Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Em Ấy Thích Tha...
2024-11-06 00:39:20
Bây giờ kiếm tiền thì quá muộn rồi, nên cô muốn giấu ít đồ quý giá đi, giữ lại chờ sau này tăng giá.
Cô là bác sĩ, nhưng cũng là người yêu tiền và thực tế.
Có bánh mì, có sữa cô mới có thể theo đuổi ước mơ của mình.
Vậy nên cô vừa làm tốt bổn phận bác sĩ, nghiên cứu thuốc lại vừa cố gắng kiếm tiền!
Bây giờ đang đi vào thời đại hoàng kim, sao cô có thể buông tha cơ hội kiếm tiền được.
Đi với mẹ lên thị trấn nhất định không tiện.
Đi với anh thì khác, cô có thể tùy tiện tìm lý do quăng anh đi sau đó tự mình tìm kiếm.
Hứa Nặc Nặc nói xong, thấy Tiêu Vân Đình vẫn còn đứng nguyên tại chỗ không có ý định đi.
Cô đưa tay khẽ đẩy anh: “Anh Tiêu, đi đi, còn không đi trời sẽ nắng hơn đó.”
Ánh mắt Tiêu Vân Đình vẫn lưu luyến dừng trên người Hứa Nặc Nặc. Không biết vì sao khi nhìn cô, trong lòng anh dâng lên một cổ dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.
Đặc biệt là sau khi cô có phản ứng nho nhỏ kia, dục vọng chiếm hữu trong lòng anh lại càng thêm mãnh liệt.
Tiêu Vân Đình nhìn bàn tay Hứa Nặc Nặc để trên người mình, vô thức nắm lấy, nhỏ giọng hỏi: “Nặc Nặc, bây giờ chúng ta... là người yêu sao?”
Hứa Nặc Nặc mờ mịt ngẩng đầu. Khi đối diện với ánh mắt nóng rực của Tiêu Vân Đình, trái tim cô đột nhiên trở nên lóng ngóng, do dự một lát mới gật đầu: “Ừm...”
Không biết có phải do anh quá kích động hay không.
Bàn tay nắm lấy tay cô đột nhiên dùng sức.
Hứa Nặc Nặc bị anh nắm có hơi đau, khuôn mặt nhỏ khẽ nhăn lại: “Anh Tiêu... anh lại làm đau em.”
Sao tay người đàn ông này lại khỏe như vậy, giống như muốn bóp nát tay cô tới nơi.
Cơ thể nguyên chủ này cũng mềm yếu, vô cùng mẫn cảm với cảm giác đau. Có thể do vẫn luôn được cưng chiều nên Hứa Nặc Nặc có hơi lo lắng không biết cơ thể này có thể cầm dao giải phẫu được hay không.
Tiêu Vân Đình nghe tiếng, nhìn bàn tay đã đỏ lên một mảng thì hoảng loạn buông ra, đau lòng thổi: “Nặc Nặc, thực xin lỗi, anh kích động quá...”
Hứa Nặc Nặc nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh, đâu còn nghiêm túc, ít nói như lúc mới gặp.
Người ở thời đại này đều rất chất phác, tình cảm cũng cực kỳ chân thành, tha thiết, một cái liếc mắt chính là cả đời. Không biết vì sao, cô lại rất thích cảm giác bây giờ.
Được anh coi như bảo bối.
Hứa Nặc Nặc chậm rãi rút tay về: “Anh Tiêu, anh mau đi đi. Trong mắt người khác chúng ta mới chỉ xem mắt thôi.”
Cô là bác sĩ, nhưng cũng là người yêu tiền và thực tế.
Có bánh mì, có sữa cô mới có thể theo đuổi ước mơ của mình.
Vậy nên cô vừa làm tốt bổn phận bác sĩ, nghiên cứu thuốc lại vừa cố gắng kiếm tiền!
Bây giờ đang đi vào thời đại hoàng kim, sao cô có thể buông tha cơ hội kiếm tiền được.
Đi với mẹ lên thị trấn nhất định không tiện.
Đi với anh thì khác, cô có thể tùy tiện tìm lý do quăng anh đi sau đó tự mình tìm kiếm.
Hứa Nặc Nặc nói xong, thấy Tiêu Vân Đình vẫn còn đứng nguyên tại chỗ không có ý định đi.
Cô đưa tay khẽ đẩy anh: “Anh Tiêu, đi đi, còn không đi trời sẽ nắng hơn đó.”
Ánh mắt Tiêu Vân Đình vẫn lưu luyến dừng trên người Hứa Nặc Nặc. Không biết vì sao khi nhìn cô, trong lòng anh dâng lên một cổ dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.
Đặc biệt là sau khi cô có phản ứng nho nhỏ kia, dục vọng chiếm hữu trong lòng anh lại càng thêm mãnh liệt.
Tiêu Vân Đình nhìn bàn tay Hứa Nặc Nặc để trên người mình, vô thức nắm lấy, nhỏ giọng hỏi: “Nặc Nặc, bây giờ chúng ta... là người yêu sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Nặc Nặc mờ mịt ngẩng đầu. Khi đối diện với ánh mắt nóng rực của Tiêu Vân Đình, trái tim cô đột nhiên trở nên lóng ngóng, do dự một lát mới gật đầu: “Ừm...”
Không biết có phải do anh quá kích động hay không.
Bàn tay nắm lấy tay cô đột nhiên dùng sức.
Hứa Nặc Nặc bị anh nắm có hơi đau, khuôn mặt nhỏ khẽ nhăn lại: “Anh Tiêu... anh lại làm đau em.”
Sao tay người đàn ông này lại khỏe như vậy, giống như muốn bóp nát tay cô tới nơi.
Cơ thể nguyên chủ này cũng mềm yếu, vô cùng mẫn cảm với cảm giác đau. Có thể do vẫn luôn được cưng chiều nên Hứa Nặc Nặc có hơi lo lắng không biết cơ thể này có thể cầm dao giải phẫu được hay không.
Tiêu Vân Đình nghe tiếng, nhìn bàn tay đã đỏ lên một mảng thì hoảng loạn buông ra, đau lòng thổi: “Nặc Nặc, thực xin lỗi, anh kích động quá...”
Hứa Nặc Nặc nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh, đâu còn nghiêm túc, ít nói như lúc mới gặp.
Người ở thời đại này đều rất chất phác, tình cảm cũng cực kỳ chân thành, tha thiết, một cái liếc mắt chính là cả đời. Không biết vì sao, cô lại rất thích cảm giác bây giờ.
Được anh coi như bảo bối.
Hứa Nặc Nặc chậm rãi rút tay về: “Anh Tiêu, anh mau đi đi. Trong mắt người khác chúng ta mới chỉ xem mắt thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro