Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường

Xem Mắt 3

2024-11-06 00:39:20

Hai người hết lòng yêu thương con cái, xử lý mọi việc công bằng không thiên vị ai.

Anh cả ít nói, chỉ lặng lẽ làm những việc quan trọng.

Chị dâu khá hoạt bát, tính tình hướng ngoại.

Cô rất thích ngôi nhà này, nên dù có thấy hợp ý thì Hứa Nặc Nặc cũng không muốn gả đi quá sớm.

Xuống khỏi máy kéo, ba người đi vào công viên.

Cái gọi là công viên giữa hồ chính là có một cái dòng sông nhỏ ở giữa và những cái ghế dựa hai bên, không phải loại công viên có hoa có cỏ, có thiết bị tập thể dục như ở hiện đại.

Hôm nay là ngày trong tuần, hơn nữa chỗ này ngoài mấy ông cụ tập đánh quyền ra thì chỉ mỗi một chàng trai trẻ. Chàng trai mặc quân phục, dáng người cao lớn như cây bạch dương đứng thẳng trên sa mạc không hề nhúc nhích.

Hứa Nặc Nặc chậm rãi đi tới phía sau Tiêu Vân Đình.

Khi cô vừa định lên tiếng.

Tiêu Vân Đình đã nghe thấy tiếng bước chân, lập tức xoay người nhìn cô. Ban đầu anh có hơi ngẩn người.

Hứa Nặc Nặc có chút bất ngờ.

Không nghĩ Tiêu Vân Đình này lại đẹp trai như vậy.

Cao hơn 1 mét **, vai rộng eo thon, hơn nữa còn có khuôn mặt lạnh lùng, kiên nghị như bước ra từ trong tiểu thuyết.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một lúc lâu sau, đôi môi anh mới khẽ giật giật: “Hứa Nặc Nặc? Đồng chí Hứa?”

Đối diện với ánh mắt như đuốc của Tiêu Vân Đình, Hứa Nặc Nặc nhẹ mỉm cười gật đầu: “Xin chào đồng chí Tiêu.”

Có lẽ cô quen với kiểu chào của hiện đại nên nói xong bèn vươn tay ra.

Tiêu Vân Đình hơi ngẩn ra, một lúc lâu sau vẫn chưa duỗi tay ra. Khi Hứa Nặc Nặc xấu hổ định rút lại thì Tiêu Vân Đình bỗng nhiên cầm lấy tay cô.

Bàn tay anh hơi thô.

Anh gắt gao nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, lực có chút mạnh.

Nắm có hơi đau.

Hứa Nặc Nặc khẽ nhăn mặt: “Đồng chí Tiêu, có hơi đau...”

Tiêu Vân Đình lập tức buông tay, nhìn thấy trên bàn tay trắng nõn của Hứa Nặc Nặc đỏ lên một mảng. Rõ ràng anh không có dùng sức, sao cô lại mềm hệt như lúc còn nhỏ vậy, chạm nhẹ một cái đã đỏ lên một mảng.

Anh nghĩ tới lúc còn nhỏ, anh vừa chạm vào cô thì cô đã khóc.

Tiêu Vân Đình sợ cô lại khóc nên khẩn trương lấy một viên kẹo sữa hình thỏ con trong túi ra: “Đồng chí Hứa, ăn kẹo đi sẽ không đau nữa...”

Cô tuyệt đối đừng khóc. Cô mà khóc, mẹ anh sẽ đánh chết anh!

Hứa Nặc Nặc nghe Tiêu Vân Đình nói xong lại đưa mắt nhìn kẹo sữa trong lòng bàn tay anh, đôi mắt đào hoa phiếm lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường

Số ký tự: 0