Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Hứa Nặc Nặc Cầm...
2024-11-06 00:39:20
Ba mẹ Hứa thấy con gái tới thì vẻ mặt cũng trở nên hòa hoãn hơn.
Hứa Nặc Nặc đoán ba mẹ sẽ tranh cãi tới mức mặt đỏ tai hồng, không đói bụng thì cũng sẽ khát nước.
Cô lập tức lấy bình gốm ra, cầm chén nước đậu xanh ướp lạnh tới: “Ba, mẹ, uống miếng nước đi.”
Ba phụ nhìn Hứa Nặc Nặc đầy cảm động, vẫn là con gái ông ấy tốt.
Mẹ Hứa càng cảm thấy thế.
Trong lòng lại càng nảy sinh một dự tính mới.
Xảy ra chuyện của Hứa Thiên Thiên, bà ấy phải mau chóng gả con gái ra ngoài. Con gái bà đẹp như vậy, lỡ như có người nảy sinh lòng dạ xấu xa!
Đúng đúng!
Bởi vì tên ngốc này là kẻ khởi đầu, nếu không xử lý tốt chuyện này, những tên khốn kiếp khác trong thôn cũng có khả năng học theo.
Mẹ Hứa nghĩ, rồi lại nhìn ba Hứa. Ánh mắt hai người giao nhau.
Ba Hứa ngầm hiểu.
Hứa Nặc Nặc thấy những người khác đang vây lại bàn tán. Cô lặng lẽ lấy hai cái bánh trứng gà từ trong túi ra: “Ba, mẹ, hai người ăn miếng lót dạ đi. Làm việc cả ngày, còn chịu đói khát, dạ dày sẽ không chịu nổi đâu.”
Hứa Nặc Nặc là bác sĩ nên biết rõ đã mệt nhọc còn phải chịu đói khát thì cơ thể sẽ mệt tới mức nào.
Hai ngày nay cô phát hiện.
Cả nhà coi cô như bảo bối, cho cô mặc sạch, ăn đồ ngon, nhưng bọn họ lại ăn lương khô, ngay cả nước luộc cũng chẳng có.
Tuy có tiền lương của anh hai và anh ba nhưng dù sao bọn họ cũng chưa kết hôn nên mẹ Hứa tích góp tiền lại sau này cho bọn họ dùng.
Hai người nghĩ mình đã già rồi, ăn như nào cũng được, không cần lãng phí.
Ba Hứa nhìn bánh trứng gà, lắc đầu: “Con gái, con ăn đi, ba không đói!”
“Ba, đây là bánh anh Tiêu mua để hiếu kính ba, chỗ con còn rất nhiều. Ba mau ăn đi!”
Ba Hứa vừa nghe là Tiêu Vân Đình đưa, ánh mắt đã sáng rực lên. Nhưng rất nhanh vẻ mặt đã trở nên bình tĩnh, nhìn vợ mình: “Sao bà lại như vậy.
Vừa mới xem mắt đã nhận đồ của người ta, nếu con gái không thích thì biết ăn nói như nào.”
Mẹ Hứa đánh lên vai ba Hứa một cái: “Ông lão lẩm cẩm, ông tưởng tôi ngốc à! Tên nhóc nhà họ Tiêu kia vừa cao vừa đẹp trai, con gái mình có thể chướng mắt sao? Hai đứa nó rất tốt.”
Ba Hứa nghe vậy, trên mặt hiện lên tia vui vẻ nhưng lại biến mất rất nhanh. Ông ấy nhìn về phía Hứa Nặc Nặc: “Con gái, dù tên nhóc họ Tiêu kia tốt thì mình cũng không được vội vàng, nếu không nó sẽ không biết quý trọng con, biết chưa?”
Hứa Nặc Nặc buồn cười.
Khi cô coi thường người ta thì ba mẹ lo lắng.
Hứa Nặc Nặc đoán ba mẹ sẽ tranh cãi tới mức mặt đỏ tai hồng, không đói bụng thì cũng sẽ khát nước.
Cô lập tức lấy bình gốm ra, cầm chén nước đậu xanh ướp lạnh tới: “Ba, mẹ, uống miếng nước đi.”
Ba phụ nhìn Hứa Nặc Nặc đầy cảm động, vẫn là con gái ông ấy tốt.
Mẹ Hứa càng cảm thấy thế.
Trong lòng lại càng nảy sinh một dự tính mới.
Xảy ra chuyện của Hứa Thiên Thiên, bà ấy phải mau chóng gả con gái ra ngoài. Con gái bà đẹp như vậy, lỡ như có người nảy sinh lòng dạ xấu xa!
Đúng đúng!
Bởi vì tên ngốc này là kẻ khởi đầu, nếu không xử lý tốt chuyện này, những tên khốn kiếp khác trong thôn cũng có khả năng học theo.
Mẹ Hứa nghĩ, rồi lại nhìn ba Hứa. Ánh mắt hai người giao nhau.
Ba Hứa ngầm hiểu.
Hứa Nặc Nặc thấy những người khác đang vây lại bàn tán. Cô lặng lẽ lấy hai cái bánh trứng gà từ trong túi ra: “Ba, mẹ, hai người ăn miếng lót dạ đi. Làm việc cả ngày, còn chịu đói khát, dạ dày sẽ không chịu nổi đâu.”
Hứa Nặc Nặc là bác sĩ nên biết rõ đã mệt nhọc còn phải chịu đói khát thì cơ thể sẽ mệt tới mức nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai ngày nay cô phát hiện.
Cả nhà coi cô như bảo bối, cho cô mặc sạch, ăn đồ ngon, nhưng bọn họ lại ăn lương khô, ngay cả nước luộc cũng chẳng có.
Tuy có tiền lương của anh hai và anh ba nhưng dù sao bọn họ cũng chưa kết hôn nên mẹ Hứa tích góp tiền lại sau này cho bọn họ dùng.
Hai người nghĩ mình đã già rồi, ăn như nào cũng được, không cần lãng phí.
Ba Hứa nhìn bánh trứng gà, lắc đầu: “Con gái, con ăn đi, ba không đói!”
“Ba, đây là bánh anh Tiêu mua để hiếu kính ba, chỗ con còn rất nhiều. Ba mau ăn đi!”
Ba Hứa vừa nghe là Tiêu Vân Đình đưa, ánh mắt đã sáng rực lên. Nhưng rất nhanh vẻ mặt đã trở nên bình tĩnh, nhìn vợ mình: “Sao bà lại như vậy.
Vừa mới xem mắt đã nhận đồ của người ta, nếu con gái không thích thì biết ăn nói như nào.”
Mẹ Hứa đánh lên vai ba Hứa một cái: “Ông lão lẩm cẩm, ông tưởng tôi ngốc à! Tên nhóc nhà họ Tiêu kia vừa cao vừa đẹp trai, con gái mình có thể chướng mắt sao? Hai đứa nó rất tốt.”
Ba Hứa nghe vậy, trên mặt hiện lên tia vui vẻ nhưng lại biến mất rất nhanh. Ông ấy nhìn về phía Hứa Nặc Nặc: “Con gái, dù tên nhóc họ Tiêu kia tốt thì mình cũng không được vội vàng, nếu không nó sẽ không biết quý trọng con, biết chưa?”
Hứa Nặc Nặc buồn cười.
Khi cô coi thường người ta thì ba mẹ lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro