ Hứa thì vội vàng xoay người mở tủ quần áo ra: “Con mau thay một bộ quần áo khác đi ra đợi ở cửa thôn đi.”
Anh chàng nhập ngũ muốn ra khỏi thôn thì phải đi qua con đường kia. Lúc này tuy mọi người đều đã đi làm, không có ai rảnh để ý nhưng con vẫn phải cẩn thận chút có biết chưa?”
Hứa Thiên Thiên thấy mẹ cảm thấy Tiêu Vân Đình sẽ nhìn trúng mình thì lại càng có niềm tin hơn!
Bên chỗ nhà lớn nhà họ Hứa.
Tiêu Vân Đình đi vào nhà họ Hứa, ngồi một lúc rồi chuẩn bị rời đi.
Hứa Nặc Nặc ra tiễn anh một đoạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sâu trong rừng trúc, Tiêu Vân Đình bỗng dừng bước xoay người nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hứa Nặc Nặc, dịu dàng nói:
“Nặc Nặc, đưa tới đây thôi.”
Sao anh lại đột nhiên đổi giọng gọi tên của cô vậy.
Nghĩ lại cô và anh cũng đã thành người yêu nên kêu như vậy cũng không sai.
Hứa Nặc Nặc có chút ngại ngùng chỉ chỉ con đường kia: “Anh Tiêu, trời nóng, lúc về anh cẩn thận chút, coi chừng bị say nắng. Còn nữa, chị dâu em có nấu chè đậu xanh, anh đem theo đi đường mà uống.”
Tiêu Vân Đình nhận lấy ấm nước của cô: “Ấm nước của em à?”
“Hai ngày nữa anh đem trả cho em.”
Hứa Nặc Nặc gật đầu.
Tiêu Vân Đình chạy đi rồi lại quay đầu nhìn cô: “Mấy ngày nữa, anh có thể tới tìm em không?”
Hứa Nặc Nặc nghĩ rồi nói: “Ba ngày sau chúng ta lên thị trấn đi.”
Hứa Nặc Nặc muốn đi lên thị trấn đi dạo.
Mua một ít sách giáo khoa cấp ba, đồng thời đi mua sắm.
Khi cô rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ thích xem tiểu thuyết, xem sách gì đó. Cô biết thời đại này có rất nhiều sách quý bị người ta vứt lung tung như rác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro