Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Mẹ Mãi Mãi Là N...
2024-11-06 00:39:20
Hứa Nặc Nặc không ngờ chỉ một hành động nhỏ như vậy đã khiến mẹ Hứa chú ý.
Cô mím môi nói: “Mẹ, mẹ quên là lúc trước ngoài ruộng, dì Lưu bị thương ở chân, bác sĩ cũng cầm máu cho dì Lưu như vậy mà.
Lúc đó con nhìn nên nhớ. Hơn nữa trong sách cũng có ghi, con đi tìm cho mẹ xem...”
Hứa Nặc Nặc biết mẹ Hứa không biết chữ.
Nguyên chủ tốt nghiệp cấp ba, vì đợi trong nhà, ít khi ra cửa nên chủ yếu đều dành thời gian đọc sách, vậy nên trong phòng cô có không ít sách.
Cô nói là đọc sách, mẹ Hứa sẽ không nghi ngờ. Dù sao bà ấy cũng không biết chữ, không biết trong phòng Hứa Nặc Nặc có sách gì.
Xem ra hai ngày nữa lên thị trấn, cô nên tìm một ít sách để trong nhà để tránh bị nghi ngờ.
Hứa Nặc Nặc buông chén đũa xuống, vừa định đứng dậy thì mẹ Hứa đã giữ chặt cô: “Nhìn gì mà nhìn, mẹ chỉ tùy tiện hỏi thôi, mau ăn cơm đi.”
Bà ấy nói rồi lại gắp thịt vào trong chén cô.
Hứa Nặc Nặc thoáng sửng sốt rồi gắp lại cho mẹ Hứa: “Mẹ, mẹ ăn đi, trong chén con đủ nhiều rồi.”
Chỉ có chén cô là cơm tẻ, chén của Tiền Văn Phương và mẹ Hứa đều là lương khô. Chén của Đại Hổ và Tiểu Hổ cũng một nửa lương khô, một nửa cơm tẻ.
Ở thời đại chất phác này, mọi tình yêu của mẹ đều thể hiện qua miếng thịt này. Nghĩ tới đây, mắt cô có phần khó chịu.
Mẹ Hứa lại gắp trở về.
Sắc mặt Hứa Nặc Nặc trầm xuống, hung dữ nói: “Mẹ, mẹ lại gắp về con sẽ giận đó, lát nữa con sẽ đổ cả chén qua cho mẹ.”
Mẹ Hứa nghe vậy thì thoáng ngẩn ra, một lúc sau mới phản ứng lại. Bà ấy chỉ nói một câu: “Con gái mẹ thật hiếu thuận.”
Tiền Văn Phương mỉm cười: “Mẹ, mau ăn đi. Ăn xong đi tắm rửa, con đã chuẩn bị nước ấm cho mẹ rồi.”
Mẹ Hứa cũng hài lòng nhìn Tiền Văn Phương: “Vợ của con trai cả mẹ cũng thế.”
Tiền Văn Phương không muốn tranh sủng với Hứa Nặc Nặc, chỉ muốn cho mẹ Hứa biết bọn họ đều hiếu thuận với bà ấy.
Sau khi ăn xong.
Hứa Nặc Nặc lại rót nước cho mẹ Hứa, một nửa lạnh, một nửa ấm, nước như vậy là vừa. Cô đang định bê lên thì Tiền Văn Phương đã nhanh hơn cô một bước.
Hứa Nặc Nặc cũng không tranh với Tiền Văn Phương.
Cô đi về nhà chính.
Hôm nay vội về.
Cô vẫn chưa mở ra xem Tiêu Vân Đình mua gì.
Chờ mọi người tắm rửa xong, Hứa Nặc Nặc mới mở ra. Bên trong có hai lốc sữa mạch, còn có một túi bánh trứng gà, một ít bánh quy sữa bò, một túi kẹo sữa hình thỏ trắng lớn.
Cô mím môi nói: “Mẹ, mẹ quên là lúc trước ngoài ruộng, dì Lưu bị thương ở chân, bác sĩ cũng cầm máu cho dì Lưu như vậy mà.
Lúc đó con nhìn nên nhớ. Hơn nữa trong sách cũng có ghi, con đi tìm cho mẹ xem...”
Hứa Nặc Nặc biết mẹ Hứa không biết chữ.
Nguyên chủ tốt nghiệp cấp ba, vì đợi trong nhà, ít khi ra cửa nên chủ yếu đều dành thời gian đọc sách, vậy nên trong phòng cô có không ít sách.
Cô nói là đọc sách, mẹ Hứa sẽ không nghi ngờ. Dù sao bà ấy cũng không biết chữ, không biết trong phòng Hứa Nặc Nặc có sách gì.
Xem ra hai ngày nữa lên thị trấn, cô nên tìm một ít sách để trong nhà để tránh bị nghi ngờ.
Hứa Nặc Nặc buông chén đũa xuống, vừa định đứng dậy thì mẹ Hứa đã giữ chặt cô: “Nhìn gì mà nhìn, mẹ chỉ tùy tiện hỏi thôi, mau ăn cơm đi.”
Bà ấy nói rồi lại gắp thịt vào trong chén cô.
Hứa Nặc Nặc thoáng sửng sốt rồi gắp lại cho mẹ Hứa: “Mẹ, mẹ ăn đi, trong chén con đủ nhiều rồi.”
Chỉ có chén cô là cơm tẻ, chén của Tiền Văn Phương và mẹ Hứa đều là lương khô. Chén của Đại Hổ và Tiểu Hổ cũng một nửa lương khô, một nửa cơm tẻ.
Ở thời đại chất phác này, mọi tình yêu của mẹ đều thể hiện qua miếng thịt này. Nghĩ tới đây, mắt cô có phần khó chịu.
Mẹ Hứa lại gắp trở về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Hứa Nặc Nặc trầm xuống, hung dữ nói: “Mẹ, mẹ lại gắp về con sẽ giận đó, lát nữa con sẽ đổ cả chén qua cho mẹ.”
Mẹ Hứa nghe vậy thì thoáng ngẩn ra, một lúc sau mới phản ứng lại. Bà ấy chỉ nói một câu: “Con gái mẹ thật hiếu thuận.”
Tiền Văn Phương mỉm cười: “Mẹ, mau ăn đi. Ăn xong đi tắm rửa, con đã chuẩn bị nước ấm cho mẹ rồi.”
Mẹ Hứa cũng hài lòng nhìn Tiền Văn Phương: “Vợ của con trai cả mẹ cũng thế.”
Tiền Văn Phương không muốn tranh sủng với Hứa Nặc Nặc, chỉ muốn cho mẹ Hứa biết bọn họ đều hiếu thuận với bà ấy.
Sau khi ăn xong.
Hứa Nặc Nặc lại rót nước cho mẹ Hứa, một nửa lạnh, một nửa ấm, nước như vậy là vừa. Cô đang định bê lên thì Tiền Văn Phương đã nhanh hơn cô một bước.
Hứa Nặc Nặc cũng không tranh với Tiền Văn Phương.
Cô đi về nhà chính.
Hôm nay vội về.
Cô vẫn chưa mở ra xem Tiêu Vân Đình mua gì.
Chờ mọi người tắm rửa xong, Hứa Nặc Nặc mới mở ra. Bên trong có hai lốc sữa mạch, còn có một túi bánh trứng gà, một ít bánh quy sữa bò, một túi kẹo sữa hình thỏ trắng lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro