Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Hứa Thiên Thiên...
2024-11-06 00:39:20
Ngón tay thon dài, lộ rõ các khớp xương của Tiêu Vân Đình đột nhiên cuộn lại thành nắm đấm. Ánh mắt nham hiểm, hung ác của anh khi tới gần lại càng thêm lạnh lẽo...
Trong lòng Hứa Thiên Thiên thầm vui!
Anh tin!
Anh muốn kéo cô ta!
Bàn tay rắn chắc của Tiêu Vân Đình đột nhiên bóp cổ cô ta.
Hứa Thiên Thiên lập tức bị cơn sợ chi phối.
Sức lực của bàn tay kia vô cùng lớn, hệt như muốn bẻ gãy cổ cô ta. Cảm giác đau đớn từ cổ lan ra toàn thân, khiến chân tay cô ta chết lặng, não bộ trống rỗng sắp rơi vào hôn mê.
Hứa Thiên Thiên khó chịu muốn vươn tay bắt lấy cánh tay anh, ngăn anh dùng tức, nhưng dù có làm thế nào thì cô ta vẫn không thể nhấc nổi tay lên.
Dường như cơ thể đã không còn hô hấp.
Trái tim và não bộ đều công thể tiếp tục làm việc, càng không thể điều khiển cánh tay nữa.
Sắc mặt cô ta tái nhợt dần.
Lực trong tay Tiêu Vân Đình vẫn chưa giảm đi chút nào, sát ý trên mặt lại càng thêm nồng đậm.
Hứa Thiên Thiên cảm thấy mình sắp chết, có lẽ thật sự sắp chết rồi!
Tại sao lại như vậy!
Rõ ràng cô ta đã tốt bụng nói cho anh biết anh bị lừa, sao anh lại còn muốn bóp chết cô ta!
Cô ta chết thì làm sao bây giờ?
Cô ta không thể chết, không thể chết!
Ý muốn sinh tồn mạnh mẽ ép cô ta mở miệng, khó khăn phát ra âm thanh cầu cứu: “Cứu... cứu mạng...”
Tiêu Vân Đình thấy không ổn nên thu tay lại!
Cơ thể Hứa Thiên Thiên rơi xuống mặt đất. Cô ta khó khăn che cổ lại, hít từng ngụm hô hấp.
Luồng không khí mới mẻ khiến trái tim cô ta đập lại lần nữa, não bộ dần vận hành. Cô ta khó hiểu nhìn Tiêu Vân Đình: “Người lừa gạt anh là em họ tôi Hứa Nặc Nặc, anh bóp cổ tôi làm gì?”
“Bởi vì cô không biết lựa lời, bôi nhọ người yêu tôi. Đừng để tôi nghe được một chữ như vậy nữa!”
Tiêu Vân Đình nói rồi bẻ tay, đôi mắt sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.
Hứa Thiên Thiên nghe vậy thì cơ thể cứng đờ: “Người yêu anh?”
Mới xem mắt, sao đã thành người yêu anh rồi!
Không phải Hứa Nặc Nặc thích thanh niên trí thức Lý sao?
Sao nhanh như vậy đã thích Tiêu Vân Đình, còn làm người yêu của anh ta!
Này này!
Quá nhanh!
Hứa Thiên Thiên không có lấy một cơ hội nào.
Cô ta cắn chặt môi dưới, khó tin nhìn Tiêu Vân Đình: “Sao có thể? Sao anh lại ngu như vậy! Cô ta lừa anh! Cô ta chỉ coi anh là bàn đạp!
Thanh niên trí thức kia mà vẫy tay, cô ta sẽ quăng anh lại chạy về phía người ta...”
Trong lòng Hứa Thiên Thiên thầm vui!
Anh tin!
Anh muốn kéo cô ta!
Bàn tay rắn chắc của Tiêu Vân Đình đột nhiên bóp cổ cô ta.
Hứa Thiên Thiên lập tức bị cơn sợ chi phối.
Sức lực của bàn tay kia vô cùng lớn, hệt như muốn bẻ gãy cổ cô ta. Cảm giác đau đớn từ cổ lan ra toàn thân, khiến chân tay cô ta chết lặng, não bộ trống rỗng sắp rơi vào hôn mê.
Hứa Thiên Thiên khó chịu muốn vươn tay bắt lấy cánh tay anh, ngăn anh dùng tức, nhưng dù có làm thế nào thì cô ta vẫn không thể nhấc nổi tay lên.
Dường như cơ thể đã không còn hô hấp.
Trái tim và não bộ đều công thể tiếp tục làm việc, càng không thể điều khiển cánh tay nữa.
Sắc mặt cô ta tái nhợt dần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lực trong tay Tiêu Vân Đình vẫn chưa giảm đi chút nào, sát ý trên mặt lại càng thêm nồng đậm.
Hứa Thiên Thiên cảm thấy mình sắp chết, có lẽ thật sự sắp chết rồi!
Tại sao lại như vậy!
Rõ ràng cô ta đã tốt bụng nói cho anh biết anh bị lừa, sao anh lại còn muốn bóp chết cô ta!
Cô ta chết thì làm sao bây giờ?
Cô ta không thể chết, không thể chết!
Ý muốn sinh tồn mạnh mẽ ép cô ta mở miệng, khó khăn phát ra âm thanh cầu cứu: “Cứu... cứu mạng...”
Tiêu Vân Đình thấy không ổn nên thu tay lại!
Cơ thể Hứa Thiên Thiên rơi xuống mặt đất. Cô ta khó khăn che cổ lại, hít từng ngụm hô hấp.
Luồng không khí mới mẻ khiến trái tim cô ta đập lại lần nữa, não bộ dần vận hành. Cô ta khó hiểu nhìn Tiêu Vân Đình: “Người lừa gạt anh là em họ tôi Hứa Nặc Nặc, anh bóp cổ tôi làm gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bởi vì cô không biết lựa lời, bôi nhọ người yêu tôi. Đừng để tôi nghe được một chữ như vậy nữa!”
Tiêu Vân Đình nói rồi bẻ tay, đôi mắt sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.
Hứa Thiên Thiên nghe vậy thì cơ thể cứng đờ: “Người yêu anh?”
Mới xem mắt, sao đã thành người yêu anh rồi!
Không phải Hứa Nặc Nặc thích thanh niên trí thức Lý sao?
Sao nhanh như vậy đã thích Tiêu Vân Đình, còn làm người yêu của anh ta!
Này này!
Quá nhanh!
Hứa Thiên Thiên không có lấy một cơ hội nào.
Cô ta cắn chặt môi dưới, khó tin nhìn Tiêu Vân Đình: “Sao có thể? Sao anh lại ngu như vậy! Cô ta lừa anh! Cô ta chỉ coi anh là bàn đạp!
Thanh niên trí thức kia mà vẫy tay, cô ta sẽ quăng anh lại chạy về phía người ta...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro