Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Tôi Muốn Lập Tứ...
2024-11-06 00:39:20
Nếu chỉ là người yêu, mấy năm gặp một lần sao anh có thể giữ được cô nhóc bên cạnh.
Thấy cô nhóc không còn chán ghét mình, còn để mình cài hoa cho. Anh lập tức nói thẳng: “Đồng chí Hứa, tôi muốn lập tức kết hôn với cô. Bởi vì lần sau tôi trở về có thể là 2 năm sau...”
Hứa Nặc Nặc biết quân nhân mấy năm không được về nhà, đúng là anh rất gấp.
Đôi môi cô mím chặt, không nói gì.
Trái tim Tiêu Vân Đình thắt chặt lại. Sợ dọa cô chạy, anh lại nói: “Có thể cho tôi một đáp án trước khi tôi đi không?”
Hứa Nặc Nặc gật đầu.
Tuy cô cảm thấy người con trai này cũng không tệ, trong nhà cũng đã tìm hiểu tận gốc rễ, cô có gả đi cũng không sao.
Nhưng mà...
Cô cảm thấy quá nhanh, như đang ngồi hỏa tiễn vậy.
Vậy nên cô cần phải bình tĩnh, suy nghĩ một chút.
Ở hiện đại cô là một cô gái độc lập, cả thể xác và tinh thần đều giao phó cho y học nên cô hoàn toàn không biết gì về việc yêu đương kết hôn cả.
Bây giờ là tháng 6 năm 1977, hẳn là sắp khôi phục việc thi đại học rồi.
Cô muốn tiếp tục hành nghề y, như vậy thì cần phải thi đại học, phát triển y thuật của mình rồi mới có thể sử dụng.
Vậy nên Hứa Nặc Nặc thầm nghĩ 2 năm sau kết hôn cũng được.
Thời gian mấy năm tới đủ để cô sắp xếp công việc của mình.
Tiêu Vân Đình thấy vẻ mặt rối rắm của Hứa Nặc Nặc, anh có hơi hối hận, liệu có phải anh quá sốt ruột rồi hay không.
Anh đang nghĩ ngợi thì.
Bỗng Hứa Nặc Nặc lên tiếng: “Đồng chí Tiêu, nếu tôi không đồng ý, có phải anh sẽ suy xét các cô gái khác đúng không?”
Lúc Hứa Nặc Nặc nói lời này, đôi mắt hoa đào sóng sánh nước như chứa toàn bộ dải ngân hà bên trong, vô cùng long lành.
Tiêu Vân Đình nhìn hoa sơn chi trong tay. Anh giơ tay lên nhẹ nhàng cắm hoa sơn chi vào mái tóc đen của cô.
Hoa sơn chi trắng như tuyết tôn lên khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay khiến cô càng thêm xinh xắn.
Động tác cắm hoa của anh rất nhẹ, ngón tay như vô tình xẹt qua thái dương cô. Đôi môi của anh khẽ nhếch lên, nhỏ giọng nói: “Không, tôi muốn chờ cô.”
Khoảng cách của anh với cô rất gần.
Gần tới mức Hứa Nặc Nặc chỉ cần dịch về phía trước chút nữa là đụng phải anh.
Khi anh nói lời này, giọng nói trầm khàn như mang theo ma lực khiến tim cô gợn sóng.
Hứa Nặc Nặc theo bản năng cúi đầu, thấp giọng ừm một tiếng.
Anh trai này quá mê người.
Đầu óc Hứa Nặc Nặc có chút mê mang.
Thấy cô nhóc không còn chán ghét mình, còn để mình cài hoa cho. Anh lập tức nói thẳng: “Đồng chí Hứa, tôi muốn lập tức kết hôn với cô. Bởi vì lần sau tôi trở về có thể là 2 năm sau...”
Hứa Nặc Nặc biết quân nhân mấy năm không được về nhà, đúng là anh rất gấp.
Đôi môi cô mím chặt, không nói gì.
Trái tim Tiêu Vân Đình thắt chặt lại. Sợ dọa cô chạy, anh lại nói: “Có thể cho tôi một đáp án trước khi tôi đi không?”
Hứa Nặc Nặc gật đầu.
Tuy cô cảm thấy người con trai này cũng không tệ, trong nhà cũng đã tìm hiểu tận gốc rễ, cô có gả đi cũng không sao.
Nhưng mà...
Cô cảm thấy quá nhanh, như đang ngồi hỏa tiễn vậy.
Vậy nên cô cần phải bình tĩnh, suy nghĩ một chút.
Ở hiện đại cô là một cô gái độc lập, cả thể xác và tinh thần đều giao phó cho y học nên cô hoàn toàn không biết gì về việc yêu đương kết hôn cả.
Bây giờ là tháng 6 năm 1977, hẳn là sắp khôi phục việc thi đại học rồi.
Cô muốn tiếp tục hành nghề y, như vậy thì cần phải thi đại học, phát triển y thuật của mình rồi mới có thể sử dụng.
Vậy nên Hứa Nặc Nặc thầm nghĩ 2 năm sau kết hôn cũng được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời gian mấy năm tới đủ để cô sắp xếp công việc của mình.
Tiêu Vân Đình thấy vẻ mặt rối rắm của Hứa Nặc Nặc, anh có hơi hối hận, liệu có phải anh quá sốt ruột rồi hay không.
Anh đang nghĩ ngợi thì.
Bỗng Hứa Nặc Nặc lên tiếng: “Đồng chí Tiêu, nếu tôi không đồng ý, có phải anh sẽ suy xét các cô gái khác đúng không?”
Lúc Hứa Nặc Nặc nói lời này, đôi mắt hoa đào sóng sánh nước như chứa toàn bộ dải ngân hà bên trong, vô cùng long lành.
Tiêu Vân Đình nhìn hoa sơn chi trong tay. Anh giơ tay lên nhẹ nhàng cắm hoa sơn chi vào mái tóc đen của cô.
Hoa sơn chi trắng như tuyết tôn lên khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay khiến cô càng thêm xinh xắn.
Động tác cắm hoa của anh rất nhẹ, ngón tay như vô tình xẹt qua thái dương cô. Đôi môi của anh khẽ nhếch lên, nhỏ giọng nói: “Không, tôi muốn chờ cô.”
Khoảng cách của anh với cô rất gần.
Gần tới mức Hứa Nặc Nặc chỉ cần dịch về phía trước chút nữa là đụng phải anh.
Khi anh nói lời này, giọng nói trầm khàn như mang theo ma lực khiến tim cô gợn sóng.
Hứa Nặc Nặc theo bản năng cúi đầu, thấp giọng ừm một tiếng.
Anh trai này quá mê người.
Đầu óc Hứa Nặc Nặc có chút mê mang.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro