Tiểu Kiều Của Anh Chồng Sĩ Quan, Năng Lực Siêu Cường
Xem Mắt 1
2024-11-06 00:39:20
Bây giờ Hứa Thiên Thiên làm ra việc này, nhà lớn khó chịu không giúp đỡ bọn họ nữa thì biết làm sao bây giờ?
Mẹ Hứa đóng cửa nhưng vẫn chưa bình tĩnh lại. Bà ấy đi tới trước mặt Hứa Nặc Nặc quở trách: “Hứa Nặc Nặc, nếu con nghe lời Hứa Thiên Thiên đi nhảy sông... mẹ sẽ không cần con nữa! Có nghe chưa!”
Hứa Nặc Nặc thấy mẹ Hứa tức giận như vậy, trong lòng cũng thấy có lỗi, lập tức tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy bà ấy: “Mẹ, con không đi đâu, con đã chết một lần rồi. Sao con lại còn ngốc nghếch đi nhảy sông nữa! Chị Thiên nói vậy nhưng con không nghe đâu!”
Mẹ Hứa vẫn nghiêm mặt đẩy cô ra: “Vậy con nói chuyện của con và thanh niên trí thức Lý sao lại thành thế này!”
Mẹ Hứa là người thông minh, lại nuôi dưỡng ra ba đứa con giỏi giang, sao không nhìn thấu được chút tâm tư của con gái.
Bà ấy không hỏi là vì cơ thể cô còn chưa khỏe.
Kết quả bà ấy không ngờ Hứa Thiên Thiên đã biết chuyện này.
Bà ấy sợ bị truyền ra ngoài sẽ hủy hoại thanh danh của cô, cũng ảnh hưởng chuyện hôn sự với con trai nhà họ Tiêu. Cũng may bên nhị phòng kia cũng khá hiểu chuyện, cũng biết nhốt Hứa Thiên Thiên lại.
Hứa Nặc Nặc biết sau chuyện náo loạn hôm nay, mẹ Hứa nhất định sẽ biết chuyện của thanh niên trí thức Lý. Vừa hay để cô giải thích cho mẹ Hứa yên tâm.
Cô mím môi, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Con yêu đơn phương thanh niên trí thức Lý, anh ta cũng đồng ý sau khi trở về thành phố dàn xếp ổn thỏa rồi sẽ đón con vào trong thành phố.
Nhưng... anh ta nuốt lời. Lúc trước gửi thư cho con nói anh ta không thể đón con về vì người nhà anh ta không chấp nhận con. Lúc đó con quá đau khổ... nên mới không muốn sống nữa...
Nhưng mà mẹ... con biết sai rồi, đi qua quỷ môn quan một chuyến con thật sự đã biết sai, cũng biết sợ rồi.”
Mẹ Hứa nghe vậy, sắc mặt trầm xuống cực độ, một lúc sau mới nói: “Biết sợ thì tốt, chuyện đã qua rồi, cũng trách mẹ không quan tâm con nhiều.”
Hai mắt Hứa Nặc Nặc ướt đẫm lệ, mông lung lắc đầu: “Mẹ, mẹ không sai, là con sai. Sau này con sẽ không bao giờ tự tìm cái chết nữa, thật đó...
“Con có muốn xem mắt con trai nhà họ Tiêu không?” Mẹ Hứa định hủy bỏ nhưng điều kiện tên nhóc này tốt như vậy, bà ấy không muốn bỏ lỡ.
Mẹ Tiêu và bà ấy là bạn thân nhiều năm, bà ấy biết rõ tính tình của người chị em này. Nặc Nặc gả qua đó nhất định sẽ không phải chịu khổ.
Mẹ Hứa đóng cửa nhưng vẫn chưa bình tĩnh lại. Bà ấy đi tới trước mặt Hứa Nặc Nặc quở trách: “Hứa Nặc Nặc, nếu con nghe lời Hứa Thiên Thiên đi nhảy sông... mẹ sẽ không cần con nữa! Có nghe chưa!”
Hứa Nặc Nặc thấy mẹ Hứa tức giận như vậy, trong lòng cũng thấy có lỗi, lập tức tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy bà ấy: “Mẹ, con không đi đâu, con đã chết một lần rồi. Sao con lại còn ngốc nghếch đi nhảy sông nữa! Chị Thiên nói vậy nhưng con không nghe đâu!”
Mẹ Hứa vẫn nghiêm mặt đẩy cô ra: “Vậy con nói chuyện của con và thanh niên trí thức Lý sao lại thành thế này!”
Mẹ Hứa là người thông minh, lại nuôi dưỡng ra ba đứa con giỏi giang, sao không nhìn thấu được chút tâm tư của con gái.
Bà ấy không hỏi là vì cơ thể cô còn chưa khỏe.
Kết quả bà ấy không ngờ Hứa Thiên Thiên đã biết chuyện này.
Bà ấy sợ bị truyền ra ngoài sẽ hủy hoại thanh danh của cô, cũng ảnh hưởng chuyện hôn sự với con trai nhà họ Tiêu. Cũng may bên nhị phòng kia cũng khá hiểu chuyện, cũng biết nhốt Hứa Thiên Thiên lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Nặc Nặc biết sau chuyện náo loạn hôm nay, mẹ Hứa nhất định sẽ biết chuyện của thanh niên trí thức Lý. Vừa hay để cô giải thích cho mẹ Hứa yên tâm.
Cô mím môi, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Con yêu đơn phương thanh niên trí thức Lý, anh ta cũng đồng ý sau khi trở về thành phố dàn xếp ổn thỏa rồi sẽ đón con vào trong thành phố.
Nhưng... anh ta nuốt lời. Lúc trước gửi thư cho con nói anh ta không thể đón con về vì người nhà anh ta không chấp nhận con. Lúc đó con quá đau khổ... nên mới không muốn sống nữa...
Nhưng mà mẹ... con biết sai rồi, đi qua quỷ môn quan một chuyến con thật sự đã biết sai, cũng biết sợ rồi.”
Mẹ Hứa nghe vậy, sắc mặt trầm xuống cực độ, một lúc sau mới nói: “Biết sợ thì tốt, chuyện đã qua rồi, cũng trách mẹ không quan tâm con nhiều.”
Hai mắt Hứa Nặc Nặc ướt đẫm lệ, mông lung lắc đầu: “Mẹ, mẹ không sai, là con sai. Sau này con sẽ không bao giờ tự tìm cái chết nữa, thật đó...
“Con có muốn xem mắt con trai nhà họ Tiêu không?” Mẹ Hứa định hủy bỏ nhưng điều kiện tên nhóc này tốt như vậy, bà ấy không muốn bỏ lỡ.
Mẹ Tiêu và bà ấy là bạn thân nhiều năm, bà ấy biết rõ tính tình của người chị em này. Nặc Nặc gả qua đó nhất định sẽ không phải chịu khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro