Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Xúi Giục Cô Nhả...
2024-11-06 00:39:20
Hứa Thiên Thiên thấy mẹ Hứa về thì cầu cứu: “Bác gái, cứu con. Chị dâu, chị ta, chị ta điên rồi... chị ta muốn đánh chết con! Bác xem vết trên mặt con... đều do chị ta cào!”
Mẹ Hứa đi tới trước mặt Hứa Thiên Thiên, tát Hứa Thiên Thiên một cái: “Hứa Thiên Thiên, tôi tự hỏi tôi đối xử với cô không tệ! Vậy mà cô lại hại Nặc Nặc nhà tôi! Cô lớn hơn nó ba tuổi! Cô là chị, lại dám xúi giục nó đi nhảy sông!”
Giọng mẹ Hứa rất lớn.
Lúc này là giữa trưa, rất nhiều người làm ruộng xong đang về nhà chuẩn bị nấu cơm.
Kết quả thấy nhà họ Hứa ồn ào nên ghé lại xem.
Hứa Thiên Thiên rưng rưng lắc đầu: “Bác gái, không phải như thế. Con không có... con không có... Nặc Nặc thích Lý...”
Cô ta còn chưa nói xong.
Mẹ Hứa đã tát thêm một cái.
Ngày mai tên nhóc nhà họ Tiêu kia về, hai người sẽ thử gặp gỡ. Lúc này Hứa Thiên Thiên nói Nặc Nặc thích thanh niên trí thức Lý không phải là đang hủy hoại thanh danh con bé sao.
Bà tuyệt đối không để cô ta làm vậy!
Tiền Văn Phương cũng nhận ra mục đích của Hứa Thiên Thiên, cũng tiến lên nói: “Mọi người đi qua tới phân xử đi, mọi người nói xem có người chị gái nào xấu xa như vậy không? Em gái nhà chúng tôi còn nhỏ tuổi, ngây thơ, cô ta lại đi xúi giục em gái tôi đi nhảy sông lúc này!”
“Trời ạ! Hứa Thiên Thiên, sao cô lại nhẫn tâm như vậy!”
“Đúng là người xấu, tâm cũng đen tối như vậy!”
“Thủy triều mới lên, dù có là con trai rơi xuống cũng sẽ chết đuối, huống chi là con bé Nặc cơ thể yếu đuối như vậy!”
“Tâm địa độc ác như vậy bảo sao tới giờ vẫn chưa có ai dám cưới, đúng là lòng dạ nham hiểm...”
Mọi người mồm năm miệng mười đều chỉ trích Hứa Thiên Thiên.
Cô ta không nói lên lời, ngay cả câu Hứa Nặc Nặc thích thanh niên trí thức Lý mà cô ta muốn nói đều bị nghẹn lại.
Hơn nữa trong lúc này.
Nhà họ Hứa vẫn không dừng tay.
Tiền Văn Phương từng sinh đôi vẫn luôn lấy chân đá cô ta.
Tiền Văn Phương còn không ngừng véo cô ta.
Cô ta không thể nào đánh trả lại, bị thương đầy người!
Mãi tới khi dì Hứa của nhà họ Hứa thứ hai tới đón người.
Lúc này trò khôi hài mới dừng lại.
Mẹ Hứa thở phì phò, vừa đóng cửa vừa quát: “Sau này Hứa Thiên Thiên dám bước một bước vào cửa nhà tôi, tôi sẽ đánh gãy chân cô ta!”
Hứa Thiên Thiên về nhà lại bị mẹ mình đánh cho mấy bạt tai, còn bị nhốt lại không cho ăn cơm.
Nhà họ Hứa thứ hai vẫn luôn dựa vào nhà lớn mới miễn cưỡng có cơm ăn no.
Mẹ Hứa đi tới trước mặt Hứa Thiên Thiên, tát Hứa Thiên Thiên một cái: “Hứa Thiên Thiên, tôi tự hỏi tôi đối xử với cô không tệ! Vậy mà cô lại hại Nặc Nặc nhà tôi! Cô lớn hơn nó ba tuổi! Cô là chị, lại dám xúi giục nó đi nhảy sông!”
Giọng mẹ Hứa rất lớn.
Lúc này là giữa trưa, rất nhiều người làm ruộng xong đang về nhà chuẩn bị nấu cơm.
Kết quả thấy nhà họ Hứa ồn ào nên ghé lại xem.
Hứa Thiên Thiên rưng rưng lắc đầu: “Bác gái, không phải như thế. Con không có... con không có... Nặc Nặc thích Lý...”
Cô ta còn chưa nói xong.
Mẹ Hứa đã tát thêm một cái.
Ngày mai tên nhóc nhà họ Tiêu kia về, hai người sẽ thử gặp gỡ. Lúc này Hứa Thiên Thiên nói Nặc Nặc thích thanh niên trí thức Lý không phải là đang hủy hoại thanh danh con bé sao.
Bà tuyệt đối không để cô ta làm vậy!
Tiền Văn Phương cũng nhận ra mục đích của Hứa Thiên Thiên, cũng tiến lên nói: “Mọi người đi qua tới phân xử đi, mọi người nói xem có người chị gái nào xấu xa như vậy không? Em gái nhà chúng tôi còn nhỏ tuổi, ngây thơ, cô ta lại đi xúi giục em gái tôi đi nhảy sông lúc này!”
“Trời ạ! Hứa Thiên Thiên, sao cô lại nhẫn tâm như vậy!”
“Đúng là người xấu, tâm cũng đen tối như vậy!”
“Thủy triều mới lên, dù có là con trai rơi xuống cũng sẽ chết đuối, huống chi là con bé Nặc cơ thể yếu đuối như vậy!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tâm địa độc ác như vậy bảo sao tới giờ vẫn chưa có ai dám cưới, đúng là lòng dạ nham hiểm...”
Mọi người mồm năm miệng mười đều chỉ trích Hứa Thiên Thiên.
Cô ta không nói lên lời, ngay cả câu Hứa Nặc Nặc thích thanh niên trí thức Lý mà cô ta muốn nói đều bị nghẹn lại.
Hơn nữa trong lúc này.
Nhà họ Hứa vẫn không dừng tay.
Tiền Văn Phương từng sinh đôi vẫn luôn lấy chân đá cô ta.
Tiền Văn Phương còn không ngừng véo cô ta.
Cô ta không thể nào đánh trả lại, bị thương đầy người!
Mãi tới khi dì Hứa của nhà họ Hứa thứ hai tới đón người.
Lúc này trò khôi hài mới dừng lại.
Mẹ Hứa thở phì phò, vừa đóng cửa vừa quát: “Sau này Hứa Thiên Thiên dám bước một bước vào cửa nhà tôi, tôi sẽ đánh gãy chân cô ta!”
Hứa Thiên Thiên về nhà lại bị mẹ mình đánh cho mấy bạt tai, còn bị nhốt lại không cho ăn cơm.
Nhà họ Hứa thứ hai vẫn luôn dựa vào nhà lớn mới miễn cưỡng có cơm ăn no.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro