Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Hứa Thiên Thiên...
2024-11-06 00:39:20
Do tiếng ồn ào từ bên ngoài kéo cô ra khỏi giấc mộng.
Cơ thể nguyên chủ thật sự rất yếu.
Hầu hết là vì khi còn nhỏ hút độc rắn giúp Tiền Văn Phương, cũng vì bị nuông chiều nên khi thời tiết nóng bức, cơ thể cô sẽ mềm nhũn ra.
Lúc tỉnh lại còn cảm thấy có chút mệt.
Cô tò mò kéo cửa ra, tiếng ồn ào bên ngoài lại càng lớn hơn.
Còn có tiếng khóc thê lương.
Hình như là của dì hai nhà họ Hứa.
Hứa Nặc Nặc tò mò đi ra cửa, thấy dì hai nhà họ Hứa khóc tới tê tâm phế liệt: “Làm bậy! Đúng là làm bậy! Thiên Thiên của tôi sao lại xui xẻo như vậy!”
Chú hai Hứa cũng đau đớn nhìn qua ba Hứa: “Anh cả, chuyện này anh nhất định phải làm chủ cho Thiên Thiên nhà chúng tôi! Tên ngốc này giở trò lưu manh! Phải tống nó vào tù!”
Ông ta nói xong.
Hai anh trai nhị phòng nhà họ Hứa lập tức kéo người tới văn phòng thôn.
Hứa Nặc Nặc không rõ lý do khi nhìn cảnh này.
Bởi vì cô không thấy Hứa Thiên Thiên nên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy quần áo tên ngốc lộn xộn. Cô thầm suy đoán không phải bị lôi vào rừng cây nhỏ đó chứ?
Hứa Thiên Thiên không ngu tới vậy đi?
Cô còn đang suy nghĩ.
Tiền Văn Phương xem náo nhiệt xong đã quay về, thấy Hứa Nặc Nặc đứng ngoài cửa thì lập tức kéo cô vào nhà: “Nặc Nặc, em tỉnh rồi, vào nhà đi, chị và em nói chuyện...”
Cô ấy còn cố ý nhỏ giọng lại.
Kéo cô vào trong phòng, đóng cửa rồi cô ấy mới thấp giọng nói: “Hứa Thiên Thiên xong rồi! Cô ta bị tên ngốc ở cửa thôn hủy hoại rồi!”
Quả nhiên Hứa Nặc Nặc đoán đúng không sai: “Đến bước nào rồi?”
“Gì cũng làm rồi! Lúc bị người dân trong thôn phát hiện đã là một giờ sau! Em nói có phải Hứa Thiên Thiên này bị ngu hay không, rảnh rỗi đi ra cửa thôn làm gì?
Nơi đó thường ngày không có ai, hơn nữa lúc ấy còn là giờ đi làm buổi chiều. Cô ta có gào khàn giọng ở đó cũng không có ai tới cứu cô ta!
Không phải là tên ngốc kia có cơ hội rồi sao. Haiz đúng là làm bậy. Người trong thôn kiến nghị gả Hứa Thiên Thiên cho tên ngốc.
Mẹ tên ngốc cũng mặt dày tới cầu hôn! Nhưng sao chú hai và dì hai có thể gả Hứa Thiên Thiên cho tên ngốc được, nên làm loạn đòi báo công an!
Muốn nhốt người vào trong tù! Haiz... Kỳ thực dù có vào tù thì Hứa Thiên Thiên cũng xong đời rồi! Đời này muốn gả đi cũng chỉ có thể gả cho người đàn ông đã qua một đời vợ.”
Hứa Nặc Nặc nghe Tiền Văn Phương nói xong thì bắt đầu đối chiếu thời gian.
Cơ thể nguyên chủ thật sự rất yếu.
Hầu hết là vì khi còn nhỏ hút độc rắn giúp Tiền Văn Phương, cũng vì bị nuông chiều nên khi thời tiết nóng bức, cơ thể cô sẽ mềm nhũn ra.
Lúc tỉnh lại còn cảm thấy có chút mệt.
Cô tò mò kéo cửa ra, tiếng ồn ào bên ngoài lại càng lớn hơn.
Còn có tiếng khóc thê lương.
Hình như là của dì hai nhà họ Hứa.
Hứa Nặc Nặc tò mò đi ra cửa, thấy dì hai nhà họ Hứa khóc tới tê tâm phế liệt: “Làm bậy! Đúng là làm bậy! Thiên Thiên của tôi sao lại xui xẻo như vậy!”
Chú hai Hứa cũng đau đớn nhìn qua ba Hứa: “Anh cả, chuyện này anh nhất định phải làm chủ cho Thiên Thiên nhà chúng tôi! Tên ngốc này giở trò lưu manh! Phải tống nó vào tù!”
Ông ta nói xong.
Hai anh trai nhị phòng nhà họ Hứa lập tức kéo người tới văn phòng thôn.
Hứa Nặc Nặc không rõ lý do khi nhìn cảnh này.
Bởi vì cô không thấy Hứa Thiên Thiên nên không biết đã xảy ra chuyện gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ thấy quần áo tên ngốc lộn xộn. Cô thầm suy đoán không phải bị lôi vào rừng cây nhỏ đó chứ?
Hứa Thiên Thiên không ngu tới vậy đi?
Cô còn đang suy nghĩ.
Tiền Văn Phương xem náo nhiệt xong đã quay về, thấy Hứa Nặc Nặc đứng ngoài cửa thì lập tức kéo cô vào nhà: “Nặc Nặc, em tỉnh rồi, vào nhà đi, chị và em nói chuyện...”
Cô ấy còn cố ý nhỏ giọng lại.
Kéo cô vào trong phòng, đóng cửa rồi cô ấy mới thấp giọng nói: “Hứa Thiên Thiên xong rồi! Cô ta bị tên ngốc ở cửa thôn hủy hoại rồi!”
Quả nhiên Hứa Nặc Nặc đoán đúng không sai: “Đến bước nào rồi?”
“Gì cũng làm rồi! Lúc bị người dân trong thôn phát hiện đã là một giờ sau! Em nói có phải Hứa Thiên Thiên này bị ngu hay không, rảnh rỗi đi ra cửa thôn làm gì?
Nơi đó thường ngày không có ai, hơn nữa lúc ấy còn là giờ đi làm buổi chiều. Cô ta có gào khàn giọng ở đó cũng không có ai tới cứu cô ta!
Không phải là tên ngốc kia có cơ hội rồi sao. Haiz đúng là làm bậy. Người trong thôn kiến nghị gả Hứa Thiên Thiên cho tên ngốc.
Mẹ tên ngốc cũng mặt dày tới cầu hôn! Nhưng sao chú hai và dì hai có thể gả Hứa Thiên Thiên cho tên ngốc được, nên làm loạn đòi báo công an!
Muốn nhốt người vào trong tù! Haiz... Kỳ thực dù có vào tù thì Hứa Thiên Thiên cũng xong đời rồi! Đời này muốn gả đi cũng chỉ có thể gả cho người đàn ông đã qua một đời vợ.”
Hứa Nặc Nặc nghe Tiền Văn Phương nói xong thì bắt đầu đối chiếu thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro