Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Tôi Muốn Lập Tứ...
2024-11-06 00:39:20
Tay vô ý nắm chặt vào nhau: “Đồng chí Tiêu, đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm đi.”
Hôm nay hai bên gia đình đều ở nhà.
Cho nên bọn họ ở riêng một lúc rồi cùng ăn một bữa cơm, sau đó coi như hoàn thành cuộc xem mắt rồi.
Còn lại đều phải nhờ bà mối.
Kỳ thực gia đình hai bên cũng khá cởi mở, ngồi chung trong nhà, hai bên gia đình nhìn nhau một cái coi như là đã gặp mặt.
Có lẽ vì hai bà mẹ đều có quen biết, lại còn là bạn thân. Lúc nhỏ nguyên chủ cũng từng chơi với Tiêu Vân Đình nên mới cho hai người gặp gỡ riêng.
Tiêu Vân Đình nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Tới giờ ăn cơm rồi, em vẫn giống như lúc nhỏ, sợ đói.”
Hứa Nặc Nặc khẽ liếc mắt nhìn Tiêu Vân Đình, không nói gì.
Tiêu Vân Đình chỉ nghĩ là cô ngại.
Hai người đi ra khỏi công viên, thấy mẹ Hứa, mẹ Tiêu và Tiền Văn Phương đã đi dạo Hợp tác xã cung ứng và mua bán về.
Tiền Văn Phương thấy hai người đi chung một chỗ: “Ai da, em gái nhà chúng ta thật xứng với đồng chí Tiêu, đúng là một cặp đẹp đôi. Đồng chí Tiêu cao lớn, em gái như con chim nhỏ e ấp bên cạnh.”
Lời này khiến cho hai bà mẹ cười tươi như hoa.
Mẹ Tiêu vỗ nhẹ tay mẹ Hứa: “Chị gái, tôi biết chị thương con gái, nhưng tôi cam đoan với chị Vân Đình sẽ tốt với Nặc Nặc. Hơn nữa trong quân đội còn có con trai thứ hai nhà chị ở đó, cũng có thể nhìn chằm chằm Vân Đình, phải không?”
Trong lúc này.
Mẹ Tiêu vẫn luôn làm công tác tư tưởng cho mẹ Hứa để bà ấy đồng ý chuyện hôn sự của bọn họ trong nửa tháng tới.
Tuy là bạn thân nhưng mẹ Hứa thương con gái nên vẫn lấy lý do thoái thác.
Mẹ Hứa thấy hai người đi tới thì cũng mừng trong lòng. Khi còn nhỏ đứa nhóc nhà họ Tiêu đã đẹp trai, không ngờ lớn lên lại càng đẹp trai hơn.
Một thân cao lớn như vậy bà ấy vô cùng thích.
Nhưng chuyện liên quan tới chung thân đại sự của Hứa Nặc Nặc, bà ấy không dám vội vã.
Một nhóm năm người đi tới tiệm cơm Quốc Doanh.
Tiêu Vân Đình mau lẹ đi trước xếp hàng, sau đó sắp xếp cả một bàn đồ ăn.
Thoạt nhìn Tiêu Vân Đình có vẻ hơi thô lỗ nhưng lại rất tinh tế, không ngừng gắp đồ ăn cho mẹ Hứa và Hứa Nặc Nặc.
Tiêu Vân Đình ăn cơm rất nhanh. Có lẽ do có được thói quen này trong quân đội nên cơm nước xong đã chẳng thấy tăm hơi đâu.
Chờ tới khi bốn người bọn họ ăn xong.
Hôm nay hai bên gia đình đều ở nhà.
Cho nên bọn họ ở riêng một lúc rồi cùng ăn một bữa cơm, sau đó coi như hoàn thành cuộc xem mắt rồi.
Còn lại đều phải nhờ bà mối.
Kỳ thực gia đình hai bên cũng khá cởi mở, ngồi chung trong nhà, hai bên gia đình nhìn nhau một cái coi như là đã gặp mặt.
Có lẽ vì hai bà mẹ đều có quen biết, lại còn là bạn thân. Lúc nhỏ nguyên chủ cũng từng chơi với Tiêu Vân Đình nên mới cho hai người gặp gỡ riêng.
Tiêu Vân Đình nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Tới giờ ăn cơm rồi, em vẫn giống như lúc nhỏ, sợ đói.”
Hứa Nặc Nặc khẽ liếc mắt nhìn Tiêu Vân Đình, không nói gì.
Tiêu Vân Đình chỉ nghĩ là cô ngại.
Hai người đi ra khỏi công viên, thấy mẹ Hứa, mẹ Tiêu và Tiền Văn Phương đã đi dạo Hợp tác xã cung ứng và mua bán về.
Tiền Văn Phương thấy hai người đi chung một chỗ: “Ai da, em gái nhà chúng ta thật xứng với đồng chí Tiêu, đúng là một cặp đẹp đôi. Đồng chí Tiêu cao lớn, em gái như con chim nhỏ e ấp bên cạnh.”
Lời này khiến cho hai bà mẹ cười tươi như hoa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ Tiêu vỗ nhẹ tay mẹ Hứa: “Chị gái, tôi biết chị thương con gái, nhưng tôi cam đoan với chị Vân Đình sẽ tốt với Nặc Nặc. Hơn nữa trong quân đội còn có con trai thứ hai nhà chị ở đó, cũng có thể nhìn chằm chằm Vân Đình, phải không?”
Trong lúc này.
Mẹ Tiêu vẫn luôn làm công tác tư tưởng cho mẹ Hứa để bà ấy đồng ý chuyện hôn sự của bọn họ trong nửa tháng tới.
Tuy là bạn thân nhưng mẹ Hứa thương con gái nên vẫn lấy lý do thoái thác.
Mẹ Hứa thấy hai người đi tới thì cũng mừng trong lòng. Khi còn nhỏ đứa nhóc nhà họ Tiêu đã đẹp trai, không ngờ lớn lên lại càng đẹp trai hơn.
Một thân cao lớn như vậy bà ấy vô cùng thích.
Nhưng chuyện liên quan tới chung thân đại sự của Hứa Nặc Nặc, bà ấy không dám vội vã.
Một nhóm năm người đi tới tiệm cơm Quốc Doanh.
Tiêu Vân Đình mau lẹ đi trước xếp hàng, sau đó sắp xếp cả một bàn đồ ăn.
Thoạt nhìn Tiêu Vân Đình có vẻ hơi thô lỗ nhưng lại rất tinh tế, không ngừng gắp đồ ăn cho mẹ Hứa và Hứa Nặc Nặc.
Tiêu Vân Đình ăn cơm rất nhanh. Có lẽ do có được thói quen này trong quân đội nên cơm nước xong đã chẳng thấy tăm hơi đâu.
Chờ tới khi bốn người bọn họ ăn xong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro